“Bà là ai?” Shinichi nhíu mày.
“Ta?” Người phụ nữ tóc vàng vén mớ tóc dài qua sau vành tai, cười nhạt bảo, “Khi nào ta cảm thấy cậu có đủ tư cách biết ta là ai, ta sẽ tự nói cho cậu biết.”
“Bà muốn gì?” Shinichi gắt gao nhìn chằm chằm bà ta, đành rằng trong lòng rất kinh hoảng, nhưng cậu vẫn một mực không dời đi ánh mắt.
“Ta muốn cậu ngoan ngoãn không làm ra bất cứ phản kháng gì đi cùng ta một chuyến.”
“Các người là kẻ thù của Saionji ư? Bởi lần trước tôi đã cứu cậu ta trên xe bus hay là bởi tôi đã phang vào đầu Yamahara Masao?” Shinichi bặm răng lại, nhớ lại hồi sáng nay lúc đụng mặt Akinobu trên bus cậu hẵng còn suy nghĩ xem hôm nay dễ khi nào mình lại gặp rủi.
Người phụ nữ đi qua, khoác vai Shinichi, dẫn cậu đi khỏi công viên trò chơi, “Cậu bé đang đề cập đến tam đại gia tộc của mafia Nhật Bản đấy à? Bé con à, ta chỉ muốn nhắc cậu hiểu, thế giới bên ngoài rộng lớn lắm, mà ba cái gia tộc kia trong tâm tưởng cậu, ta căn bản không thèm để vào mắt.”
“Vậy lý do gì bà xuất hiện ở đây? Các người định làm gì Sayaka?” Shinichi bị bà ta đẩy vào một chiếc xe đen đậu sẵn trên đường.
“Cậu sẽ đi cùng ta đến một chỗ này, về phần cô gái kia sẽ ra sao, còn phải tùy thuộc biểu hiện của cậu nữa.” Người phụ nữ bẹo má Shinichi, làm bộ như một bà mẹ tốt giúp cậu thắt dây an toàn, xe cứ như vậy mà lái đi.
Nếu cái mụ này không liên quan gì đến tam đại gia tộc Nhật Bản, vậy Akinobu có biết mình đang gặp nguy hiểm không? Bây giờ mình đã rời khỏi công viên trò chơi rồi, Akinobu còn có thể tìm được mình hay không chứ? May ra mình có thể học theo hồi Akinobu ở trên chuyến bus kia liên lạc với Ogata Kenwa bằng cách giữ nguyên trạng thái kết nối cho di động? Vì sao hiện thời, đầu óc mình đều tràn ngập Saionji Akinobu thôi? Shinichi hơi ngoái đầu quan sát, Senka trước sau vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Xe đi được khoảng năm phút đồng hồ thì di động của Shinichi vang, cậu nhìn nhìn người phụ nữ đang lái xe, không biết liệu mình có nên nhận cuộc gọi này, bởi ắt người phụ nữ đó cũng đã nghe được tiếng chuông di động. Hẳn là Akinobu không tìm thấy mình trong công viên trò chơi, thế nên gọi điện hỏi xem mình đang nơi nào.
Quả nhiên, người phụ nữ chìa tay đến trước mặt Shinichi, ý bảo cậu lấy di động ra, tiếp đó Shinicho trông thấy di động mình vẽ một đường vòng cung bên ngoài cửa, rồi thì tiếng “rắc rắc” tan giòn truyền vào trong lỗ tai cậu, bất giác dấy lên một cảm giác hãi hồn.
Akinobu đứng ở cổng công viên trò chơi, tiếng truyền ra từ di động chỉ đều đều, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“Ái chà, có vẻ chúng ta đã tới hơi trễ rồi. Có phải Kresha đưa cậu ta đi rồi hả?” Một người đàn ông đeo cặp kính gọng bạc cười bỉ, đập vai Akinobu.
“Kenwa, có thể Kobayakawa đã bị đưa đi rồi, cậu thử xem có thể dò được điện thoại của Senka Sayaka hay không đi.”
“Eh, sao cậu biết Kresha sẽ mang cả con bé đó đi theo nữa?”
“Bởi lần trước khi mụ ta ép tôi gia nhập tổ chức, mụ cũng bắt Kenwa. Mụ ta muốn tôi chấp nhận bỏ phản kháng để phải làm tất cả theo ý mụ!” Akinobu đột ngột xoay người, ngón tay y thô bạo bóp chặt chiếc di động.
Y biết, nếu Shinichi đã bị Kresha đưa đi, thì lần tiếp theo y gặp lại Shinichi, tất cả đều sẽ không còn giống vậy nữa!
Chiếc xe phóng vào một kho hàng, gian kho nào dưới ánh trăng tỏa rọi cũng đều tản mác ra một dáng hình lạnh lẽo. Shinichi phỏng đoán, này cũng không phải một kho hàng bỏ hoang, chắc là nơi cất hàng của một công ty địa phương nào đó. Cuối cùng, bọn họ dừng lại trước cửa kho hàng.
Người phụ nữ cười tủm tỉm, “Con yêu, chúng ta đã tới ‘căn cứ bí mật’ rồi.”
Thuở nhỏ, dẫu đứa bé con nào cũng đều mơ mộng có một căn cứ bí mật thuộc về riêng mình, song hiện tại nghe thấy cái từ đó, Shinichi ngay cả chút ít ỏi mừng rỡ cũng không có nổi.
Người đàn ông ngồi sau xe ôm Sayaka tiến vào cổng kho.
Shinichi cũng bị người phụ nữ đó thân thiết ôm đi vào, đèn trần nhà bật sáng, lờ mờ và cũ kỹ.
Sau tiếng “Rầm” từ cửa cuốn của kho hàng dội lên, Shinichi dĩ nhiên đã hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cậu ngó về phía Sayaka, cô vẫn chưa tỉnh. Cậu biết có thể gây cho Akinobu cũng còn phải gấp rút thì đám người này cũng nhất định không phải người lương thiện, mà khuôn mặt im lìm của Sayaka làm cậu hoài nghi có khi nào cái tên đàn ông đó đã giết Sayaka mất rồi không.
Trông Shinichi trắng bệch mặt chăm chăm nhìn về phía Sayaka, Kresha bật cười thành tiếng. Bà ta đi đến trước mặt Sayaka, một tay giật mạnh áo cô ra, bộ ngực của Sayaka ở trước mặt Shinichi cứ thế mà lồ lộ.
“Chà, con gái Nhật Bản dậy thì thật chẳng bằng con gái Âu Mỹ nhỉ.”
“Bà… Bà muốn làm gì?”
“Làm gì à?” Kresha lắc đầu, “Ta cho cậu thấy rõ là nó còn hô hấp thôi. Bất quá giả sử lát nữa cậu mà không chịu nghe lời, thì kẻ lột hết con bé này sẽ chẳng phải là ta đâu.”
“Bà nói thế là ý gì?” Tay Shinichi nắm chặt thành đấm.
“Ý của ta chính là, quốc gia ta có rất nhiều đàn ông cực kỳ ưa chuộng kiểu con gái trẻ trung có làn da mịn như này, nội một tối thôi là có thể đủ cho ta kiếm chác không ít.”
Shinichi hít một hơi thật mạnh, “Bà muốn gì ở tôi?”
Kresha mỉm cười nhìn tên đứng bên cạnh. Từ trong tay áo tên đó có một khẩu súng trượt xuống lòng bàn tay, hắn đi đến đưa nó ra trước mặt Shinichi, “Súng này chỉ có một viên đạn.”
“Tất cả những gì cậu phải làm là make a choice.” Kresha cười đến là tươi rói.
“Lựa chọn cái gì?” Shinichi vẫn không hề nhấc tay nhận khẩu súng.
“Cậu bắn chết con bé này xong, ta thả cậu đi ngay, mà trên súng tuyệt đối cũng sẽ không có dấu vân tay của cậu.”
“Không thể được, tôi sẽ không giết cô ấy.” Shinichi bình tĩnh trả lời.
“Chà, vậy thì chỉ còn duy nhất một sự lựa chọn nữa.” Kresha bèn móc từ trong túi ra một đồng tiền xu, “Ta ném nó lên không trung, trước khi nó chạm đất nếu cậu có thể dùng khẩu súng đó bắn trúng đồng xu này, ta sẽ thả cho cô gái đi.”
“Được.” Shinichi không chút chần chừ cầm lấy khẩu súng.
“Con trai, cậu nên hiểu cho rõ, kể cả cậu bắn trúng đồng tiền xu này đi chăng nữa, ta cũng sẽ không thả cậu đi đâu.”
“Tôi biết.” Shinichi thử thử trọng lượng khẩu súng, “Sayaka chưa nhìn thấy mặt các người, có thả cô ấy đi đối với các người mà nói cũng chẳng có giá trị. Nhưng tôi thì lại đã thấy rõ mặt bà.”
“Phải. Ta thật thích con đó, bé yêu. Nên là ta sẽ cho con một ưu đãi cực lớn, khẩu súng trong tay con, vô luận là tốc độ bắn hay sức giật, đều giống như đúc súng hơi dùng trong thi đấu.”
Shinichi lạnh lùng cười, đã từ rất lâu cậu không còn dùng đến súng hơi. Nuốt nước bọt, cậu hiểu tốc độ tiền xu rơi là rất chóng vánh, cậu không có thời gian để ngắm, không có thời gian đồng bộ hô hấp bản thân cùng khoảnh khắc bóp cò, càng không có cơ hội lần thứ hai, trừ bỏ tin tưởng cảm giác chính bản thân mình ra, còn lại cậu không có bất cứ cái gì hết.
“Con cần bao lâu để chuẩn bị?” Kresha chà chà đồng xu chuẩn bị tung, cất giọng đùa.
“Ngay bây giờ cũng được.” Lời nói Shinichi vừa dứt, Kresha đã búng đồng tiền xu lên cao.
Chỉ kịp nghe thấy một tiếng pằng —— cả gian kho hàng tựa hồ đều chấn động, âm thanh kim loại va đập với viên đạn ngay lập tức ma sát phát ra tia lửa ngay bên eo Kresha, Shinichi vẫn đứng tại chỗ cũ, hai tay duy trì tư thế cầm súng, ác liệt mà dứt khoát.
Kresha sững sờ nửa giây, rồi mỉm cười thong thả bước tới chỗ Shinichi, ngón tay bà ta víu lấy nòng súng, nhỏ nhẹ bảo, “Ta thế mà không hề cảm giác được súng con đang run… Con thật đúng là một báu vật…”
“Bà đã đáp ứng tôi sẽ thả Sayaka đi.” Shinichi nhạt nhẽo mở miệng.
“Được thôi, chỉ có điều hiện tại con phải đi theo ta rồi. Lát nữa khi chúng ta đi ngang qua công viên, ta sẽ đặt con bé nằm trên ghế đá.” Kresha hất hất tay, tên đàn ông nọ liền định đi mở cổng kho hàng.
Sau ba giây, chỉ nghe hắn kêu khẽ tên của Kresha, Shinichi thấy hắn giơ hai tay lên đầu, lùi về sau từng bước từng bước. Một người đàn ông kính gọng bạc cười tươi gí súng vào sau gáy hắn, thủng thẳng bước vào.
“Lâu không gặp, Kresha.”
Người phụ nữ chỉ ngước lên nhìn một cái coi thường, quay người lại, “Ông yêu ta quá rồi hả? Ta vừa chớm đến Tokyo mà ông đã gấp gáp không chờ được mà chạy đi tìm ta đấy à.”
“Nếu như vậy có thể khiến em vui.” Người đàn ông hướng sang Kresha cười cười, bấy giờ, thủ hạ của Kresha mau lẹ lần tay đến bên hông hắn.
“Dừng tay, Berg.” Kresha lạnh lùng ra lệnh, “Ông vội vã quá đấy Louis.”
Nghe thấy lời bà ta, Berg liền thôi kháng cự.
Ngược chiều ánh trăng, Shinichi nhìn thấy người đi ra từ phía sau Louis, khoảnh khắc ấy trái tim cậu rộn lên không hiểu, so với thời điểm cậu ngắm bắn đồng tiền xu thế mà còn hồi hộp hơn, chưa kể cả một sự vui mừng khiến cho hô hấp bị kéo giãn một cách kỳ lạ, tựa thể bản thân đã vượt qua cái chết một lần, để rồi một lần nữa được mở mắt sống.
“Ô ra là Saionji Akinobu à. Louis, ngay cả học trò cưng ông cũng dẫn theo đến đây luôn, hẳn là không phải đơn giản tới làm phiền ta thôi chứ.”
“Ta muốn đưa thằng bé con kia về.” Louis nhấc tay tháo kính.
“Ai da, ông tham ghê gớm. Đã bị ông cướp Saionji Akinobu và Ogata Kenwa một lần rồi, giờ còn muốn cướp tiếp cả tâm trí của ta ư.”
“Cũng được, chúng ta đại khai sát giới luôn ở đây, kết thúc cho dứt điểm, thế nào?”
“Ông muốn bắt ta như thế?”
“Hmm, em biết không, đầu của em hơi bị đáng giá đó, không chỉ Interpol cũng rất là yêu em, mấy nước liền cũng muốn được tận tình thương em, mà đặc biệt là nước K mới bị em ám sát Thủ tướng tuần trước ấy.” Ngữ điệu Louis cứ như đang cùng Kresha nhàn nhã bàn việc nhà.
“Rồi, rồi, ai bảo chúng ta là ‘bạn cũ’ kia chứ? Một lần bị ông mang Akinobu đáng yêu đi rồi, hôm nay cũng cho ta chiêm ngưỡng thành quả dạy dỗ của ông chút đi.”
“À, em muốn chơi thế nào?” Ngón trỏ Louis xát cọ qua một vị trí nào đó trên súng, Berg liền ngã xuống không một tiếng động, dường như Shinichi thấy giữa hai đầu lông mày của hắn có một chấm đỏ nhỏ xíu, không phải do đạn, mà là dấu vết bị kim châm.
Kresha thấy Louis ra tay với thủ hạ của mình nhưng không hề lộ ra thần sắc tức giận, “Ta sẽ tung ra ba đồng xu, nếu Akinobu của ông chỉ dùng ba phát đạn bắn trúng chúng trước khi chúng rơi xuống đất, ta sẽ mãi mãi buông tha cho Kobayakawa. Có điều nếu bé con không làm được, thì Louis ạ, ta sẽ đem cả Akinobu lẫn Shinichi-chan dễ thương đi đó.”
Louis không nói, chỉ nghiêng đầu nhìn Akinobu đứng một bên không lộ cảm xúc.
“Vớ vẩn!” Shinichi trông về phía Akinobu, “Bà ta rõ ràng cố tình gây khó dễ!” Trước khi rơi xuống đất mà bắn trúng ba đồng tiền xu, vốn quả thực không có khả năng nổi…
Aknobu lặng thinh tiến vào kho hàng, bóng đèn mờ nhạt nhuốm lên nét mặt tuyệt mỹ của y một sự dịu êm mà huyền bí. Y đứng tại trước mặt Shinchi, nhấc tay áp đến gương mặt cậu, trời mới hay trên đường tới đây y đã có biết bao nhiêu sợ hãi rằng y sẽ không còn được gặp lại cậu nữa.
Cậu là Shinichi của tôi, là Shinichi chỉ thuộc về duy nhất một mình tôi.
“Cậu sợ tôi sẽ thất bại, hay là sợ bị Kresha mang đi?”
Shinichi ngây dại, cảm thụ được độ ấm truyền từ bàn tay Akinobu, và cả một loại lỗi giác sao mà dịu dàng, “Gì tôi cũng không sợ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...