Huyền Lăng không tự chủ được bổ nhào vào lòng Thần Dạ, ôm chặt hắn:
- Đáp ứng muội, huynh nhất định phải bình yên vô sự, nhất định…
- Yên tâm, ta sẽ còn sống thật tốt!
Thần Dạ ôm lấy nàng, ôn nhu nói:
- Nhớ rõ, muội cũng nhất định phải đến Trung Vực tìm ta.
- Được.
Huyền Lăng gật đầu:
- Thần Dạ ca ca, huynh đến Kiếm Tông trước, nơi đó có thông đạo không gian đi thông Đông Vực.
- Thần Dạ, ta cùng Hoàng Vũ cùng ngươi đi Kiếm Tông, ở lại nơi này hai người chúng ta cũng không làm được gì.
Tôn Vĩ nói.
- Được, chư vị, cáo từ.
Thần Dạ cũng không dây dưa, chắp tay chào mọi người sau đó bay đi trước tiên, nhanh chóng biến mất không còn nhìn thấy, Trưởng Tôn Nhiên cùng phu thê Tôn Vĩ theo sát phía sau.
Nhìn bốn người biến mất, Huyền Lăng thở hắt ra, thanh âm biến thành sát khí:
- Trạc Ly tiền bối, đại trưởng lão, hiện tại đi cực bắc, nếu nhanh chóng chấm dứt chiến đấu, chúng ta còn có thời gian đến Đông Vực giúp Thần Dạ.
Đội hình gần trăm người nhanh như tia chớp bay thẳng về hướng phương bắc xa xôi.
Thần Dạ càng thêm sốt ruột, mang theo Trưởng Tôn Nhiên cùng phu thê Tôn Vĩ không hề ngừng nghỉ lên đường, lẽ ra cần mười ngày mới đến Kiếm Tông, nhưng lại bị hắn rút nhanh thời gian chỉ còn một nửa.
Nhìn ngọn núi cao ngất, Thần Dạ cũng không dừng lại thưởng thức, đi theo Tôn Vĩ thẳng về phía trước.
Dọc đường đi qua cũng không ai ngăn cản, bởi vì Huyền Lăng biết sự tình phát sinh tại Đông Vực nên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ vài phút sau Thần Dạ đã đi tới hậu sơn Kiếm Tông, bên trong kết giới phong ấn có một thông đạo tối đen trống rỗng, lực lượng không gian cuồng bạo không ngừng thổi quét chung quanh.
Sự kiện tại Đông Vực, Thần Dạ không muốn lại phát sinh ở Bắc Vực lần nữa, Kiếm Tông cất giấu lá bài tẩy càng nhiều, cho dù cao thủ Tà Đế Điện đi qua cũng không cần quá lo lắng.
Như vậy hắn sẽ có đủ thời gian đi giải quyết chuyện tại Đông Vực, sau đó đến Trung Vực.
Chỉ cần tin tức hắn xuất hiện tại Trung Vực truyền đi ra, Tà Đế Điện sẽ không còn bao nhiêu tâm tư bao vây tiễu trừ những thế lực có quan hệ với hắn.
Thần Dạ không khỏi siết chặt nắm tay – Đông Vực!
- Thần Dạ muội phu, ngươi rốt cục đến, ha ha, đã chờ ngươi thật nhiều năm.
Không gian thông đạo khổng lồ tại hậu sơn Kiếm Tông đột nhiên vang lên một trận tiếng cười to truyền đến, nguyên bản tâm thần bốn người đang căng thẳng vừa nghe tiếng cười sắc mặt chợt cổ quái, nhưng nhờ vậy tâm thần cũng biến thành thoải mái hơn một ít.
Bên dưới không gian thông đạo có ba người đang cười lớn chạy qua, thanh niên có khuôn mặt thật thà phúc hậu nhưng bên trong đôi mắt lại hiện lên vẻ tôn quý khí phái, giống như vương giả trời sinh.
- Đại hoàng tử, tại sao ngươi ở nơi này!
Thần Dạ cùng Trưởng Tôn Nhiên thất thần, người được gọi là đại hoàng tử chính là ca ca của Huyền Lăng tên Huyền Vũ, không tưởng được hắn cũng ở trong Kiếm Tông, ánh mắt Thần Dạ lướt qua bên dưới nhìn thấy vị mỹ phụ trung niên, đó không phải là Thanh Phi nương nương hay sao!
- Sao ta không thể ở đây?
Đã nhiều năm trôi qua, Huyền Vũ vẫn bản tính như xưa, hắn đi tới trước mặt ôm chầm lấy Thần Dạ.
- Xuy…
Toàn bộ huyền khí tới gần thân thể Thần Dạ liền bị tự động hòa tan, lực phản chấn làm Huyền Vũ phải nhe răng trợn mắt, nhưng hắn lại cứng rắn thừa nhận xuống.
Thần Dạ nhướng mày, xem ra thương tổn khi còn nhỏ khiến đầu óc Huyền Vũ không thanh tỉnh, nhưng lại có thể chuyên tâm dốc sức tu luyện, đúng là họa phúc thật sự khó lường không ai có thể biết trước.
Ôm lấy Thần Dạ, Huyền Vũ chợt nhìn qua Trưởng Tôn Nhiên, sắc mặt chợt lạnh lùng hơn rất nhiều:
- Trưởng Tôn Nhiên phải không, hắc hắc, quả nhiên thủ đoạn lợi hại, không chút tiếng động đã đem muội phu của ta đoạt đi, đã muốn gặp ngươi từ lâu nhưng tìm không thấy ngươi, hiện tại ngươi đã đến thì đánh một trận với ta, nếu ngươi thắng Thần Dạ thuộc về ngươi, nếu ngươi thua Thần Dạ thuộc về muội tử của ta.
Mọi người nghe vậy muốn ngã rạp xuống, người này thật không biết làm gì, lại đem Thần Dạ xem thành hàng hóa cùng chiến lợi phẩm!
- Huyền Vũ, đừng hồ nháo!
Thanh Phi nương nương bước nhanh tới thấp giọng trách mắng.
Huyền Vũ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Thanh Phi nương nương cùng Huyền Lăng, nghe tiếng trách mắng liền rụt đầu lập tức lui ra sau vài bước, nhưng vẻ điên dại trong mắt không biến mất, thừa dịp Thanh Phi nương nương không chú ý liền vung nắm tay hung hăng hăm dọa, bộ dạng của hắn khiến mọi người lại bật cười.
Thần Dạ cùng Trưởng Tôn Nhiên cung kính nói:
- Thanh Phi nương nương.
Nữ tử này đích xác có tư cách được người tôn kính, bà lấy thân nữ tử ở trong hoàng cung không hề có bất kỳ bối cảnh cùng thực lực vẫn bảo hộ được con mình, không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu nỗi khổ cùng ủy khuất mà không ai hiểu được.
Đại hoàng tử bị tổn thương, phải si ngốc cả đời, người thương tâm nhất chính là Thanh Phi nương nương.
Thanh Phi khoát tay nói:
- Ta thật vất vả mới thoát khỏi quá khứ, chẳng lẽ các ngươi còn muốn ta hồi tưởng lại. Thần Dạ, ta biết ý tứ ngươi đến Kiếm Tông, nhanh đi thôi, à, giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này chính là tông chủ Kiếm Tông – Tiềm Phong tiền bối.
Trong lòng Thần Dạ cùng Trưởng Tôn Nhiên nhất thời cả kinh, tông chủ Kiếm Tông vốn là một trong những cao thủ cường đại nhất địa giới Bắc Vực, không nghĩ đến hắn lại ở đây chờ bọn họ đến.
- Tiềm Phong tiền bối, đã làm phiền.
Thần Dạ ôm quyền nói.
- Cùng chung mối thù mà thôi, ngươi không cần khách khí.
Tiềm Phong ôn hòa cười, vẻ mặt bình thản, tạo cho người ta cảm giác như sát nhập vào trong thiên địa, đây chính là một vị cao thủ cảnh giới tôn huyền.
Câu nói cùng chung mối thù làm Thần Dạ yên tâm hơn không ít, vô luận thế nào người đứng đầu Kiếm Tông là Tiềm Phong mà không phải Huyền Lăng, nếu vì hắn làm Kiếm Tông gặp phải tai họa hắn thật sự không muốn nhìn thấy.
Cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, Tiềm Phong thản nhiên nói:
- Hết thảy mọi việc trên thế gian đều không tốt đẹp như trong lòng mọi người nghĩ, nhưng nếu để cho thiên hạ này rơi vào tay kẻ ác thì càng tệ hại hơn, lão phu chỉ làm việc cần làm. Thật hổ thẹn không thể cùng ngươi đi Đông Vực…
- Tiền bối, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, thật sự làm tiểu tử xấu hổ.
Nghe vậy Tiềm Phong mỉm cười, phất nhẹ ống tay áo, không gian thông đạo rung động kịch liệt, một cỗ không gian ba động cực kỳ cuồng bạo từ trong khuếch tán, mơ hồ như có tiếng sấm nổ vang không dứt.
Không gian thông đạo bắt đầu xoay tròn, hào quang tối đen tràn ra làm lối đi trở nên vô cùng sống động.
Tiềm Phong chợt nói:
- Lão phu cũng không lưu ngươi, thời gian khẩn cấp đi thôi. Ngươi dẫn theo Huyền Vũ cùng đi, lưu hắn lại Kiếm Tông cũng lãng phí.
- Ah?
Sắc mặt Thần Dạ cùng Trưởng Tôn Nhiên biến thành cổ quái.
- Hắc, các ngươi đừng xem thường người khác.
Huyền Vũ phất tay, lực đạo nặng nề khiến không gian vang lên tiếng rít bén nhọn.
Tiềm Phong cười nói:
- Tuy rằng Huyền Vũ làm việc không ổn định, nhưng đi Đông Vực cũng cần người như hắn giúp đỡ, chẳng lẽ ngươi muốn đường đột xông thẳng vào hay sao, ít nhất cũng cần đi thăm dò rõ tình hình hãy hành động, nếu có Huyền Vũ sẽ dễ dàng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...