Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Sa Nặc Nhân nghe anh nói ở trong vũ trụ phi hành một tháng, tâm không khỏi có chút đau đớn: "Vậy anh... Ăn cơm thế nào?"
Xích Linh cắn răng nói: "Em cho rằng ta là em sao? Trong không gian của ta quanh năm có đủ dinh dưỡng tề!"
Đây là thói quen lưu lại trước đây của anh, bởi vì thời gian xuất hành không xác định, thường xuyên để một ít dinh dưỡng tề trong không gian, như vậy nói đi nơi nào cũng lập tức có thể đi.
Sa Nặc Nhân rầu rĩ hỏi: "Anh không phải muốn thú Iman sao? Tại sao còn đuổi theo?"
Xích Linh nheo mắt lại, nguy hiểm nói: "Nói đến chuyện này, ta ngược lại muốn hỏi em, em nói "ly hôn" là có ý gì?"
Sa Nặc Nhân co rúm một chút, biết được Xích Linh khẳng định là đến gây phiền phức, hét lên: "Chính là ý trên mặt chữ, nếu như anh đã muốn thú Iman, chúng ta liền ly hôn..."
"Ai nói ta muốn thú hắn?! Hắn là người của Xích Kính, ta làm sao có thể thú hắn?!" Xích Linh quát.
Sa Nặc Nhân không cam lòng yếu thế nhìn anh, "Nói cách khác, nếu hắn không phải là người của Xích Kính anh liền có thể thú hắn không phải sao?"
Cho nên Iman mới cùng Xích Kính nói ly hôn.
Xích Linh quát: "Không phải là có thể thú hắn! Ta xưa nay chưa hề nghĩ tới chuyện muốn thú hắn!"
Sa Nặc Nhân cũng gào lên, "Không nghĩ tới thú hắn? Anh nói thật dễ nghe, vậy các ngươi đính hôn trước là có ý gì?! Không muốn kết hôn với hắn, tại sao còn đính hôn?!"
Xích Linh buồn bực đứng lên, ở trong phòng đi hai vòng, "Em tỉnh táo lại một chút có được hay không? Khi đó ta mới 18 tuổi, Iman mới 15 tuổi, phụ thân và Phổ Nhĩ Sinh là bạn tốt nhiều năm, chính bọn họ nói ra mấy lời định ra hôn ước, một chút ý nghĩa thực sự cũng không có, bọn họ thậm chí còn không hỏi qua ý kiến của ta! Em có thể đừng nghe bên ngoài đồn đại không? Hôn ước vừa mới định ra, toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ ở đế quốc đều biết ta và Iman đính hôn, chỉ có ta cái người trong cuộc này là người cuối cùng biết được!"
Sa Nặc Nhân nhịn không được, "Xì" một tiếng bật cười, sau đó ngã trên giường cười ha ha.
Xích Linh bị cậu cười đến không hiểu ra sao, tức giận nói: "Đừng cười!"
"Được... Được, không cười..." Sa Nặc Nhân thật vất vả mới nhịn cười xuống, hỏi: "Vậy tại sao anh chỉ cho phép hắn gọi "Nhị ca", không cho ta gọi?"
"Ta quả thực xem hắn như đệ đệ, hắn đương nhiên có thể gọi, em là người yêu của ta, gọi Nhị ca cái gì!" Xích Linh trách mắng.
"Vậy tại sao anh đến nay vẫn còn giữ cơ giáp hắn đưa?" Sa Nặc Nhân tiếp tục thẩm vấn anh.
"Cơ giáp kia vẫn còn đang ở bên trong buồng lái của Xích Tông, xưa nay chưa từng dùng, lúc ở tinh cầu bỏ hoang kia không phải thực sự không còn cách nào khác mới lấy ra dùng sao? Đây không phải là còn giữ, xin em hiểu rõ tình hình!"
Sa Nặc Nhân nghĩ đến những bức hình kia, lập tức lấy lại tinh thần, "Anh và hắn thân mật mỗi đêm ta đều có thể thu được, anh trước hết nên nghĩ xem giải thích chuyện này như thế nào, lại khiến ta ấm ức! Ngược lại câu nói kia của ta, nếu như anh muốn kết hôn với hắn, chúng ta liền ly hôn! Nếu như anh nghĩ muốn có cả hai, thì hãy bước qua xác của ta trước, cảm tạ!"
Xích Linh bị cậu nói đến đầu óc mơ hồ, "Chiếu thân mật cái gì chứ?"
Sa Nặc Nhân ấn ấn quang não của mình, "Những ngày anh không về nhà kia, ta mỗi buổi tối đều có thể nhận được hình của anh và hắn, cùng nhau ăn cơm, anh vì hắn gắp rau, các người cùng lên một chiếc xe, các người có sự thầm hiểu nhìn nhau nở nụ cười, này đó ta đều thấy được, hơn nữa Xích Kính còn nói cho ta, Iman đã đưa ra ý định ly hôn với hắn, nguyên nhân là vì anh đã đáp ứng sẽ lấy Iman, Xích Kính nhiều lần tìm ta, cũng là vì cái này, hắn muốn ta thuyết phục anh từ bỏ chuyện thú Iman."
Hóa ra chuyện là như vậy, lần này mọi thứ đều sáng tỏ.
Xích Linh quả thực có gặp Iman, cái này anh không phủ nhận, là Iman chủ động liên lạc với anh, lúc đó vừa vặn đuổi theo thẩm tra những phạm nhân kia, chứng cứ cơ hồ đều chỉ về phía Thanh Vương, anh và Iman đi ra ngoài ăn cơm, mục đích bất quá cũng chỉ là thăm dò đôi chút lúc thường Thanh Vương cùng Xích Kính tiếp xúc với những người nào. Gắp rau thực chất là Iman yêu cầu, nói khi còn bé Xích Linh đều sẽ gắp rau cho hắn, hiện tại lớn hơn, đãi ngộ như vậy cũng không còn nữa, Xích Linh mới có thể gắp cho hắn. Nói cái gì mà nhìn nhau nở nụ cười, không phải Iman nói đến mấy chuyện ngu ngốc khi còn bé, Xích Linh cũng không nhịn được cười theo một chút, bây giờ suy nghĩ lại, hóa ra là hắn cố ý, chính là vì ống kính kia.
Mấy ngày không về nhà đó, anh tổng cộng gặp Iman hai lần, nguyên nhân không trở về nhà, một mặt là thật sự vội, một mặt là anh còn đang tức giận, muốn để Sa Nặc Nhân hảo hảo tỉnh lại, tốt nhất có thể cẩn thận giải thích với anh một chút, thế nhưng Sa Nặc Nhân không có, ngoại trừ gửi cho anh một tin ngắn lúc ban đầu, liên tiếp mấy ngày sau đó đến một cái thông báo đơn giản cũng không có, thật giống như trực tiếp quên mất một người là anh, làm anh tức giận nhất chính là, Sa Nặc Nhân không liên lạc với anh, ngược lại còn nhiều lần cùng Xích Kính ra ngoài ăn cơm! Anh vốn muốn tiếp tục nhẫn nhịn, thế nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được, về nhà.
Kết quả hai người liền ầm ĩ một trận, nháo đến mức này, ngẫm lại lúc đó thực sự là quá kích động, may là không có tạo thành hậu quả không thể cứu vãn nào, người cuối cùng cũng coi như là tìm được, ngoại trừ có hơi gầy, cũng không còn chỗ nào không thích hợp nữa.
Song nghĩ đến việc Sa Nặc Nhân đề cấp tới chuyện li hôn với anh, vẫn cảm thấy giận không chỗ phát tiết, "Xích Kính nói em cũng tin, còn phải nhắc tới li hôn với ta! Sau này em thử nói lại câu đó một lần nữa xem?!"
Nghĩ đến những bức hình kia, trong lòng Sa Nặc Nhân vẫn nhói đau, "Rốt cuộc những bức hình kia muốn giải thích như thế nào?!"
"Không có gì hay để giải thích! Tất cả những thứ này đều là Iman cùng Xích Kính thông đồng em không thấy sao? Coi như Iman có tâm gả có ta ta cũng sẽ không thú hắn, như vậy em đã yên tâm chưa?!" Thanh âm của Xích Linh vẫn rất lớn, một bụng oán khí.
Sa Nặc Nhân cũng quát: "Nhưng các ngươi có gặp mặt, đây là sự thực!"
