Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Xích Diên đã hẹn thời gian gặp lại, đã định vào tan học ngày hôm nay, sự tình giống như rất gấp, hắn trực tiếp hẹn Sa Nặc Nhân tới một quán cà phê ở bên ngoài nói chuyện.

Thiết bị của Sa Nặc Nhân bị phá hủy, một buổi trưa chỉ đứng đó xem người khác làm thí nghiệm, lão sư để cho cậu hỗ trợ chỉ dẫn học sinh, cậu vui vẻ đồng ý.

Xích Dao sau khi trở lại phòng thực nghiệm, lấy ra bộ dụng cụ thí nghiệm của bản thân, một bên làm thí nghiệm, một bên trừng Sa Nặc Nhân. Kỹ thuật chế dược của cô ta vốn là qua loa, còn chần chứ như vậy, cho tới tận lúc tan học, cô ta cũng không thể hoàn thành bài tập, còn nổ ấm lô nhiều lần, khiến học sinh bên cạnh sợ tới trốn sang bên cạnh, cũng bất động thanh sắc (1) nỗ lực đem bàn thí nghiệm của mình kéo ra xa. Ai có thể chịu được một buổi trưa "oành oành" vang giống như não pháo, ngay cả lão sư cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.

1: không có âm thanh, không có biểu hiện gì

Chỉ là một buổi trưa, mọi người đều biết Xích Dao tiến vào như thế nào, tuy rằng không có bất kỳ người nào nói tới, nhưng nhìn trình độ chế dược của cô ta, dược tề cấp hai bị chế đến trình độ như vậy, không phải dựa vào quan hệ thì là gì? Lấy trình độ của cô ta, cho thi mười lần cũng chưa chắc có thể thi đậu.

Lão sư không muốn quản cô ta, Sa Nặc Nhân càng sẽ không ăn no rửng mỡ (2) tới dạy ả. Vì vậy thời điểm tan học, cả lớp chỉ có hai người không nộp bài tập lên, một là Sa Nặc Nhân, một là Xích Dao.

2: thừa sức lực mà không biết làm gì (thường có ý chửi)

Sa Nặc Nhân là không cần nộp, năng lực chế dược của cậu trong lòng lão sư rất được coi trọng. Xích Dao là không thể khống chế, vấn đề này đương nhiên lớn hơn, lão sư nói cho cô ả trước giờ tan học ngày mai nhất định phải đưa được bài tập lên, không thì sẽ trừ điểm của cô ta trong bảng đánh giá chung cuối kỳ, điểm bị trừ đến một trình độ nhất định, không chỉ bị hạ cấp, còn phải đối mặt với nguy hiểm trong kỳ khảo sát, nói cách khác, coi như cô ta dựa vào quan hệ để nhập học, nhưng không có thực lực, vẫn sẽ phải thôi học, hoặc là, không có lớp nào nguyện ý tiếp nhận cô ta.

Sau khi ta học, Sa Nặc Nhân đối với tài xế đang đợi, trực tiếp nói ra địa điểm ước hẹn với Xích Diên, Sa Nặc Nhân đi vào phòng riêng được chỉ định, phát hiện Xích Diên đã đến, nhìn thấy Sa Nặc Nhân tiến vào, đứng dậy tiếp đón.

Sa Nặc Nhân cười cười, "Xin lỗi, đã tới chậm."

"Không sao, ta cũng vừa mới đến." Xích Diên kéo ghế ra để Sa Nặc Nhân ngồi, chờ Sa Nặc Nhân ngồi xuống sau, hắn mới trở lại chỗ ngồi của mình.

Dung mạo của Xích Diên tuyệt đối vượt qua Xích Kính, hơn nữa tính cách cũng rất tốt, không có bất kỳ kiểu thanh cao nào của vương tử, quan cảm của Sa Nặc Nhân đối với Xích Diên vẫn luôn rất tốt, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, chỉ là, cậu không nghĩ tới người này chính là Xích Diên, hơn nữa còn là con thứ của Thanh Vương, điều này khiến cho cảm giác của cậu đối với Xích Diên, luôn có chút biệt nữu.

Sa Nặc Nhân hỏi thời điểm bị thú giáp tập kích đó, hắn tại sao lại không chào đã đi.

Xích Diên chỉ có thể cười khổ, lúc đó cách khách sạn hoàng gia gần như vậy, hắn không muốn để cho Xích Kính nhìn thấy, cho nên đã rời đi trước.


Giọng Sa Nặc Nhân vang lên, Xích Diên vốn cũng muốn lén lút đi theo đàn phái tinh vực, sau đó lại không đi được, nhất định là bị trì hoãn do bị thương, vừa hỏi ra, lúc đó quả nhiên hắn bị thương.

Sa Nặc Nhân có chút hổ thẹn, lúc đó Xích Diên là vì cứu cậu mới tranh đấu với thú giáp, biết rõ không địch lại, vẫn còn cứng rắn đối kháng, tự làm bản thân bị thương, cơ giáp tổn hại, mà mình lại chưa từng nói cám ơn.

"Cám ơn ngươi đã cứu ta." Vào lúc này bổ sung một câu, cũng không tính là muộn.

Xích Diên cười cười, không lên tiếng, ngón tay chậm rãi vuốt ve vách tường bên cạnh, trần tư một hồi lâu, mới nói: "Có thể giúp ta một việc không?"

Nếu Sa Nặc Nhân đã tới đây, nhất định sẽ giúp đỡ, "Ngươi nói."

Xích Diên cân nhắc tìm từ một chút, mới nói: "Chuyện lúc trước, ngoại công thiên về giúp ca ca ta, khả năng đã đắc tội với Diễm Vương, hiện tại vị trí đế quân đã chắc chắn, ta nghĩ muốn xin ngươi giúp đỡ ta nói với tân quân một chút, có thể giúp ngoại công của ta, để cho ông cũng có thể đột phá cầm cố cấp 6."

Diễm Vương công bố Arthur có thể giúp Resse đột phá cầm cố, cũng chỉ rõ hôn phối Arthur với Resse, Xích Diên đã nghĩ tới phương pháp nhờ Arthur hỗ trợ, nhưng ngoại công đã lớn tuổi, loại phương pháp kia hiển nhiên không quá thích hợp với ông. Diễm Vương cũng từng công bố tin tức, nói để Resse đỉnh cấp 6 không có bạn lữ Arthur đến đế đô, nhất định là có phương pháp khác giúp bọn họ đột phá.

Sa Nặc Nhân vừa nghe, cười nói: "Ngươi là lo lắng Xích Linh sẽ ghi thù sao? Đại sự trước mặt, anh ấy sẽ không không rõ công và tư, huống hồ anh ấy vẫn là thượng tướng đế quốc, ngươi yên tâm, thời điểm đó để Adorno thượng tướng tới đây là được, Xích Linh sẽ không làm như vậy."

Xích Diên trầm mặc, mặt lộ vẻ mây đen, Sa Nặc Nhân khó hiểu hỏi: "Có gì không ổn sao?"

Xích Diên thở dài nói: "Thực không dám giấu diếm, bởi vì chuyện phụ thân ta, làm ngoại công tức giận công tâm, khiến đấu khí bạo loạn, đã nằm trên giường hai ngày. Ta là do một tay ngoại công nuôi nấng từ nhỏ, nhìn thấy ông chịu khổ như vậy, ta chỉ hận không thể thế chỗ cho ông, cho nên muốn xin ngươi giúp một tay, nói với tân quân một chút, xem có thể sớm giúp ngoại công đột phá hay không?"

Sa Nặc Nhân do dự, "Cái này ta phải về hỏi Xích Linh một chút, bất quá ta đảm bảo sẽ cố hết sức giúp ngươi."

Xích Diên lộ ra nụ cười, "Vậy thì quá tốt rồi, có thể nhanh một chút được không, ta sợ ngoại công..."

Sa Nặc Nhân đứng lên, "Được, ta hiện tại liền quay về, có tin tức sẽ liên lạc với ngươi."


Kỳ thực Xích Diên muốn cậu ngồi lại thêm một chút nữa, lại không tiện mở miệng, chỉ có thể tiễn người đi, mắt nhìn Sa Nặc Nhân rời đi. không nhịn được cười khổ, hắn đang miên man suy nghĩ cái gì, cậu là đế hậu tương lai.

Lúc Sa Nặc Nhân về đến nhà, Xích Linh đã ở đó, liếc nhìn thời gian, so với bình thường chậm hơn 10 phút.

Xích Linh nói: "Ngày hôm nay sao lại muộn như vậy?"

Chỉ là đi vòng thêm cái ngoặt so với lúc bình thường thôi, uống ly cà phê, hẳn là không quá muộn đi? Đây là hôm nay anh về sớm.

Sa Nặc Nhân đi tới, ôm lấy Xích Linh từ phía sau, nằm nhoài trên bả vai anh, "Em có chuyện muốn nói anh."

Xích Linh để sách trong tay xuống, kéo cánh tay Sa Nặc Nhân lại, đem cậu từ sau lưng ghế salon kéo qua, trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của anh, "Tôi cũng có chuyện muốn nói với em."

Sa Nặc Nhân nằm ngửa trong lồng ngực Xích Linh, nháy mắt, "Anh muốn nói chuyện gì?"

"Đội thám hiểm trước đó phái ra đi tìm năng nguyên thạch cùng thực tài chế tạo cơ giáp đã trở về." Xích Linh nói.

Sa Nặc Nhân kích động bắt lất tay anh, hai mắt hiện lên tinh quang óng ánh, "Tìm được vật em muốn sao?"

Xích Linh nhíu mày, "Muốn biết?"

Sa Nặc Nhân liền vội vàng gật đầu, mong đợi nhìn anh.

Xích Linh: "Hôn tôi một chút."


Sa Nặc Nhân giả bé ngoan đưa lên một cái hôn, Xích Linh khẽ nhếch khóe môi, đem một cái nhẫn không gian đưa cho cậu.

Sa Nặc Nhân mừng rỡ nhận lấy, đem tất cả đồ vật bên trong lấy ra, xếp đặt tràn đầy một phòng khách.

Nhìn năng nguyên thạch hi hữu long lanh óng ánh đầy đất, Sa Nặc Nhân hưng phấn gọi, "Phượng Hoàng, mau nhìn xem có năng nguyên thạch ngươi có thể sử dụng hay không."

Phượng Hoàng nhận được triệu hoán, từ trong xích chân phát ra quang ảnh màu vàng, vây quanh chồng năng nguyên thạch màu sắc khác nhau kia một vòng, kim quang lóe lên, Phượng Hoàng lại trở về bên trong xích chân, nhìn lại năng nguyên thạch trong phòng khách, đã thiếu hơn một nửa, chỉ để lại một ít năng nguyên thạch tương đối phổ thông, cái khác đều bị Phương Hoàng cướp đoạt đi.

Sa Nặc Nhân: "..."

Sa Nặc Nhân: "Này đó ngươi đều có thể dùng được?"

Phượng Hoàng: "Có cái có thể trực tiếp dùng, có cái cần phải chuyển hóa chút."

Như vậy Sa Nặc Nhân an tâm, đem số năng nguyên thạch còn lại thu vào, Sa Nặc Nhân liền kiểm tra đám thực tài kia, những cái kia số lượng không nhiều, nhưng đều là cái mà cậu muốn, đội thám hiểm từ khi bọn họ mới trở về từ di tích cổ liền xuất phát, Sa Nặc Nhân đem tư liệu cùng hình ảnh cậu muốn của năng nguyên thạch và thực tài đã chuẩn bị từ lâu giao cho đội trưởng, chuyến đi này... chính là hơn nửa năm, có thể tìm được những thứ đồ này, khẳng định chắc chắn không dễ dàng, trong đó có bao nhiêu nguy hiểm, Sa Nặc Nhân không cần hỏi cũng biết.

Nghĩ tới đây, Sa Nặc Nhân có chút lo lắng, "Bọn họ có người thương vong hay không?"

Xích Linh nói: "Nghề thám hiểm vũ trụ này, vốn đã là ngành nghề nguy hiểm lời cao, bọn họ có kinh nghiệm, cũng đã chuẩn bị xong tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể chôn thây vũ trụ."

Nghe Xích Linh nói như vậy, nhất định là có người đã hy sinh.

Anh sợ Sa Nặc Nhân áy náy, không nói cho cậu biết, đội thám hiểm này, lúc đi ra mười mấy người, chỉ có ba người trở về, còn là đầy rẫy vết thương, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, Xích Linh cho mỗi người bọn họ mấy bình dược tề cứu mạng, hẳn là sẽ không có thêm nguy hiểm về tính mạng.

Sa Nặc Nhân mân mân đôi môi mỏng nhạt màu, cảm thấy chính mình vẫn còn quá yếu, cầu cần phải mạnh hơn nữa, mới có thể bảo vệ được càng nhiều người.

Xích Linh thấy Sa Nặc Nhân không nói lời nào, phỏng chừng lại đang chìm trong tội lỗi, liền cố ý đổi chủ đề, "Em muốn nói với tôi cái gì?"

Lúc này Sa Nặc Nhân mới nhớ tới chuyện của Xích Diên, liền đem chuyện đấu khí của Adorno thượng tướng bạo loạn nói ra, muốn để anh quyết định.


Không nghĩ tới sau khi Xích Linh nghe xong, để ý đầu tiên lại chính là bắt nguồn của tin tức.

Sa Nặc Nhân cũng không che giấu, nói thẳng: "Là Xích Diên nói cho em."

Xích Linh híp mắt lại, ngữ khí nguy hiểm nói: "Em và hắn quan hệ rất tốt?"

Lúc này Sa Nặc Nhân mới nhớ ra, chuyện cậu và Xích Diên quen biết, hình như còn chưa nói cho Xích Linh. Vì vậy cậu liền đem chuyện mình làm sao quen biết Xích Diên, cùng chuyện được hắn cứu nói ra. Ngữ khí chân thành, muốn thẳng thắn sẽ được khoan dung.

Sắc mặt Xích Linh còn chưa có tốt lên, "Em luôn giấu tôi liên hệ với hắn?"

"Không có!" Sa Nặc Nhân lập tức phủ quyết, "Chỉ là xế chiều hôm nay mới thấy hắn."

"Làm sao nhìn thấy?" Xích Linh truy hỏi, dưới cái nhìn của anh, người nhà Thanh Vương đều cùng một dạng, từ nhỏ đã giao Xích Diên cho Ba Lan khâm nuôi nấng, lại ở dưới hoàn cảnh kia được hun đúc nên, có thể tốt được bao nhiêu? Sa Nặc Nhân cư nhiên vẫn luôn gạt anh chuyện cậu và Xích Diên có quen biết, lá gan thực sự là càng lúc càng lớn!

Ánh mắt Sa Nặc Nhân có chút lấp lóe, nếu như nói, nhất định phải tiết lộ chuyện cậu phải gọi gia trưởng tới ra, nếu như vậy, chuyện lễ vật Xích Linh tỉ mỉ chọn lựa bị đạp nát khẳng định cũng sẽ bị lộ ra ngoài, nên... Bằng không trước tiên tùy tiện tìm cớ lừa gạt...

Xích Linh nắm cằm Sa Nặc Nhân, nhìn chăm chú vào hai mắt cậu, "Đừng có nói dối, em nói dối tôi chắc chắn nhìn ra được, đến lúc đó, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn."

Sa Nặc Nhân trong lòng run sợ nhìn anh, "Em nói, không cho phép anh tức giận?"

Xích Linh lạnh lùng: "Nói."

Sa Nặc Nhân sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, nói: "Xích Dao chuyển trường tiền vào lớp bọn em, nàng đột nhiên phát rồ đem dụng cụ thí nghiệm anh tặng em đều đập nát, chúng em nổi lên xung đột, sau đó liền bị lão sư gọi tới phòng làm việc, lão sư nói gọi người giám hộ tới, Xích Dao liền gọi Xích Diên qua, lúc này mới nhìn thấy. Trước ở phòng rửa tay nhìn thấy hắn, em cũng không biết thân phận của hắn, hắn cũng không quen biết em, sau đó hắn dưới vuốt thú giáp cứu em ra, ngoại trừ từng thấy hắn ở trong yến hội ra, cũng chưa từng gặp qua."

Xích Linh cười nhạo nói: "Đừng ngốc, em không quen biết hắn là thật, hắn sao lại có thể không nhận ra em."

Sa Nặc Nhân tự biết đuối lý, cúi đầu đứng trước mặt Xích Linh, túm quần áo không nói lời nào.

Anh thấy dáng vẻ đáng thương này của cậu, tức giận cũng không có chỗ phát ra, liền kéo người qua, ôm vào trong ngực, nghiêm túc nhắc nhở cậu, "Sau này có chuyện gì không được lừa gạt tôi, không thể lừa dối, bằng không, hậu quả nhất định không phải thứ em có thể tưởng tượng được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui