Nếu như huyền khí tất cả bị đồng hóa mất, Thần Dạ sẽ không có lực chống cự, đến lúc đó dù có dùng át chủ bài, đều không nhất định có thể bảo hộ hắn chu toàn, cho dù khi đó Thiên Địa Hồng Hoang Tháp ngăn cách tất cả ngoại giới,nhưng huyền khí kia sẽ chống đỡ thân thể Thần Dạ.
Hắc hắc!
Thần Dạ cười thảm, hắn làm sao không rõ ràng hậu quả làm như vậy, cái gọi là cửu tử nhất sinh, Thần Dạ muốn làm không vảo là vào địa ngục, chủ động xuất kích mới có được sinh cơ duy nhất.
Trong đan điền huyền khí tinh thuần tu luyện nhiều năm, tân tân khổ khổ có được, ẩn chứa tâm huyết của Thần Dạ, đồng thời cũng là tinh hoa của Thần Dạ.
Nếu như bị đồng hóa trở thành địch nhân, hậu quả cực kỳ đáng sợ, nhưng sinh cơ duy nhất nằm ngay chỗ này.
Huyền khí là căn bản của Thần Dạ, hắn tu luyện từng giọt mà ra, như vậy tràn ngập khí tức của Thần Dạ, dù cho bị đồng hóa mất thì chúng vẫn từng bị Thần Dạ luyện hóa.
Bởi vì từng bị luyện hóa qua, Thần Dạ nghĩ đến lần nữa luyện hóa chúng, độ khó còn dễ hơn luyện hóa năng lượng trong hạp cốc cấm kỵ nhiều.
Thần Dạ hắn đang bức mình vào tuyệt lộ, tìm đường sống trong chỗ chết.
Bổn mạng hồn phách và Thần Dạ tương liên, tự nhiên hiểu ý của hắn, lập tức nhịn không được ngay cả thân ảnh hư ảo cũng đổ mồ hôi lạnh.
Suy nghĩ thật sự quá điên cuồng, bổn mạng hồn phách tuyệt đối không ngờ bản tôn lại điên cuồng như thế, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ đây chính là phương pháp tốt nhất.
Vận dụng linh hồn chi lực, bổn mạng hồn phách cố nhiên có biện pháp hiệp trợ Thần Dạ, nhưng phương pháp gọi là hỗ trợ này chính là là có ý hộ giá, cũng không thể làm được thập toàn thập mỹ.
Thần Dạ hiện tại rút củi dưới đáy nồi, nhìn như sinh lộ xa vời, nhưng mà thành công thì chỗ tốt to lớn, cho dù vận dụng linh hồn chi lực không cách nào bằng được.
Nhưng cái gọi là thành công so với tử lộ còn mờ mịt hơn, đây là quá trình đi vào địa ngục, Thần Dạ đã bắt đầu làm như vậy, không có đường quay về, chỉ có tiến lên phía trước, vượt qua tất cả mới còn sống.
Nếu không vĩnh viễn lạc trong địa ngục!
Thời gian chậm rãi trôi qua, Thần Dạ nửa quỳ, hắn như bị đóng băng, hắn cảm giác được tất cả huyền khí trong người không bị chính mình khống chế, hắn càng hung ác hơn.
- Thiên Địa Hồng Hoang Tháp!
Năm chữ ngắn ngủi liền hao hết toàn bộ khí lực của Thần Dạ, mà khi Thiên Địa Hồng Hoang Tháp dùng hào quang năm màu bao phủ Thần Dạ, thân thể hắn xương cốt rã rời, mềm nhũn ngã sấp trên đất.
Người như tàn tật, quỷ không giống quỷ, đây là Thần Dạ hiện tại, nếu có người quen biết ở đây, chỉ có từ trong ánh mắt mới có thể nhận ra hắn là Thần Dạ!
Ánh mắt kia, hung ác, dữ tợn, kiên nghị, bất khuất...
- Bắt đầu đi!
Nằm trên mặt đất một lát, miệng hắn nhúc nhích, hình như có ba chữ truyền ra, chỉ thấy được Thần Dạ toàn thân vô lực chậm rãi ngồi lên.
- Thần Dạ, ngươi hỗn đản!
Trên mặt đất trống vắng, một tiếng quat thê lương vang vọng phía chân trời!
Dưới chân núi tuyết, trong hào quang màu tím bao phủ, Trường Tôn Nhiên như người điên oanh kích không gian trước mặt, hào quang như tấm lụa giống như thủy triều tuôn ra.
- Hỗn đản, hỗn đản!
- Thần thú trấn điện, cút ra đây cho ta!
Phía chân trời, Trường Tôn Nhiên giống như nổi điên quát lên, thần thú trấn điện trực tiếp bị phát hiện.
Cho dù Thần Dạ trước khi rời đi có bàn giao, nhưng mà thần thú trấn điện sao có thể không biết, hiện tại Trường Tôn Nhiên mới là cọp cái chân chính, ngay cả nó hiện tại cũng không dám trêu vào.
Lúc này giọng của Trường Tôn Nhiên khàn khàn, sau khi huyền khí tiêu hao không còn, nàng mới mềm nhũn quỳ trên mặt đất, cảm thụ được hao quang màu tím bao phủ, giống như đang ở trong khu vực an toàn, trong mắt đầy oán trách.
- Thần Dạ, ngươi hỗn đản, ngươi chính là hỗn đản! Tại sao lại ném ta mặc kệ, vì cái gì?
Nơi này cực kỳ yên tĩnh, cực kỳ an toàn, Trường Tôn Nhiên có thể nghĩ tới Thần Dạ hiện tại đang chịu khổ, đang thống khổ cực đoan, đáng hận, vì cái gì chính mình suy yếu như vậy, không chịu được như thế.
Nước mắt chảy ra, nàng bây giờ chỉ sốt ruột chờ ở đây, Trường Tôn Nhiên hận chính mình!
- Thần Dạ, Thần Dạ!
Hào quang năm màu của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp bao phủ, giờ phút này Thần Dạ đã ngồi xếp bằng lên, thân thể cũng tiến vào trạng thái tu luyện, từ biểu hiện của hắn mà nhìn, dường như Thần Dạ đã tiến vào quỹ đạo.
Trên thực tế, trong cơ thể của hắn hiện tại đã cải biến nghiêng trời lệch đất.
Đem làm cơ hồ tất cả huyền khí đã bị đồng hóa, trở thành năng lượng dung hợp phá hư cơ thể, Thần Dạ cũng cảm giác được thân thể của hắn bây giờ không thuộc về mình.
- Bắt đầu đi!
Nhàn nhạt nói ra, thời didemr này vang vọng trong lòng, bỗng nhiên trong không gian ý thức phong bế bỗng nhiên mở ra, chợt cực lực lượng linh hồn bàng bạc như hồng thủy tuôn ra ngoài.
Linh hồn chi lực vừa ra, dùng xu thế phô thiên cái địa, như thiểm điện bao phủ một đám năng lượng vào, sau đó tiến hành tu luyện bình thường.
Nhưng mà vừa mới tiếp xúc, tâm thần Thần Dạ rung động mạnh.
Vố năng lượng trong hạp cốc cấm kỵ cực kì khủng bố, dung hợp năng lượng huyền khí của Thần Dạ thì càng khủng bố, kết quả bởi vì huyền khí của Thần Dạ chính thức bị cắn nuốt.
Trước mặt năng lượng cường đại này, lực cắn nuốt cũng mất đi công năng ngày thường, nhưng mà sau khi dung hợp năng lượng này, loại đặc tính này không giữ lại phóng ra..
Cho dù chỉ có một đám, mà khi linh hồn chi lực bao phủ lại, Thần Dạ có thể cảm giác được linh hồn lực bản thân muốn bị kéo ra ngoài, sau đó muốn bị cắn nuốt.
Muốn luyện hóa năng lượng mới này, hiển nhiên là một chuyện khó hơn lên trời, độ khó cũng không nhỏ đi bao nhiêu.
Một lần thất bại, hai lần thất bại, ba lượt thất bại...Theo thời gian qua đi, Thần Dạ không rõ mình thất bại bao nhiêu lần, tuy đối với thất bại này Thần Dạ cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thất bại thì Thần Dạ có thể tiếp nhận, nhưng mà vẫn thất bại đồng thời cũng có ý nghĩa trong năng lượng bàng bạc tuôn ra, thân thể Thần Dạ không kiên trì nổi.
Nếu như không thể trong thời gian cực ngắn luyện hóa năng lượng này, làm cho Thần Dạ có được vốn liếng mới, vậy thì hắn phải chết.
Dù cho Thần Dạ cho tới bây giờ không lùi nửa bước, nhưng mà thời điểm này tâm của hắn cũng không nhịn được, có một tia sợ hãi cảm xúc bắt đầu lan tràn toàn thân.
- Thất bại, đáng chết, lại thất bại!
Lại thất bại một lần nữa, Thần Dạ chửi ầm lên, hắn cảm giác được cảm giác mệt mỏi dần dần từ sâu trong nội tâm chậm rãi lan tràn ra, cùng lúc đó hắn càng phát hiện tâm thần chính mình dần dần không bị mình khống chế.
Một khi tâm thần hoàn toàn tiêu tán, hắn sẽ triệt tiến vào ngủ say, mà cái gọi là ngủ say cũng chính là tử vong, thân thể sụp đổ tử vong.
- Cứ như vậy nhận mệnh sao?
Tâm thần bắt đầu tán đi, ý thức cũng dần dần đánh mất, cho dù hai mắt vẫn mở thì cũng chỉ nhìn thấy màu đen, giống như bổn mạng hồn phách vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...