"Đó là ta nói chuyện chính sự! Em ở chỗ này truy cứu ngọn nguồn, vậy em có dám nói cho ta, em và Pidgey biến mất ba ngày kia đã làm gì hay không?!" Xích Linh vốn muốn chờ Sa Nặc Nhân tự mình nói cho anh biết, chẳng qua nhìn bộ dáng này, hẳn là không chờ được.
Sa Nặc Nhân nhất thời tắt lửa, nguyên nhân cậu không thể nói, cũng không muốn lại nói dối thêm nữa, không thể làm gì khác hơn đành ngậm miệng, nằm trên giường giả chết.
Xích Linh cười lạnh một tiếng, "Làm sao, hỏi đến cái này liền thành người câm?"
Sa Nặc Nhân tức giận nói: "Ta không có gì để nói nhiều."
Xích Linh lại tức đến muốn ném đồ vật, nổi giận đùng đùng nhìn cậu chằm chằm, "Em và một con thỏ đến cùng có bí mật gì không thể nói cho người khác biết? Không phải gạt ta?!"
Sa Nặc Nhân cũng nói: "Bí mật của ta và thỏ, tại sao anh phải được biết?!"
Xích Linh cây ngay không sợ chết đứng nói: "Đó là bởi vì con thỏ kia đã ảnh hưởng đến sinh hoạt gia đinh ta, ta nhất định phải biết!"
Sa Nặc Nhân bo lên, quỳ ngồi trên giường, dựng thẳng một tay lên, "Ta thề, đây tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn, không phải cố ý biến mất để anh đi tìm."
Xích Linh khịt mũi coi thường, "Đừng nói mấy cái này với ta, ta không lạ, trừ phi em nói cho ta biết nguyên nhân."
Sa Nặc Nhân quay về trên giường, chui vào trong chăn, "Không có nguyên nhân, anh coi như ta và một con thỏ đi ra ngoài du ngoạn không có mang theo anh."
Xích Linh càng giận hơn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc", Sa Nặc Nhân xoát một cái ngồi dậy, nháy mắt với Xích Linh để anh yên lặng, hỏi: "Ai vậy?"
Người gõ cửa chính là hộ vệ, "Sa tiên sinh, bên trong xảy ra chuyện gì? Ai ở bên trong?"
Hộ vệ tới là để bảo vệ an toàn cho cậu, lại không thể ngăn cản khách sạn nhà Thái Lặc tiếp tục làm ăn, cho nên Xích Linh mới có thể tiến vào thuận lợi như vậy.
"Không có chuyện gì, là bạn của ta, có việc gì sẽ gọi các ngươi." Sa Nặc Nhân lớn tiếng trả lời.
Hộ vệ do dự chốc lát, mới nói: "Được rồi, Sa tiên sinh ngài nghỉ sớm một chút."
Sa Nặc Nhân lườm anh một cái, nhỏ giọng nói: "Hiện tại ta đang bị người giám thị, anh nhỏ giọng một chút."
Xích Linh cũng phát hiện ra vấn đề không đúng, vấn đề của thỏ phải ép xuống về sau lại hỏi, trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt này, "Đến cùng xảy ra chuyện gì? Em tại sao lại tới hành cung của Tứ hoàng tử."
Sa Nặc Nhân đem nguyên nhân ra nói một lần, cũng đem chuyện vào cửa liền bị nhìn thấu lớp dịch dung cùng thân phận, còn có chuyện Tứ hoàng tử cưỡng bức cậu chữa bệnh cho người yêu hắn đều nói cho Xích Linh.
Xích Linh nghe xong, quả thực muốn đỡ trán, lúc trước anh vẫn đi theo phía sau Sa Nặc Nhân, muốn xem một chút cậu đi làm gì, không nghĩ tới hao phí khí lực lớn nhân vậy tiến vào hành cung của Tứ hoàng tử, hóa ra chính là vì tự chui đầu vào lưới? Ha ha!
Sa Nặc Nhân cả giận nói! Ta cũng biết hành vi này của mình rất ngu, thế nhưng anh đừng quên, tất cả những thứ này là do ai tạo thành!"
"Nói thật hay, rốt cuộc là ai tạo thành tất cả những chuyện này?!" Xích Linh nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại.
Sa Nặc Nhân: "..."
Cuối cùng, vẫn là do cậu biến mất ba ngày, sau đó Xích Linh tức giận, để Iman cùng Xích Kính nhân lúc vắng mà vào...
Sa Nặc Nhân bận lấy lòng lôi kéo Xích Linh lại đây ngồi, cũng xoa bóp vai, đấm đấm chân cho anh, "Đừng tức giận đừng tức giận, là em không tốt, một đường mệt nhọc rồi. Có đói bụng hay không? Em nói Thái Lặc đưa đồ ăn tới." Nói xong liền muốn gọi nội tuyến, lại bị Xích Linh đè xuống, thuận thế đẩy cậu xuống giường.
"Quả thực rất đói, bất quá không muốn ăn thứ gì cả, ta muốn ăn em." Nhiều ngày rồi không được gặp bảo bối của mình, anh đều đã nghĩ đến sắp phát điên.
"Này... Anh khắc chế một chút... Ngày mai em... A a ~~~" Sa Nặc Nhân còn muốn nhắc nhở anh, ngày mai cậu còn phải tới hành cung của Tứ hoàng tử, nhưng là Xích Linh từ lâu đã hóa thân thành sói đói, sao còn cho cậu cơ hội nói chuyện, nhào tới liền đem người ăn đến no căng diều, một lần lại một lần!
Ngày hôm sau, không ngoài suy đoán chút nào, Sa Nặc Nhân không xuống được khỏi giường, Xích Linh lại là một bộ dáng thoải mái đem người ôm vào trong lòng bắt đầu giáo dục, nghiêm túc nhắc nhở cậu, sau này còn dám nhắc tới li hôn, anh nhất định sẽ làm cậu không xuống được giường! Sa Nặc Nhân vội vã xin khoan dung, nói sau này cũng không dám nữa. Lúc này Xích Linh mới hầm hừ buông tha cậu, thế nhưng ba ngày vô duyên vô cớ biến mất kia, vẫn khiến cho trong lòng không thoải mái.
Tới giữa trưa cũng không thấy Sa Nặc Nhân ra ngoài, hai tên hộ vệ cùng đi theo không thể làm gì khác hơn là tới gõ cửa, nhắc nhở Sa Nặc Nhân xe đã chờ trước cửa.
Sa Nặc Nhân lúc này đừng nói đến đi bộ, đến rời giường cũng đã cực khổ, eo mỏi chân run, cả người vô lực, này muốn làm sao mà đi! Ngẫm lại liền phẫn hận trừng mắt liếc người nào đó một cái, ngược lại Xích Linh cũng không để ý chút nào vung tay lên, "Ta đi với em."
"Không cần! Anh hảo hảo ở lại đây cho em, không nên chạy loạn, một cái em cũng đã đủ phiền toái, anh cũng phải đưa tới cửa?" Nghĩ đến mấy chuyện ngu xuẩn mình làm, Sa Nặc Nhân liền than thở.
Vừa mới hòa hảo, Xích Linh đương nhiên không muốn lại tách ra, "Người kia đến cùng là bệnh gì? lúc nào mới có thể trị hết? Chúng ta phải tranh thủ thời gian quay về."
Sa Nặc Nhân thở dài: "Đừng nói nữa, quả thực thảm, y nhiễm cao duy phóng xạ nghiêm trọng, so với anh còn nghiêm trọng hơn, đã nằm trên giường gần mười năm, toàn thân cứng ngắc, đã sớm không thể cử động, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào các loại máy móc giữ mệnh, thân hình gầy đến dọa người, em cũng không nắm chắc có thể cứu sống y, lại nói Hall Griffith thật là đủ tàn nhẫn, đổi lại thành bất luận người nào, phỏng chừng đều không đành lòng để người yêu chịu đựng loại tội kia, chỗ nào còn là người a!"
Xích Linh nghe xong, không khỏi nhíu mày, "Người yêu của Hall Griffith làm sao lại bị nhiễm cao duy phóng xạ? Thời điểm phóng xạ xảy ra, ở khu vực phóng xạ chỉ có quân đội của chúng ta cùng người ở tam giác tinh vực, lẽ nào người yêu của hắn là người Đại Uyển Toàn Tí?"
"Anh quản y là người nơi nào, nói chung hiện tại phiền phức chính là, nếu như không thể chữa khỏi cho y, chúng ta cũng không có cách nào rời khỏi viên tinh cầu này." Sa Nặc Nhân đỡ tưởng muốn đi tắm, Xích Linh vừa thấy dáng dấp cậu như vậy, trực tiếp đem người ôm lên đi về phía phòng tắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...