Đế Quân


Thần sắc Tiêu Lang Anh không khỏi run lên, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống, cười khổ nói:
- Bây giờ chúng ta đã thân bất do kỷ!
Tuyệt Mệnh bà bà thở dài:
- Khi chúng ta quyết định đạt được lực lượng cùng quyền lực thì nhất định phải mất đi một ít đồ vật, dù sao điều chúng ta đạt tới cũng không phải do chính hai tay mình dốc sức lấy được tới, Tiêu huynh, nơi này lấy ngươi cầm đầu, mời ngươi suy nghĩ cho đại cục đi.
Nghe vậy vẻ chua xót trên mặt Tiêu Lang Anh càng thêm mở rộng…
Bên trong một sơn động bình thường nằm sâu trong Thiên Táng sơn mạch không ngừng vang ra từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, một đoàn ngọn lửa bao vây Tiêu Vô Yểm khiến cho hắn sống không bằng chết đồng thời lại không thương tổn thân thể của hắn, nhưng lại không làm hắn mất đi ý thức trong nỗi đau đớn kịch liệt.
Huyền Y ở một bên cuộn tròn co rút trong góc động, nghe được tiếng kêu thảm thiết vờn quanh, vẻ mặt giống như phát điên.
- Tiêu Vô Yểm, ngoại trừ hai tông môn các ngươi ra, Tà Đế Điện còn đến bao nhiêu cao thủ?
Thần Dạ dựa vào vách động lãnh đạm hỏi.
Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y không nhịn được trong lòng run rẩy:
- Ngươi còn biết Tà Đế Điện!
Sau một lát sắc mặt sợ hãi của Huyền Y hiện lên vẻ túc sát:

- Nếu biết Tà Đế Điện ngươi không chạy thoát được đâu, những gì ngươi đối với chúng ta hôm nay ngày sau Tà Đế Điện nhất định sẽ trả thù gấp trăm lần cho chúng ta…
Nghe lời này Thần Dạ không khỏi lắc đầu châm biếm:
- Huyền Y, trong ngày thường nhìn ngươi cũng tự phụ, bây giờ sao lại ngây thơ như thế, trong mắt Tà Đế Điện các ngươi chẳng qua là một mâm đồ ăn mà thôi.
- Ah, mặc kệ chúng ta có phải là mâm đồ ăn hay không, nhưng trong mắt Tà Đế Điện chúng ta còn có giá trị lợi dụng, nhưng ngươi rơi vào trong tay bọn hắn sẽ không chết tử tế được!
Huyền Y cười vui sướng nói.
Thần Dạ gật gật đầu:
- Có lẽ ngươi nói rất đúng, chẳng qua các ngươi không cơ hội nhìn thấy, cho nên muốn chết nhanh một chút thì nói cho ta biết chuyện ta muốn biết, nếu không…Tiêu Vô Yểm có lẽ còn chịu nổi tra tấn nhưng Huyền Y ngươi chưa chắc.
- Ta nói, đừng thương tổn nàng…
- Vô Yểm, không thể nói!
Huyền Y quát.
- Thật sự là ồn ào!
Thần Dạ bắn ra ngón tay, kình phong vọt tới khoảnh khắc sau Huyền Y cảm giác khuôn mặt chợt lạnh, một thanh tiểu đao do năng lượng huyền khí ngưng tụ thành nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nàng.
- Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người này nếu bị rạch nát hoàn toàn, không biết ngày sau còn có ai sản sinh hứng thú với ngươi nữa hay không đây!
- Thần Dạ, đừng…
Rốt cục chuyện Huyền Y lo lắng nhất đã xuất hiện.
Chỉ cần là nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp ai cũng xem dung nhan của mình là quan trọng nhất, nếu Huyền Y bị hủy dung nàng nhất định không sao sống nổi.
- Đây chỉ là bước đầu tiên, có lẽ ta không cần làm bước này, chỉ cần đem ngươi trực tiếp ném vào trong Ưng Giản yếu tắc, sau đó nói với mọi người ngươi chính là đầu sỏ gây nên cuộc chiến hôm nay, ngươi ngẫm lại xem những người bị mất đi thân nhân cùng bằng hữu sẽ làm gì ngươi đây!
Thần Dạ nói tiếp:
- Hoặc là ta chế trụ tu vi của ngươi, sau đó ném ngươi vào giữa Vọng Xuyên hà, ngươi tưởng tượng thử xem đám yêu thú bên trong sẽ làm gì đối với ngươi đây?
- Không, cầu ngươi đừng…
Toàn bộ tôn nghiêm chỉ nháy mắt đã biến mất, Huyền Y quỳ sụp dưới đất không ngừng cầu xin.
- Như vậy các ngươi ngoan ngoãn nói cho ta biết tình báo ta muốn, nếu không ta sẽ không thương hương tiếc ngọc!
Thần Dạ khom người, dùng Thiên Đao đẩy cằm Huyền Y, cười cười nói.

