Thần Dạ không quản những tiếng động chung quanh, chỉ nhắm mắt lại khôi phục thương thế thật nhanh, cao thủ Tà Đế Điện cuối cùng không xuất hiện, điều này làm cho hắn cảm thấy thật kỳ quái.
Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu dù sao không phải như Thiên Kiếm Môn, có Thanh Mộc dốc sức giúp đỡ, Tà Đế Điện sẽ như cá gặp nước tại Bắc Vực, thật không lý do bị buông tha.
Bởi vậy bên trong việc này nhất định đã xảy ra biến cố gì đó, hoặc là nói còn cất giấu âm mưu, trước khi thế cục hoàn toàn trong sáng Thần Dạ vẫn không dám thả lỏng.
Toàn trường dần dần an tĩnh trở lại, mọi người nhìn Thần Dạ, thật không nghĩ tới thanh niên nhân kia lại sáng tạo truyền kỳ chưa từng có trong lịch sử Bắc Vực.
Hồi lâu sau Thần Dạ mở mắt, nhướng mày nhìn quanh bốn phía quát:
- Diễn đã kết thúc, chư vị vì sao còn chưa chịu rời đi!
Lời nói không chút khách khí, nhưng không ai có ý oán hận, cho dù là cao thủ thế lực nhất lưu nhưng giờ phút này cũng không có vẻ bất mãn, lập tức ôm quyền lắc mình rời khỏi nơi này.
- Các vị cũng nhanh chóng rời đi đi.
Nhóm người Phi Vân cũng nhận được truyền âm của Thần Dạ.
Kiếm Tông cùng Tàn Dương Môn đều là lực lượng có thể giúp Thần Dạ đối phó Tà Đế Điện ngày sau, trong lúc này giữa họ cũng không thể bại lộ quan hệ ra ngoài.
- Công tử.
Trạc Ly hiện thân bay xuống, trầm giọng nói:
- Công tử, lúc ngươi hiện thân, cao thủ Tà Đế Điện vốn định xuất hiện ra tay với ngươi, nhưng chẳng biết tại sao bọn hắn lại đột ngột rút lui.
Nghe vậy thần sắc Thần Dạ căng thẳng, hỏi:
- Ngươi muốn nói lúc ta đại chiến với Thanh Mộc, bọn hắn đã rời đi!
- Phải, thật sự có chút kỳ quái, lúc bọn hắn rời đi thần sắc có chút mất tự nhiên, giống như đã xảy ra chuyện đại sự.
Trạc Ly nói.
- Đại sự? Là đại sự gì?
Thần Dạ nhất thời thoải mái hơn một ít, có thể làm cho Tà Đế Điện cảm thấy là đại sự, nhất định trong Trung Vực đã xảy ra biến cố, nói cách khác sẽ không ảnh hưởng đến nơi đây.
Xem ra cũng tới thời điểm đến Trung Vực.
Thần Dạ chợt hỏi:
- Trạc Ly tiền bối, người của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu không chạy thoát đi?
- Toàn bộ đều chết hết!
Thần Dạ thở hắt ra, tin tưởng sau chuyện hôm nay, ngày sau phân điện Tà Đế Điện muốn tìm người hợp tác cũng không ai nguyện ý.
Hắn nhìn nhóm người Trưởng Tôn Nhiên vẫy vẫy tay, toàn bộ người ngoài đều đã rời đi, cũng không cần tiếp tục giấu diếm chuyện gì.
- Thần Dạ, thương thế của huynh không có sao chứ!
Trưởng Tôn Nhiên vội vàng bay tới hỏi.
- Huyền Lăng công chúa ở trong này, huynh đi tìm nàng trò chuyện đi.
Trưởng Tôn Nhiên đưa mắt nhìn lên bầu trời, lập tức giảm thấp thanh âm nói.
Thần Dạ nghĩ nghĩ, gật gật đầu, cũng không khả năng đời này kiếp này xem Huyền Lăng như người dưng.
- Các vị Kiếm Tông tiền bối, chuyện hôm nay đa tạ các vị.
Cảm tạ một tiếng, Thần Dạ nhìn lên bầu trời hô:
- Lăng nhi, muội tính toán vĩnh viễn không gặp ta sao!
Dứt lời thân ảnh hắn bắn lên nhanh như chớp.
Bên ngoài hư không, một nữ tử từng mang tên Niệm Thần đang vội vàng rời đi, nàng cũng không biết nếu gặp lại phải dùng thân phận nào đối diện với hắn.
- Lăng nhi.
- Chuyện nơi đây đều đã xong, muội nên trở về Kiếm Tông.
Nữ tử cúi đầu khẽ nói.
Trên môi Thần Dạ không khỏi hiện lên vẻ chua xót, thở hắt ra, lên tiếng:
- Dù nàng phải về Kiếm Tông cũng nên nghe ta nói hết lời, được không?
Nữ tử lắc nhẹ đầu, nói:
- Lòng của huynh cho tới bây giờ chưa từng buông xuống áy náy đối với muội, lại luôn tự trách mình, nếu là như thế nói nhiều lời còn có ý nghĩa gì.
- Muội quay về Kiếm Tông trước, đợi sau khi vô thượng kiếm thể đại thành, muội sẽ đi Trung Vực tìm huynh, trợ giúp huynh cứu a di đi ra, chính huynh nên bảo trọng.
Nữ tử cúi đầu nói, sau đó muốn rời đi.
Vẻ mặt Thần Dạ khựng lại, vội vàng ngăn cản nàng, có chút bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nói công việc, ta muốn đi phá hủy phân điện Tà Đế Điện tại Bắc Vực, cần cao thủ Kiếm Tông hỗ trợ, muội…
- Huynh muốn đến phân điện Tà Đế Điện? Không được!
Nữ tử lập tức phản đối:
- Tuy rằng bên cạnh huynh có vị siêu cấp cao thủ, nhưng ở phân điện Tà Đế Điện rốt cục có bao nhiêu cao thủ cùng lai lịch của họ ra sao chúng ta đều không biết, muội không thể để huynh đi mạo hiểm như vậy.
Thần Dạ cười nói:
- Muội không nhớ sao, ở chỗ của ta còn hồn phách của một người thuộc Tà Đế Điện.
Tà Vọng bị nhốt trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp vẫn chưa luyện hóa, chính là vì chờ đợi có một ngày có thể giết vào phân điện Tà Đế Điện.
Hiện giờ có Trạc Ly ở đây, phối hợp cùng cao thủ Kiếm Tông cùng Tàn Dương Môn, chỉ cần cao thủ phân điện không quá khủng bố, như vậy hiện tại chính là thời cơ tốt nhất.
Hơn nữa nếu tổng bộ Tà Đế Điện tại Trung Vực đã thật sự xảy ra biến cố, người của phân điện sẽ hỗn loạn, hiện tại không động thủ sau khi chuyện nơi đây truyền về Trung Vực chỉ sợ không còn tìm được cơ hội tốt như thế.
- Chúng ta thẩm vấn Tà Vọng trước, huynh phải đáp ứng muội nếu thực lực vượt ngoài ý liệu, huynh không thể đi.
Nữ tử suy nghĩ một lúc, nói.
Thần Dạ vội vàng gật đầu nói:
- Đến lúc đó dù ta muốn đi, muội không cho cao thủ Kiếm Tông đi theo, ta cũng không dám đi ah.
Nghe vậy nữ tử không khỏi hừ một tiếng:
- Bổn sự lớn nhất của huynh không phải một thân sở học hiện tại, lại không phải là những lá bài tẩy cùng thực lực làm người kiêng kỵ, mà là huynh luôn đi mạo hiểm, muội mới không tin huynh đâu.
- Việc này…hắc hắc.
- Chỉ biết cười, chúng ta đi xuống đi.
Nữ tử lườm hắn, dẫn đầu bay xuống, Thần Dạ gãi gãi đầu theo sau.
Nhìn hai đạo thân ảnh bay xuống, Trưởng Tôn Nhiên vội bước nhanh tới nghênh đón, không nhìn Thần Dạ mà nhìn nữ tử, sau một lát nói:
- Trưởng Tôn Nhiên gặp qua công chúa điện hạ, chúng ta đã nhiều năm không gặp đi.
Ánh mắt Thần Dạ co rụt lại, giờ phút này Trưởng Tôn Nhiên đang dùng đại lễ thần tử chào hỏi nữ tử kia.
- Hiện tại chúng ta đều ở Bắc Vực, mà mặc dù Đại Hoa hoàng triều vẫn còn, hoàng thất ngày xưa đã không có, Trưởng Tôn cô nương không cần dùng phương thức này đối với ta.
Trong đôi mắt nữ tử thoáng hiện vẻ tức giận, thanh âm từ bình thản lại có chút âm trầm.
Trưởng Tôn Nhiên đương nhiên cố ý, biến hóa của nữ tử nàng thấy rõ ràng, lập tức nhẹ giọng cười, thanh âm không lớn như đủ cho Thần Dạ cùng nữ tử nghe thấy.
- Công chúa điện hạ nói đúng, nơi này là Bắc Vực, không phải Đại Hoa hoàng triều, mặc dù là Đại Hoa, nhưng hoàng thất ngày xưa cũng đã trở thành quá khứ.
Nhìn Thần Dạ cùng nữ tử, Trưởng Tôn Nhiên gằn từng chữ:
- Nếu đó đều là quá khứ, như vậy chúng ta hẳn nên buông xuống, tiếp nhận tương lai, việc quá khứ vô luận là ai đúng ai sai cũng vậy, hoặc tạo hóa trêu ngươi đều tốt, đây chẳng qua chỉ là dĩ vãng.
- Không biết ta nói như vậy hai vị, hoặc là chính ngươi có nghe hiểu hay không.
- Trưởng Tôn cô nương…
Trưởng Tôn Nhiên phất tay ngăn chặn lời của Thần Dạ, ánh mắt nhìn hắn, nói:
- Nếu như vậy huynh vẫn nghe không hiểu, Thần Dạ, muội chỉ có thể nói huynh không phải cô phụ, mà là ngày sau huynh vĩnh viễn mất đi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...