Vừa nghĩ tới đây, Thiển Thủy Thanh hít sâu một hơi thật dài, dặn dò Cẩu Tử:
- Đi mời Thương Mẫn Công chúa tới đây, có một số việc ta phải cho các nàng biết, giấu các nàng tới bây giờ, là ta có lỗi với các nàng.
Tin tức bí mật thành hôn, sau đó lên đường xuất chinh, cho tới bây giờ các nàng vẫn chưa được biết.
- Dạ, Tướng quân.
Cẩu Tử lĩnh mệnh mà đi.
Trong phòng, sau tiếng cười mừng vui đoàn tụ là những tiếng khóc nỉ non, hiển nhiên các nàng quan tâm tới tình hình gần đây của Dạ Oanh như thế nào. Đột nhiên Thiển Thủy Thanh cảm thấy, nữ nhân một nhà này đã hoàn toàn trở thành nguồn động lực và ủng hộ lớn nhất cho hắn.
Hắn cười khổ lắc đầu, đi vào mật thất lần nữa.
Lúc này trong hội nghị quân sự, bọn Phương Hổ còn đang tranh luận sôi nổi, nghiên cứu lợi hại được mất của kế hoạch hành động lần này. Thấy Thiển Thủy Thanh vừa vào, tất cả đều chào hắn theo nghi thức quân đội.
Phương Hổ lớn tiếng nói:
- Báo cáo Thiển Tổng Suất, bọn thuộc hạ cho rằng kế hoạch tác chiến lần này có thể tiến hành, đã lên kế hoạch hành quân cụ thể.
- Đưa cho ta xem.
Thiển Thủy Thanh gạt bỏ tất cả những suy nghĩ vừa rồi trong đầu.
Không thể không nói, trải qua mấy năm rèn luyện hun đúc, bọn tướng lĩnh Phương Hổ đã có tiến bộ đáng kể về năng lực chỉ huy. Chuyện khác không nói, chỉ xem bọn họ có thể thiết kế xong lộ tuyến hành quân trong thời gian ngắn như vậy, có thể thấy được năng lực của bọn họ tiến bộ đến mức nào.
Rất nhiều lúc mọi người đánh giặc đều nghĩ rằng chỉ có Tướng quân xuất kỳ chế thắng mới là đại sư, nhưng không biết rằng kiến thức hành quân vô cùng cơ bản này, thật ra quan trọng và có ý nghĩa hơn rất nhiều so với chiến thuật bôn ba ngàn dặm tập kích quân địch.
Trên bất cứ chiến trường nào, dưới ba trạng thái thực lực: Địch mạnh ta yếu, địch yếu ta mạnh, hai bên ngang nhau, thêm vào ba phương thức hành động cơ bản: Đánh, chạy, dừng, phối hợp với nhau diễn biến ra tiến trình chiến đấu, điều động chiến dịch cùng bố trí chiến thuật, mưu kế chiến lược muôn màu muôn vẻ, biến ảo vô cùng,
Mà những biện pháp xử lý đủ loại tình thế chiến trường phức tạp này, dùng ngôn ngữ ngắn gọn đơn giản nhất mà nói chính là: Đánh thắng được thì đánh, đánh không thắng thì chạy, chạy không được thì dừng, một là ngoan cố chống cự đến cùng, hai là đầu hàng.
Dưới tình huống hai phe có lực lượng ngang nhau, hoặc kẻ bị cường địch đuổi giết đến nỗi không còn đường chạy, thường là dừng lại đánh trận địa chiến, đó là quân đội ở chiến tuyến tương đối cố định, tiến hành trận địa công phòng. Mà dưới tình huống mạnh yếu rõ ràng, lại có không gian hoạt động, thường thì quân chính quy đều so tài thông qua vận động chiến.
Vận động chiến là quân đội chính quy trong một chiến khu rộng lớn, chiến tuyến dài tiến hành tác chiến tuyến ngoài, khiến cho loại tác chiến này bao gồm cả tính cục bộ của trận địa công phòng vào bên trong.
Hình thức chiến tranh này chủ yếu vận động, điều động quân địch, hình thành ưu thế đặc thù về thời gian và không gian riêng, tiêu diệt, đánh tan một phần quân địch, nhờ đó thực hiện được những mục tiêu khác nhau như: Dần dần thay đổi sự chênh lệch về lực lượng, tiêu diệt từng phần quân địch, hoặc đột phá vòng vây, chạy trốn khỏi nơi nguy hiểm, lui về khu vực an toàn...
Tinh hoa của vận động chiến nằm ở chỗ vận động, nói đơn giản hơn, chính là một chữ: Chạy.
Đại hành gia quân sự chân chính mặc dù có phong cách, chiến pháp khác nhau, nhưng không người nào chỉ coi trọng đánh mà không coi trọng chạy.
Chỉ đánh đơn thuần, thông thường sẽ diễn biến thành đánh cứng rắn cho đến chết, trở thành mồi ngon cho cường địch. Cái gọi là địch ít thì mạnh mẽ chặn đánh, địch đông thì cầm chân địch là như vậy. Mà chạy chính là tránh cho bi kịch như vậy xảy ra, thông qua hành quân điều động đối thủ, sau đó mới tìm cơ hội đánh tan quân địch, thực hiện ý đồ chiến lược.
Tuy rằng chạy chỉ là thủ đoạn, mục đích là để đánh tốt hơn, nhưng chạy đúng hay không, chạy tốt hay không, có quan hệ trực tiệp tới thành bại của cả chiến dịch. Thông thường danh tướng có thể thông qua việc chạy với tư duy độc đáo của mình, đạt được những trận thắng vô cùng ngoạn mục. Chỉ dựa vào vó ngựa chân người đã có thể đạt được thắng lợi, khiến cho trước khi khai chiến, thắng bại đã trở thành định cục.
Thắng lợi trong chiến dịch Kinh Hồng ngày trước củạ Thiển Thủy Thanh chính là thông qua phương pháp một chuỗi vận động chiến liên hoàn ngoạn mục, đi tốt từng nước cờ một, nhờ đó mới đạt được thắng lợi vào thời điểm sau cùng.
Sở dĩ đại quân thảo nguyên xưng vô địch trên đời, cũng là vì bọn chúng có được năng lực hành quân tốt nhất trên thế giới này, có thể ngày chạy trăm dặm qua lại khắp nơi mà tập kích.
Mà đại quân Đế quốc Thiên Phong cố nhiên là cánh quân hùng mạnh về trận địa chiến điển hình, Thiển Thủy Thanh lại là đại hành gia về chỉ huy vận động chiến. Cho nên tác chiến lần này vẫn theo chiến thuật trước tiên vận động bọc cánh, sau đó mới hoàn thành mục tiêu ba mặt bao vây địch.
Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, trận chiến sắp sửa xảy ra lấy toàn bản đồ của đại lục Quan Lan làm cơ sở tác chiến trên quy mô lớn, địa hình tác chiến không hề giới hạn trong một thành một trấn, mà là liên quan đến nhiều quốc gia, hàng trăm thành thị, ai có được năng lực cơ động cao, người đó sẽ chiếm được ưu thế trước, ở điểm này, các quốc gia trên đại lục không bằng người thảo nguyên, cho nên Thiển Thủy Thanh mới phải hao phí biết bao tâm huyết, không tiếc trả bất cứ giá nào cũng phải bày ra kế hoạch xuất sắc cho chiến dịch lần này.
Bởi vì Công quốc Thánh Uy Nhĩ là nơi phồn hoa tấp nập nhất trên đại lục, lại nằm ở vị trí trung ương của đại lục, nên nó cũng là nơi mà người thảo nguyên nhất định phải lấy mới cam lòng. Sau khi nắm được mục tiêu công kích quá rõ ràng, không thể nào trốn tránh này của địch nhân, nắm lấy cơ hội này là trách nhiệm mà Thiển Thủy Thanh không thể từ chối.
Ông trời vĩnh viễn sẽ không ưu ái cho kẻ bỏ lỡ thời cơ chiến đấu.
Bọn Phương Hổ lần này thiết kế lộ tuyến hành quân hoàn toàn căn cứ vào đặc điểm chiến lực của bản thân Quân đoàn Bạo Phong, cùng địa hình Kinh Hồng. Nhờ vậy bảo đảm cho đại quân hành quân ổn định và mau lẹ, đồng thời cũng bảo đảm được tính bí mật, tuyệt không để lộ chút gì cho địch nhân phát giác.
Bởi vì sự giới hạn của việc truyền thông tin trong thời đại dùng hàng nguội, lúc này bọn Thiển Thủy Thanh chỉ vừa nhận được tin tức của chiến trường tiền phương cách đây một tháng, lúc mà Đế quốc thảo nguyên còn đang tấn công Lê quốc. Nhưng theo sự quan sát và hiểu biết của Thiển Thủy Thanh về Cách Long Đặc, giờ phút này hẳn là ông ta đã chiếm được Lê quốc, đang thẳng tiến về phía chính diện của công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Một ít thành thị độc lập ven đường căn bản không có khả năng chống được đại quân lang kỵ thảo nguyên, mà có lẽ Tư Ba Tạp Ước sẽ tạo ra cho đối phưong một ít phiền phức, nhưng tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của người Đại Đế quốc Tây Xi. Khả năng lớn nhất là Tư Ba Tạp Ước sẽ lợi dụng địa hình Công quốc Thánh Uy Nhĩ vừa hẹp vừa dài từ Đông sang Tây vừa đánh vừa lui, kéo dài tuyến cung cấp hậu cần của đối phương ra, lợi dụng chiến thuật dụ đối phương lọt sâu vào đất mình để chiến thắng.
Tuy nhiên đối với người thảo nguyên vốn am hiểu lấy chiến nuôi chiến mà nói, hiệu quả thực tế của cách làm này cũng không lớn, nhưng đối với Thiển Thủy Thanh, đây chính là thời cơ tốt nhất để cho hắn xuất kích cả ba mặt.
Kế hoạch mà bọn Phương Hổ định ra đã cân nhắc tới thời gian, bảo đảm khi Quân đoàn Bạo Phong chạy tới biên giới Công quốc Thánh Uy Nhĩ, thời gian không quá sớm cũng không quá muộn, hoàn toàn đúng vào lúc người Đại Đế quốc Tây Xi vừa thò cổ vào, lúc ấy người Đế quốc Thiên Phong sẽ chém mạnh dao mỗ, cho đối thủ một đòn chí mạng.
- Làm rất tốt.
Thiển Thủy Thanh hết lời khen ngợi:
- Hổ Tử, Mộc Thiếu, Khai Sơn, thật sự không nhận ra, các ngươi đều trở thành nhân vật có thể đơn độc chống đỡ đại cục rồi!
Phương Hổ bĩu môi bật cười:
- Theo ngươi từng ấy thời gian, cho dù người ngu ngốc đến đâu cũng phải học được vài thứ. Dù ta chưa ăn qua thịt heo, không lẽ còn chưa thấy heo chạy?
Mộc Huyết cũng cười nói:
- Không có gì, chỉ là lâu dần thành quen mà thôi. Từ sau khi ngươi tọa trấn Hàn Phong quan, chúng ta cầm đầu một Trấn, rốt cục đã biết cách đương đầu với gian khổ. May là có Liêm Trấn Đốc là đại hành gia dẫn dắt mọi người, rốt cục cũng không tới nỗi làm mất mặt của ngươi.
Liêm Thiệu Nhất hừ một tiếng đầy ngụ ý:
- Trận chiến cùng Công quốc Thánh Uy Nhĩ vừa qua, đã thật sự bôi nhọ thanh danh bất bại của Quân đoàn Bạo Phong, phải tìm một cơ hội lấy lại thể diện mới được. Quân Suất của ba Quân đã mất, chỉ trông vào Thiển Tổng Suất để ổn định lòng quân. Mặc khác ta phải nhắc nhở Thiển Tổng Suất rằng, lần xuất chinh này, bại chính là vận mệnh nước mất nhà tan, thành cũng chưa chắc đã có thể nắm vững thắng lợi, chỉ có thể là vừa san bằng ưu thế cùng đối thủ. Cho nên kế hoạch tác chiến này phải vô cùng cẩn thận, tính toán cân nhắc cho thật kỹ.
Thiển Thủy Thanh gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, lần này xuất động bảy mươi lăm vạn đại quân trong nước, gần như đã dốc hết tất cả quân đội tinh anh nhất có thể công kích đi rồi...Chúng ta không thể chịu được thất bại...
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh lại nghĩ tới một nguyên nhân khiến cho người thảo nguyên có thể xưng hùng trên đại lục, làm cho tất cả các quốc gia khác chấn động.
Đó chính là năng lực bổ sung cho tổn thất chiến tranh.
Hoàn cảnh an nhàn làm cho người ta thối chí nản lòng, vận động huấn luyện thường xuyên ắt mang tới cường tráng và cứng cáp. Bí quvết cường thịnh không suy của Đế quốc thảo nguyên nằm ở bản tính cần cù chăm chỉ của cả dân tộc, bọn họ xem sức mạnh và tính cần lao như một đức tính tốt đáng được tôn trọng. Có một số dân như vậy tồn tại, khiến cho nguồn chiêu mộ binh sĩ của quốc gia họ hơn hẳn các quốc gia khác. Dù tác chiến trong hoàn cảnh ác liệt nhất, nhưng số binh sĩ không chiến đấu được vì lao lực quá sức và dịch bệnh lại ít hơn xa so với quân đội các nước khác. Chính vì vậy dù gặp phải quân địch có Thống Soái thiên tài, đánh cho tan tác hết lần này tới lần khác, bọn họ vẫn có thể thu thập đầy đủ binh sĩ phù hợp yêu cầu tác chiến một lần nữa với tốc độ nhanh nhất.
Năng lực bổ sung cho tổn thất chiến tranh, phẩm chất và ý chí của lực lượng dự bị, thông thường là quan trọng hơn cả thực lực quân sự hiện có.
Không ai có thể bảo đảm trong chiến tranh thắng mãi mà không bại, thất bại một lần cũng không cần lo lắng, quan trọng là phải nhanh chóng thoát khỏi bóng ma ám ảnh của thất bại đó.
Dù rằng trong lần đại chiến này, Đế quốc thảo nguyên khởi binh trăm vạn, nhưng đối với Đế quốc thảo nguyên vốn có lãnh thổ mênh mông, dân cư dũng mãnh mà nói, cũng chưa phải là toàn bộ lực lượng chiến đấu của bọn họ, mà chỉ là lực lượng công kích của một bộ lạc lớn nhất trên thảo nguyên mà thôi, cho dù Thiển Thủy Thanh xuất sư đại thắng, người thảo nguyên thật sự đại bại, với thực lực của cả Đại Đế quốc Tây Xi, bọn họ có thể nhanh chóng moi ra một cánh quân cường tráng có chiến lực khác tiếp tục xung phong liều chết.
Nếu so ra, về phương diện phân công hợp tác, hỗ trợ bổ sung, dân tộc nông canh rõ ràng kém hơn. Bọn họ có được dân số, sức lao động sung túc hơn người thảo nguyên rất nhiều, nhưng lại thiếu thốn chiến sĩ dũng cảm thiện chiến. Mỗi một chiến sĩ đều được huấn luyện gian khổ lâu ngày, cùng với bồi dưỡng trong chiến đấu mà ra, chứ không phải như Đại thảo nguyên Tây Phong nhờ vào hoàn cảnh may mắn hiếm có của mình mà sáng tạo ra
Bởi vậy đối với người Đại Đế quốc Tây Xi, cho dù bọn họ thất bại một lần, chỉ cần lôi những người này từ trong tộc ra, huấn luyện thêm một chút sẽ có được rất nhiều chiến sĩ đủ tư cách.
Nhưng đối với Đế quốc Thiên Phong, nếu như trận này bảy mươi lăm vạn đại quân tan tác, tiêu hao thời gian, thời lực, vật lực, tài lực để gây dựng lại quá thật khó lòng đánh giá. Cho nên Thương Dã Vọng không thể không giao trọng trách này cho Thiển Thủy Thanh, dù làm như vậy phải hy sinh chính con mình, cũng vì không còn cách nào khác. Dù sao xét về năng lực, cũng chỉ có Thiển Thủy Thanh mới có tư cách chống lại Cách Long Đặc, mà một chuỗi kế hoạch liên hoàn do hắn đề xuất, quả thật đã gây ấn tượng rất sâu sắc cho Thương Dã Vọng.
Nghĩ tới đây. Thiển Thủy Thanh chậm rãi thở dài:
- Liêm Trấn Đốc nói rất đúng, trận chiến này chúng ta không thể bại, tuy nhiên đối mặt với cường địch, cho tới bây giờ Thiển Thủy Thanh ta chỉ có phấn khích mà không hề sợ hãi, nếu không thể bại, vậy sẽ không được bại!
Nói đến đây, hắn quay đầu ra ngoài, ngẫm nghĩ một chút, hắn dừng lại thấp giọng nói:
- Chuyện xuất chinh tạm dừng ở đây, tối nay là đại hôn của ta, mọi người vui vẻ lên một chút. Đây có lẽ là hôn lễ đơn sơ nhất của một vị Tổng Suất trong tất cả các Quân đoàn từ trước tới nay. Không có các ngươi chống đỡ cục diện, ta cũng không thể nào nói chuyện được với các nàng...
Bỏ hết các gánh nặng trong lòng. Thiển Thủy Thanh trở về phòng, lúc này Thương Mẫn cũng đã có mặt.
Không ngờ nàng tới nhanh như vậy.
Sắc mặt năm nàng nhìn hắn u ám vô cùng. Thiển Thủy Thanh hơi sững sờ, lập tức hiểu ra các nàng đã biết được chân tướng chuyện này.
Thương Mẫn nhìn Thiển Thủy Thanh nhỏ giọng nói:
- Phụ hoàng đã nói tất cả mọi chuyện cho ta biết, ông nói đêm nay là đêm chúng ta thành thân chính thức, hôn kỳ mười hai ngày sau chỉ là ngụy trang che mắt thiên hạ mà thôi, ông còn nói...kế hoạch này là do chàng đưa ra, có phải không?
Ánh mắt Thương Mẫn nhìn Thiển Thủy Thanh sắc bén như kim, khiến cho hắn không dám ngẩng đầu nhìn.
Hắn chỉ có thể khẽ cúi đầu.
Như vậy cũng tốt, đỡ cho hắn tốn một phen miệng lưỡi...
Thương Mẫn đột ngột bước nhanh tới, giáng cho Thiển Thủy Thanh một tát.
Một tiếng bốp vang lên trong trẻo.
Mặt Thiển Thủy Thanh lập tức đỏ ửng lên.
Nhìn vào gương mặt vô cùng giận dữ của Thương Mẫn, hắn dịu dàng nói:
- Nếu nàng chưa hết giận, vậy hãy đánh thêm vài cái, đánh mạnh hơn chút nữa đi...
Thương Mẫn cắn chặt môi, nàng không kìm nổi đau đớn trong lòng, bật khóc to rồi nhào vào lòng Thiển Thủy Thanh, hai tay đấm hắn liên hồi:
- Thiển Thủy Thanh, chàng là một tên khốn kiếp! Chàng có biết chúng ta đã chờ bao lâu mới có được ngày hôm nay không? Thế nhưng ta không nghĩ nó lại thế này!
Thiển Thủy Thanh lặng lẽ không nói gì.
Tất cả những thắng lợi vĩ đại cho tới bây giờ, không cái nào là không phải trả giá. Hắn biết Thương Mẫn trong lòng đau khổ, nhưng chỉ có thể âm thầm đối mặt.
Thương Mẫn hét to đến khản cổ:
- Chàng có biết rằng những năm gần đây ta đau khổ chờ chàng, gạt bỏ hết tôn nghiêm của một vị Công chúa sang bên, chính là vì một ngày chàng sẽ tới cưới ta một cách quang mình chính đại? Hôm đó chàng nói với ta rằng rốt cục chúng ta cũng sắp thành thân, nhưng ta lại không ngờ...mười hai ngày sau, tất cả mọi người đều biết rằng mười hai ngày sau là ngày Công chúa Thương Mẫn của Đế quốc Thiên Phong xuất giá. Nhưng thật ra tới ngày đó, chàng đã ở chiến trường, vậy ta phải làm sao? Chàng bảo ta làm thế nào nhìn mặt thiên hạ? Chàng bảo các tỷ tỷ làm thế nào nhìn mặt thiên hạ? Chàng vứt bỏ chúng ta như vậy, không bao giờ ngó tới chúng ta nữa sao?
Thiển Thủy Thanh cười khổ ôm chặt lấy Thương Mẫn, mặc dù Thương Mẫn cố gắng giãy dụa, nhưng cũng không thoát được vòng tay của nam nhân mình.
So với bọn Vân Nghê, Cơ Nhược Tử, rốt cục Thương Mẫn vẫn là Công chúa thiên triều, cho tới bây giờ đã quen với cuộc sống sai khiến người khác, muốn gì được nấy. Đối với nàng mà nói, hôn nhân đại sự là đại sự quan trọng nhất trong đời mình, tự nhiên phải làm hết sức rình rang, rỡ ràng mới được.
Nhưng nàng không hề nghĩ tới, trong thế giới của nam nhân, vĩnh viễn tranh quyền đoạt lợi mới là cái đứng ở hàng đầu. Vì nó, họ sẵn sàng hy sinh hết thảy, bao gồm cả chuyện hy sinh hôn nhân của mình, khiến cho nữ nhân của mình phải lạnh lẽo phòng không chờ đợi.
Cuộc hôn nhân tốt đẹp. Chuyện vui của cả Để quốc mà nàng trông đợi bấy lâu, nhất định không có khả năng xuất hiện. Hoàn toàn ngược lại, nó chỉ có thể trở thành bàn đạp cho một cuộc chiến tranh khổng lồ, một thứ phụ thuộc của một danh tướng.
Trong lời kể lại của người đời sau, chỉ là một vị Tướng quân thiên tài lấy hôn nhân của chính mình làm thủ thuật che mắt, ngay đêm tân hôn dẫn quân xuất kích, sau đó ca khúc khải hoàn. Nhưng vĩnh viễn không có ai nhớ rằng, còn có một đám nữ nhân trong khuê phòng cam chịu cảnh quạnh hiu tịch mịch, nhẫn nại đợi chờ, đồng thời ngày ngày còn lo lắng cho sinh tử của trượng phu mình. Nếu chẳng may nghe tin bất hạnh, vậy từ đó về sau vĩnh viễn chia lìa...
Theo như Thương Mẫn thấy, tự nhiên trước sau gì Thiển Thủy Thanh cũng phải xuất chinh. Nhưng ít nhất một hôn lễ long trọng, một quãng thời gian sống bên nhau hạnh phúc cũng có thể bù lại hết thảy.
Ít nhất cũng có thể khiến cho nàng sinh một đứa con cho Thiển Thủy Thanh.
Nhưng hiện tại, tất cả những chuyện này đều thành giấc mộng.
Nàng chỉ có thời gian một đêm có được Thiển Thủy Thanh, sau đó, nàng phải trơ mắt mà nhìn trượng phu của mình bước ra chiến trường, sinh tử chưa biết.
Loại chuyện đại sự quan hệ tới chuyện còn mất của quốc gia này, đối với nam nhân đều là trách nhiệm, là thử thách, là bằng chứng để chứng minh thành tựu cả đời của bọn họ. Còn đối với nữ nhân, nó chỉ là một cái giá phải trả rất đắt.
Chuyện như vậy sao nàng không buồn, sao nàng không hận?
Niềm vui do sự trở về của Dạ Oanh mang lại không đủ để hóa giải nỗi giận này, hoàn toàn ngược lại, nó chỉ thêm vào chốn khuê phòng vốn đã tịch mịch một oán phụ nữa mà thôi. Bởi vì Thiển Thủy Thanh đã hạ quyết tâm không để Dạ Oanh phải xuất chinh theo hắn như trước nữa. Thậm chí bản thân Dạ Oanh cũng biết, vào Thiển gia rồi, giấc mộng trở thành nữ Tướng quân của nàng đã hoàn toàn tan biến.
Nhưng đáng tiếc là nữ nhân có thể vì yêu mà buông bỏ lý tưởng của mình, còn nam nhân có thể vì lý tưởng mà buông bỏ tình yêu.
Lần này xem như Thiển Thủy Thanh đã đắc tội với tất cả những người hắn yêu thương nhất, nhưng hắn không có cách nào giải thích.
Đối với địch nhân ở phương xa, sâu trong lòng hắn có một cảm giác...
Chỉ sợ đây là cuộc chiến gian khổ nhất của hắn từ trước tới nay. Nếu hắn muốn gặt hái thắng lợi, nhất định, hắn phải dốc hết toàn lực ứng phó.
Nhìn Thương Mẫn, nhìn tất cả các nữ nhân cạnh mình, hắn nghiêm giọng nói:
- Ta yêu các nàng, điểm này không thể nghi ngờ, cho nên ta sẽ không chấp nhận vận mệnh nước mất nhà tan. Chuyện ta bất chấp thủ đoạn để tranh thủ thắng lợi, có lẽ dưới cách nhìn của các nàng là một sai lầm, nhưng theo ta thấy, ta làm như vậy chính là làm tròn trách nhiệm của một trượng phu.
Hắn nhìn về phía Vân Nghê, lúc này trong mắt nàng đã dâng đầy lệ nóng.
Giây phút ấy, dường như bọn họ quay trở về thời điểm lúc vừa gặp mặt trên thảo nguyên Phong Nhiêu. Dùng thân thể của mình, máu thịt của mình để ngăn cản tất cả các mối uy hiếp, bảo vệ nữ nhân bên cạnh mình, đây chính là điều Thiển Thủy Thanh muốn nói.
Mà Vân Nghê, nàng hiểu được.
...*
Đêm, thê lương.
Mang theo cái rét đầu Xuân.
Vân Nghê nằm trong lòng Thiển Thủy Thanh, một bên là Dạ Oanh cũng đang rúc vào người Thiển Thủy Thanh. Xa một chút là Nhạc Thanh Âm và Cơ Nhược Tử, còn Thương Mẫn ngồi ở một góc giường.
Thiển Thủy Thanh há to miệng tham lam hôn các nàng hết cái này tới cái khác, dường như là lần bên nhau cuối cùng trong đời vậy...
- Bọn họ...về cả rồi sao?
- Ừ.
Thiển Thủy Thanh thấp giọng đáp.
Lúc này hôn lễ đã chấm dứt.
Dù là hôn lễ bí mật, nhưng cũng có nhiều người phải mời.
Nữ nhi xuất giá. Hoàng đế, Hoàng hậu khôngthể không tới.
Các Thái tử Vương thất cũng không có khả năng không tới, bao gồm cả Thương Lan. Đương nhiên, Thương Dã Vọng đã nghiêm khắc cảnh cáo Thương Lan, việc này không thể tiết lộ, bằng không hắn phải mất đầu.
Ngoài ra. Vân Phong Vũ và Vân Lam cũng bí mật chạy tới, còn có Thừa tướng Lịch Minh Pháp, Vũ Huân nguyên lão, Thượng Trụ quốc Chu Hàm Kiệt, phủ Quân Vụ Ty Tuyển Võ Chu Đan Tâm. Còn có Trung Thị lang Thân Kỳ, cùng với các thủ lĩnh Ty Đế Học, Hình Danh, Pháp Lệnh, Dịch Truyền cũng tới. Còn có Hồng Nhạn, Phong Nương Tử, Liêm phu nhân.
Đại đa số người trong bọn họ cũng mãi đến tối nay mới được biết kế hoạch tác chiến của Thiển Thủy Thanh, cảm thấy hết sức giật mình, rốt cục mới thật sự hiểu được thanh niên này bằng vào cái gì mà lập nên biết bao chiến công như vậy.
Người dám trả giá, dám hy sinh, không thể nào không có thu hoạch. Chỉ bằng vào điểm này, bọn họ tin tưởng rằng Thiển Thủy Thanh quả thật là người có thể mang thắng lợi về cho Đế quốc.
Nhưng niềm vui đã qua đi, sầu bi thê lương lại tới, đối với bọn Vân Nghê, Thương Mẫn, Dạ Oanh...hôn lễ như vậy không phải là một hôn lễ mà các nàng chờ đợi, cảnh ngộ như vậy càng không phải là cảnh ngộ mà các nàng vẫn khát khao. Con đường làm quan giống như một con đường không có lối về, đã bước lên rồi không thể nào quay lại. Những lời hứa còn văng vẳng bên tai, nhưng Thiển Thủy Thanh muốn dừng mà không được, muốn lui lại không xong.
- Đi bồi tiếp Mẫn Công chúa đi, hôm nay tâm trạng của nàng không tốt, chàng phải an ủi nàng ấy một chút.
Vân Nghê nhẹ giọng nói, chỉ Thương Mẫn đang ngồi ở xa xa. Những lời chúc mừng khi nãy cũng không thể làm cho Thương Mẫn cảm thấy sung sướng, ngược lại càng thêm chua xót đau buồn.
- Ta sợ rằng nàng chưa tha thứ cho ta.
Thiển Thủy Thanh thở dài.
Dạ Oanh phì cười một tiếng:
- Đừng ngốc vậy, không lẽ chàng muốn rằng qua tối nay, Mẫn Công chúa vẫn còn là xử nữ hay sao?
Nhất thời Thiển Thủy Thanh không có lời để nói. Thật ra sâu tận đáy lòng, hắn vẫn muốn bồi tiếp Vân Nghê và Dạ Oanh nhiều hơn một chút. Dù sao vất vả lắm Dạ Oanh gặp nạn mới có thể trở về, vừa mới đoàn tụ, biệt ly đã hiện ngay trước mắt, chỉ sợ trong lòng nàng không chịu nổi.
Thế nhưng hắn vừa mở miệng muốn nói, Dạ Oanh đã nhẹ nhàng lấy tay bịt miệng hắn lại:
- Ta hiểu lòng chàng nghĩ gì, tuy nhiên chàng đừng quên, những năm gần đây dường như ta đều ở cạnh chàng. Chàng đã có được Vân tỷ tỷ, ta, Cơ tỷ tỷ, nhưng chàng vẫn chưa hề động tới Mẫn Công chúa. Ngoài ra còn có Thanh Âm tỷ, nàng không có chỗ nào nương dựa, từ nhỏ đã phiêu bạt bên ngoài, cuối cùng gởi gắm cả đời vào chàng. Những ngày chàng ở Kinh Hồng, nàng cũng bồn chồn lo lắng như chúng ta. Những ngày ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nàng cũng liều mạng nỗ lực cùng mọi người. Tối nay, chàng phải bồi tiếp hai nàng ấy nhiều một chút.
Thiển Thủy Thanh còn đang do dự, Vân Nghê đã cười đẩy hắn:
- Chàng đi đi thôi, tối nay ba người cùng ngủ, ta và Dạ muội muội cùng Cơ tỷ tỷ sẽ đi nơi khác, không quấy rầy mộng đẹp của các người.
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Sao tất cả không cùng ngủ một thể?
Vân Nghê đỏ mặt véo hắn một cái:
- Loại chuyện xấu hổ như vậy, làm một hai lần cũng đã đủ rồi, chàng vẫn còn muốn...
Nữ nhân điển hình là có thể làm mà không thể nói., một câu tất cả cùng ngủ của Thiển Thủy Thanh, đổi lại bị Vân Nghê cấu một cái. Dạ Oanh mỉm cười, thật ra sâu trong lòng các nàng là rất muốn, dù sao sáng sớm mai Thiển Thủy Thanh cũng đã xuất chinh. Nhưng dù sao Thương Mẫn cũng là Công chúa, lại là cô nương chưa từng trải, tâm tư cũng không thoáng như các nàng kia. Bắt nàng làm chuyện ấy trước mặt các nàng còn lại, tự nhiên là làm không được. Bởi vậy ba nàng phải rời đi trước, còn Nhạc Thanh Âm, với thủ đoạn của nàng trong trường ca vũ bấy lâu, ở lại chỉ có lợi cho Thương Mẫn mà thôi, không có vấn đề xấu hổ.
Đợi đến khi ván đã đóng thuyền các nàng còn có thể vào quấy rầy một chập nữa, thật sự thực hiện hành động tất cả cùng ngủ hay không, vậy phải trông vào 'biểu hiện' của Thiển Thủy Thanh.
Mắt thấy các nàng rời đi, Thiển Thủy Thanh đành đi tới cạnh Thương Mẫn, lúc này nàng đã khóc tới nỗi hai mắt sưng lên đỏ mọng.
Thiển Thủy Thanh ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:
- Ta biết ta rất có lỗi với nàng, đã phụ tấm lòng nàng, nhưng ta có thể cam đoan với trời cao, lần này chiến thắng trở về, nhất định ta sẽ thỉnh từ với bệ hạ. Lúc đó ta sẽ bồi tiếp nàng ngày ngày, chỉ cần nàng chịu, ta còn bồi thường cho nàng thêm một hôn lễ thật to nữa, có được không?
Thương Mẫn cáu kỉnh trừng mắt nhìn hắn:
Cần gì phải bồi thường, chỉ cần chàng có thể am toàn trở về, trở về sớm một chút, thiếp đã vô cùng mãn nguyện.
Không phải là nàng không hiểu, nữ nhân vĩnh viễn là vật hy sinh ở thời đại này, chỉ cần trong lòng lang quân có mình, biết đủ vẫn tốt hơn...Chỉ là hiểu thì hiểu vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, không nhịn được mới khóc nức nỡ. Lúc này Thiển Thủy Thanh vừa đến bên an ủi, nàng ước gì hắn mãi ôm mình như vậy, đến trọn đời này cũng không buông.
Thiển Thủy Thanh nhìn gương mặt đẹp tuyệt trần của tiểu Công chúa còn có dấu lệ chan hòa, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương, rốt cục không nhịn được tâm tình kích động, bèn nhẹ nhàng dùng lưỡi lau đi ngấn lệ trên mặt nàng.
- Chàng...Nhạc tỷ tỷ đang ở đây, xấu hổ chết đi được.
Tiểu nha đầu này chưa trải qua tình cảnh như vậy, đối với đạo nam nữ gần như không biết gì, vừa bị Thiển Thủy Thanh làm như vậy liền cảm thấy run rẩy trong lòng, nửa thẹn nửa mừng, nỗi đau buồn sắp phải xa lang quân đã vơi đi hơn nửa.
Nhạc Thanh Âm nở nụ cười khẽ, tiến đến trút bỏ xiêm y cho Thương Mẫn, giọng khinh thường:
- Chuyện phu thê không thể dùng từ 'xấu hổ', cứ để tỷ tỷ dạy cho muội làm thế nào để hưởng thụ duyên cá nước, nam ái nữ ân.
Thiển Thủy Thanh cũng mỉm cười: Text được lấy tại
- Nghe giọng của nàng, dường như đã rất từng trải, Nhạc Thanh Âm nguýt mắt lườm hắn:
- Thiệp từng trải thế nào, có người tự nhiên biết rõ. Chỉ có vài chuyện, cho dù bản phu nhân không trải qua nhiều lắm, nhưng cũng có kiến thức một chút. Có những người thấy cái này đẹp muốn, thấy cái kia đẹp cũng muốn. Nghe nói Đại Đế quốc Tây Xi có vị Công chúa lang nữ tài sắc song toàn, chỉ sợ lần xuất chinh này chàng lại mang về cho chúng ta thêm một người tranh đoạt nữa cũng không chừng. Hiện tại thiếp phải hạ trước chút công phu, đoàn kết các tỷ muội lại. Hôm nay...rút hết cho chàng trở nên 'vạn sự giai không', để xem sau này chàng làm sao để phong lưu nữa!
Những lời này vô cùng khiêu khích, lại tràn ngập hấp dẫn mê người, khiến cho Thiển Thủy Thanh cảm thấy bụng dưới của mình lập tức nóng bừng lên, bất giác đã có phản ứng.
Nhạc Thanh Âm phát một cái vào tên lão Nhị xấu xa kia, nhìn vẻ mặt đau khổ của Thiển Thủy Thanh che miệng cười rộ. Thương Mẫn chưa bao giờ trải qua tình cảnh như vậy, tai mặt nóng bừng, im thin thít không dám nói lời nào.
Tuy nhiên chỉ trong thoáng chốc, đường đường Công chúa Thương Mẫn đã bị Nhạc Thanh Âm thu thập hết quần áo, trở thành một chú dê con sợ hãi nép mình trong chăn, nhìn Thiển Thủy Thanh bằng ánh mắt sợ hãi.
Nhạc Thanh Âm ấn vai Thiển Thủy Thanh:
- Chuyện tân hôn, giai nhân không thể chối từ, hiện giờ Mẫn Công chúa đang chờ đợi, chàng có bản lãnh gì thì cứ giở hết ra xem!
Dù sao nữ nhân này cũng đã được tôi luyện trong chốn phong lưu, từng lời từng chữ của nàng đều vô cùng hấp dẫn, khiến cho Thiển Thủy Thanh nghe xong không nhịn được:
- Nàng thừa cơ lấn tới như vậy, nàng nghĩ rằng tối nay có thể tránh khỏi một kiếp hay không?
- Chàng hãy mở màn với Mẫn Công chúa trước đã rồi hãy nói, Thiếp đã nói rồi, hôm nay không ai tha cho chàng đâu. Hừ, chàng không thể lâm trận lùi bước, trước mặt trời mọc ngày mai, chúng ta phải làm cho chàng trả một cái giá rất đắt!
Lời nói của Nhạc Thanh Âm hết sức hung hãn, khiến cho Thiển Thủy Thanh cũng phải rùng mình. Hắn liếc qua Thương Mẫn đang cuộn tròn trong chăn, lửa dục rốt cục hiện rõ lên nét mặt.
Một tay vuốt ve thân thể Thương Mẫn, hơi dừng lại trên đỉnh cô phong cao ngất, rốt cục Thiển Thủy Thanh cũng chui hẳn vào chăn. Thân thể Thương Mẫn quấn chặt lấy hắn, hai người trao đổi hơi ấm cơ thể cho nhau, cảm nhận được sức nóng từ thân thể đối phương, cùng cảm nhận được tình cảm ngọt ngào của đối phương. Cho dù là Thương Mẫn chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, nhưng cũng cảm thấy ham muốn dâng trào trong cơ thể. Nàng không biết ý nghĩa của chuyện sắp xảy ra, nhưng theo những hoạt động không ngừng của hai tay Thiển Thủy Thanh, còn có ánh mắt hâm mộ mà trêu cợt của Nhạc Thanh Âm bên cạnh, nàng cảm thấy chuyện đã sắp sửa tới...
Mặt đang đỏ bừng bừng.
Thương Mẫn lặng lẽ chịu đựng phong ba bão táp sắp xảy ra.
Khi Thiển Thủy Thanh hoàn toàn hòa nhập vào nàng, cảm giác đau nhói khiến cho nàng há to miệng muốn kêu lên, nhưng Nhạc Thanh Âm đã lập tức bưng kín miệng nàng, nhìn nàng lắc lắc đầu, nàng lập tức hiểu ý.
Không phải nàng hoàn toàn không biết chút gì, Mẫu hậu cũng đã từng dạy qua nàng một ít kiến thức cơ bản, nhưng nàng không thể ngờ rằng lúc này lại đau đớn như vậy.
Có lẽ hạnh phúc của tất cả người đời, đều phải trải qua đau đớn một phen mới có thể nghênh đón niềm vui sướng chăng?
Giống như hôn lễ hoang đường này, giống như vị lang quân sắp sửa xuất chinh này...
Nàng nhắm hai mắt lại, bắt đầu toàn tâm toàn ý hưởng thụ khoái cảm của đời người.
...**
Đây là một đêm hết sức hoang đường, cũng là thời khắc quan trọng mà các nữ nhân dâng hiến tình yêu cho nam nhân mình.
Sau khi biến Thương Mẫn từ một tiểu cô nương thành thiếu phụ đẹp xinh, Thiển Thủy Thanh lại nghênh đón tình yêu nhung nhớ của Nhạc Thanh Âm.
Khác với Thương Mẫn, Nhạc Thanh Âm mở to hai mắt, ngắm nhìn Thiển Thủy Thanh đang ra sức rong ruổi trên người mình, đôi môi anh đào của nàng mấp máy:
- Chàng suốt ngày bôn ba bên ngoài, không chịu về nhà, bỏ bê đất nhà trở thành hoang phế...
Câu này đã kích thích Thiển Thủy Thanh tới nỗi hồn vía lên mây, tuy hắn vất vả vẫn không khống chế được lửa dục trong lòng đang bốc cao hừng hực.
Sau khi thỏa mãn xong một tri kỷ nữa, ba nàng đang nghe lén bên ngoài lúc này cũng đã không thể nhịn nổi cơn khát trong lòng.
Phiên kế tiếp là đến Dạ Oanh.
Sau lúc tử biệt sinh ly, tương phùng ngắn ngủi, Dạ Oanh dùng hết sức mình quấn chặt lấy Thiển Thủy Thanh, đến nỗi Vân Nghê và Cơ Nhược Tử đều bàng hoàng kinh hãi, lo lắng không biết Thiển Thủy Thanh có thể chịu đựng nổi ái ân cuồng nhiệt như vậy hay không...
Nhưng các nàng không biết Thiển Thủy Thanh lúc này đã bất chấp tất cả, trạng thái đang ở đình cao, cho dù liên tiếp chiến chinh nhưng vẫn dũng mãnh có thừa, phát huy phẩm chất của mình trên chiến trường đến độ mê ly cực hạn, thật sự là anh hùng bất khuất, càng đánh càng hăng.
Tất cả nữ nhân đều nằm trên giường, mười cánh tay đan xen nhau, gần như ép cho Thiển Thủy Thanh không thở nổi.
Đêm nay các nàng vừa ích kỷ lại điên cuồng, các nàng mong muốn làm sao cho Thiển Thủy Thanh phải gục ngã tại giường, nếu ngày mai hắn không xuất chinh nổi thì càng tốt.
Cho dù có thể kéo dài thời gian ra một chút cũng tốt...
Các nàng yêu cầu liên tục, liều mạng cường ép, khiến cho rốt cục Thiển Thủy Thanh hiểu được, vì sao một khi nam nhân lâm vào tình cảnh ôn nhu như vậy lại thoát ra không được. Một đêm điên cuồng mà đẹp đẽ như vậy, thật sự làm cho người ta khó lòng dứt bỏ mà đi.
Nhưng nắng sớm dần lên, vầng thái dương không bị chút trở ngại gì đã dần dần dâng lên cuối chân trời. Các nàng cũng dần hiểu được, các nàng không có khả năng ngăn cản đấng lang quân của mình ra đi.
Giây phút ấy, tất cả mọi người đều khóc không thành tiếng.
Cơ Nhược Tử nhẹ nhàng mặc lại quần áo cho hắn. Dạ Oanh đội khôi giáp cho hắn, Vân Nghê đích thân dẫn Phi Tuyết tới cho hắn. Thương Mẫn vẫn còn tính của một thiếu nữ mới lớn, đích thân xuống bếp nấu cho hắn một chén chè hạt sen, tất cả nữ nhân đều nhìn theo Thiển Thủy Thanh rời đi bằng ánh mắt chất chứa muôn vạn thâm tình, sau đó không nhịn được, mặc cho nước mắt lăn dài như thác đổ...
Dù là ra đi, cũng lặng lẽ không tiếng động.
Ở cửa sau của phủ Định Quốc công, sáu Đại tướng Quân đoàn Bạo Phong, còn có Ly Sở, Cẩu Tử và các thân vệ của hắn đã chờ sẵn ở đó tự bao giờ.
Bọn họ đã chờ rất lâu rồi...
Bọn họ không nói với Thiển Thủy Thanh rằng, thật ra hắn đã đến rất muộn, bởi vì bọn họ hiểu được, bản thân cuộc ly biệt này chính là tàn nhẫn.
Lúc vừa nhảy lên lưng Phi Tuyết, trong phòng đột nhiên vang lên một khúc nhạc réo rắt dịu dàng, chính là Nhạc Thanh Âm đang tấu lên khúc Vô Song Tướng Quân lệnh:
"Biệt cố nhân, ta lên đường chinh chiến, chiến mã ôi nhiều không đếm xuể. Xưa nay ly biệt khó vô cùng, hàng mi ai cao vút như ngọn núi xa xa. Một chung rượu biệt ly, một tiếng hót chim quyên, Xuân tàn thêm tịch mịch. Trăng sáng ngôi lầu nhỏ, lệ tuôn như suối trong đêm đầu tương tư. Tiệc tân hôn cũng là tiệc biệt ly, vừa vui đó, mà giờ chia biệt, lòng đau như cắt khó dời chân. Thuyền đi cũng chở Xuân đi mất, trên sông còn lại ánh trăng tàn. Núi chập chùng, mây ảm đạm, dung nhan người ngọc tiều tụy buồn đau. Vò võ bên song thân chịu khổ, ước gì theo nước chảy về Đông...
Những tiếng đàn réo rắt ngân vang như tiếng vàng rơi trên đá, như tiếng phượng gáy loan kêu, khiến cho ai nấy xúc động tận đáy lòng, nói hết nỗi khổ tương tư của các nàng trước giờ ly biệt.
Thiển Thủy Thanh thở ra một hơi thật dài, cố gắng nén giọt lệ anh hùng sắp rơi xuống má, giơ roi ngựa chỉ trời Tây:
- Các huynh đệ, lên đường!
Sau đó, cất vó mà đi.
...*
- Khâu quốc đã xong đời, Phong quốc đã bị diệt, Á Đề cũng không còn, kế tiếp là Lê quốc hơn nửa lãnh thổ cũng đã mất, chỉ còn sót lại kinh đô đang ngoan cố chống cự. Nếu còn tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa sẽ tới phiên Công quốc Thánh Uy Nhĩ chúng ta, thế nhưng hiện tại các ông còn ở đây tranh luận có nên chống cự hay không! Chẳng lẽ phải chờ cho bầy sói thảo nguyên kia đánh tới tận cửa nhà, các ông mới chịu phản kháng hay sao? Đến lúc ấy chúng ta đã trở thành nô lệ mất nước!
Thành Mễ Đặc Liệt. Viện nguyên lão.
Tư Ba Tạp Ước đang dõng dạc phát biểu:
- Hiệp nghị khai chiến toàn diện không thể kéo dài được nữa! Phải lập tức làm tốt chuẩn bị tuyến phòng ngự phía Tây!
- Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước, ta thừa nhận những lời của ngài rất có lý, nhưng chúng ta phải đối mặt với sáu mươi vạn kỵ binh thảo nguyên, là sáu mươi vạn kỵ binh thảo nguyên tinh nhuệ đo Chiến thần Tây Xi Cách Long Đặc đích thân chỉ huy. Chúng ta không muốn khiêu khích đối thủ trong lúc chúng còn chưa đánh tới đây, ít nhất không thể để cho một đối thủ hùng mạnh như vậy có lý do khai chiến với chúng ta.
Một vị nguyên lão kích động đứng lên nói
Tư Ba Tạp Ước giận quát:
- Bọn chúng đánh Khâu quốc, Phong quốc, có nói lý do ư?
- Đó là vì bọn họ không chịu cho người Đại Đế quốc Tây Xi mượn đường, ít nhất trên danh nghĩa, người Đại Đế quốc Tây Xi đang tranh thủ chúng ta làm đồng minh của họ, là giúp đỡ chúng ta đánh Đế quốc Thiên Phong. Nhưng hiện tại, nếu chúng ta liên thủ cùng người Đế quốc Thiên Phong, vậy thì không có lý đo để nói.
- Đó chỉ là nói dối, là chúng muốn mượn cớ.
- Chúng ta đều biết đó là nói dối, là lấy cớ, nhưng chính vì như vậy, càng không thể để cho bọn chúng mượn cớ. Ta vẫn đề nghị như cũ, nếu người Đại Đế quốc Tây Xi tới, cứ cho bọn chúng mượn đường, để cho chúng đi qua hành lang Thánh Khiết dưới sự giám sát của chúng ta, cứ để bọn chúng đi liều mạng với người Đế quốc Thiên Phong. Đương nhiên chúng ta có thể cắt đứt con đường vận lương của chúng, cho dù binh sĩ của chúng hùng mạnh tới đâu, cuối cùng cũng sẽ bị vây khốn mà chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...