- Ta nói, ta nói…
Trong sơn động nho nhỏ, đưa mắt nhìn Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y đã hôn mê, Thần Dạ cười lạnh, hai người này tuy không chủ đạo hết thảy những chuyện đã phát sinh, nhưng hai người đã giăng bẫy Thần Dạ cùng Tử Huyên, sau đó hại chết Chung Kỳ, còn làm Khiếu Lôi Tông vẫn lạc, những chuyện đó…
Bất luận làm gì với hai người, trong lòng Thần Dạ cũng không có chút áy náy.
- Chủ nhân, lần này Tà Đế Điện nhất định muốn bắt cho được ngươi!
Hồi lâu sau, Đao Linh nhẹ giọng nói.
Thần Dạ im lặng gật đầu, với năng lực bổn sự của Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y, không thể biết quá nhiều, cho nên rốt cục Tà Đế Điện phái bao nhiêu cao thủ, bọn hắn cũng không rõ ràng.
Nhưng những gì bọn hắn biết cũng đủ làm Thần Dạ ngưng trọng.
Theo lời nói của Tiêu Vô Yểm, lần này cao thủ Tà Đế Điện ít nhất có ba người xưng là tôn giả đại nhân, tôn giả, chính là cao thủ tôn huyền.
Mà cao thủ tôn huyền bình thường hiển nhiên không đủ để Tiêu Lang Anh cùng Tuyệt Mệnh bà bà thăng lên cảnh giới tôn huyền, càng không khả năng trong thời gian ngắn làm toàn bộ người của Lăng Tiêu Điện cùng Tuyệt Minh Tông thăng tu vi nhanh như thế.
Đã có Tử Huyên cùng Tà Phong tham dự, ba đại thế lực liên thủ vẫn phải lui tới đạo phòng tuyến cuối cùng, có thể biết lực lượng ba tôn giả đại nhân kia cường đại thế nào.
Nếu không phải vì dẫn dụ Thần Dạ xuất hiện, đạo phòng tuyến cuối cùng đã sớm không còn tồn tại. Ngoại trừ ba cao thủ tôn huyền, còn có một số cao thủ hoàng huyền, lần này Tà Đế Điện chân chính dốc sức.
Cuộc chiến này đã kéo dài một thời gian, Thần Dạ cũng không hiểu rõ người của Tà Đế Điện còn lòng kiên nhẫn bao lâu. Cho nên hắn phải nhanh chóng hiện thân, nếu không một khi Ưng Giản yếu tắc bị công phá, hắn sẽ hối hận tiếc nuối cả đời.
Nhưng cho dù hắn có hiện thân…Thần Dạ nhìn về phía Ưng Giản yếu tắc, nhẹ giọng nói:
- Trưởng Tôn cô nương, lúc này hẳn muội đã gặp Tử Huyên, hi vọng mọi người có thể giữ bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng mạo hiểm!
Lời này chỉ có Đao Linh nghe được, Đao Linh nhịn không được cười khổ:
- Chủ nhân, nếu ngươi muốn đem người của Tà Đế Điện dẫn dắt rời đi, ta có thể cam đoan, với tính tình của Tử Huyên cô nương, sẽ đi theo, Trưởng Tôn cô nương nhất định cũng sẽ đi!

Thần Dạ lo lắng chính là điểm này, mà đây cũng là lý do mà Tà Đế Điện không dám đại khai sát giới. Nếu như bọn hắn làm, sẽ bức Thần Dạ nổi điên, đến lúc đó càng khó bắt được hắn.
- Cho nên chủ nhân, bất kể thế nào ngươi cũng phải đến xem Ưng Giản yếu tắc, nói cách khác, không cần đợi địch nhân đến công phá, chỉ cần phát hiện dị biến, người trong yếu tắc sẽ lao ra.
- Ta biết!
Thần Dạ im lặng một lát, ánh mắt phát lạnh, run giọng nói:
- Nếu phải vào yếu tắc, vậy lập tức đi ngay. Chỉ sợ Tiêu Lang Anh đang cho rằng ta bắt đi Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y là có mưu đồ, khiến cho bọn hắn chờ đợi, đến lúc đó cho bọn hắn cảm thụ được, mùi vị thân nhân chết trước mắt mà không thể giải cứu!
- Hơn nữa sau khi bị quý nhân của bọn hắn vứt bỏ, ta thật muốn chứng kiến bọn hắn còn đắc ý nữa hay không!
- Nhưng trong đêm nay, ta còn muốn làm một chuyện!
Đứng thẳng ở cửa sơn động, nghiêng đầu nhìn lên đỉnh núi, hắn lạnh nhạt nói:
- Tối nay ta còn muốn giết một người!
- Chủ nhân, như vậy quá mạo hiểm!
Đao Linh vội nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui