Đế Quân


Có hào quang thẩm thấu vào thình lình tất cả mảnh vỡ hồn phách giờ khắc này vậy mà hình như phản công lại vậy, tuy rằng không lần nữa tổ hợp lại nhưng vô số mảnh vỡ hồn phách cũng đang thỏa thích đi dung luyện cổ năng lượng đến từ bên ngoài kia.
Một màn như vậy hiển nhiên nhưng năng lượng kia hoàn toàn không nghĩ đến, bởi vậy lúc mảnh vỡ hồn phách cử động như thế mặc dù nó đang bị bao bọc nhưng vẫn bộc phát ra năng lượng trùng kích khiến người cảm thấy khủng bố.
Chỉ có điều đạo hào quang ẩn chứa Luân Hồi chấn động thật sự quá mức quỷ dị, nó rõ ràng không phải là tồn tại trong hồn phách nhưng lại có thần thông thường nhân không thể nào lý giải được.
Bị nó trói buộc, năng lượng trùng kích cường đại cho dù vẫn khủng bố nhưng đã không cách nào tạo thành bất cứ tổn thương gì ảnh vỡ hồn phách nữa, mà mảnh vỡ hồn phách vẫn còn đang tiếp tục dung luyện.
Mặc dù cảm ứng được loại dung luyện cấp độ này lộ ra phi thường nhỏ yếu cơ hồ có thể không cần tính nhưng thủy chung vẫn đang diễn ra, chỉ cần thời gian cho phép thì cuối cùng cũng sẽ đến lúc luyện hóa xong.
Khi phát hiện ra đã không cách nào làm gì được mảnh vỡ hồn phách thì tất cả năng lượng kia liền như nhân tính hóa lộ ra vẻ bối rối bắt đầu đi loạn khắp nơi như một con ruồi không đầu.
Tất cả năng lượng liên hợp cùng một chỗ cũng không cách nào phá tan hào quang đen kịt bao phủ, giờ y phân tán ra tự nhiên càng thêm không thể rồi, cộng thêm vô số mảnh vỡ hồn phách vẫn đang dung luyện, nó rất có thể phải lưu lại đây rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết đi qua bao lâu, lúc này Thần Dạ đột nhiên khôi phục thần trí, hồn phách của hắn đã hóa thành mảnh vỡ nên lúc này ánh mắt lộ ra thập phần mờ mịt
Nhưng nếu thần trí hắn đã khôi phục lại thì đã nói lên dù hắn đang trong trạng thái mờ mịt cũng biết tiếp theo nên làm thế nào mới thích hợp nhất.
Nhìn qua thân hình đang ngủ say trong ngực, trong ánh mắt mờ mịt của Thần Dạ lộ ra một vòng nhu hòa, lặng yên lướt cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn như liễu kia, ánh mắt hắn liền phát lạnh, lộ ra sâm hàn vô tận.
- Phương Đông Lưu, ngươi chờ ta

- Luyện.
Nương theo tiếng quát sâm lãnh, vô số mảnh vỡ hồn phách rơi trong ý thức không gian rốt cục thành công dung luyện được một tia năng lượng hoàn toàn biến thành năng lượng của Thần Dạ chậm rãi chảy xuôi trong phiến không gian nhỏ hẹp nơi đây.
Đã có luồng thứ nhất tự nhiên có luồng thứ hai thậm chí nhiều hơn nữa, dần dần hắn đã luyện hóa được. . . .
Tàn Dương Môn
Bên vách núi trước cửa vào Nhất Tuyến Thiên hiện giờ vẫn là mây mù vô cùng vô tận bao phủ, một thân ảnh ngồi xếp bằng trên đó từ bên ngoài nhìn vào vô luận thế nào cũng khó mà thấy được.
Vào lúc này tiếng xé gió từ đằng xa truyền đến, chợt một đạo thân ảnh lướt vào trong mây mù dừng trước bóng người kia
- Môn chủ đại nhân, ngươi đã chờ ở đây một hồi lâu rồi, cần gì phải vậy chứ. . . .
- Là sư muội ah
Phương Đông Lưu quay đầu lại cười nói:
- Lần này liên quan đến việc Tàn Dương Môn ta có thể tái hiện được rầm rộ năm đó không, sao ta có thể không lo lắng được chứ.
- Lời mặc dù nói thế nhưng môn chủ đại nhân, tất cả chuyện có thể làm chúng ta cũng đã làm rồi, ngươi lo lắng như vậy cũng không giúp được gì, thân thể ngươi quan trọng hơn.
Nguyễn Tiêm Hủy nói.
Phương Đông Lưu cười lắc đầu nói:
- Đã nửa tháng trôi qua, chỉ cần người trẻ tuổi kia có thể giúp Trường Tôn Nhiên làm được thì chút hao tổn này của ta cũng không tính là gì.
Nguyễn Tiêm Hủy nhẹ gật đầu, nhưng lập tức lông mày xiết chặt vội hỏi:
- Môn chủ đại nhân ngươi nói gì, cái gì mà chỉ cần người tuổi trẻ kia có thể giúp Nhiên nhi làm được làm được, môn chủ người có chuyện gì giấu ta sao?
- Không có gì, ý của ta là người tuổi trẻ kia nếu thật sự có thể cứu Trường Tôn Nhiên ra khỏi Nhất Tuyến Thiên thì tất cả tính toán của ta mới không uổng phí.
Phương Đông Lưu dáng tươi cười thu lại che dấu nói.
Nhưng Nguyễn Tiêm Hủy có thể làm đến vị trí Tả Phong chi chủ thì sao có thể là loại ngu dốt được, lúc này liền hỏi:

- Môn chủ đại nhân ngươi có phải đã vụng trộm an bài gì đó không?
Phương Đông Lưu phất phất tay nói:
- Vô luận ta an bài gì cũng đều là suy nghĩ cho tiền đồ của Tàn Dương Môn, sư muội chuyện này ngươi cũng đừng có quản nhiều, những ngày này ta không ở trong môn mọi chuyện lớn nhỏ phiền ngươi trông chừng một chút, giờ ngươi lui ra đi.
- Nhưng môn chủ đại nhân, Nhiên nhi là đệ tử ưu tú nhất Tàn Dương Môn ta bao năm qua, dù cho nàng đã mất đi Băng Tâm Tố Nữ Công nhưng lấy tư chất của nàng tương lai cũng có thể đạt đến độ à chúng ta không thể với tới. . . .
Nguyễn Tiêm Hủy có chút sốt ruột, bản năng nói cho nàng biết chuyện có chút không ổn
Phương Đông Lưu có chút không kiên nhẫn, hắn đạm mạc nói:
- Bổn tọa cũng biết Trường Tôn Nhiên thành tựu tương lai bất khả hạn lượng, nhưng cái bổn tọa muốn là hiện giờ, tương lai quá xa bổn tọa không muốn đợi nữa.
Lời đã nói thế, Nguyễn Tiêm Hủy mặc dù còn không rõ mọi chuyện lắm nhưng cũng đã hiểu trong Nhất Tuyến Thiên chẳng những Thần Dạ kia mà ngay cả Trường Tôn Nhiên cũng có thể sẽ xảy ra biến cố không biết nào đó.
Nàng đang muốn khuyên can Phương Đông Lưu thì đột nhiên thân hình hắn rung động, sắc mặt tái nhợt xuống, miệng cũng phun ra máu tươi.
- Môn chủ đại nhân ngươi làm sao vậy.
Máu tươi phun ra ngoài, sinh cơ Phương Đông Lưu vậy mà cũng nhanh chóng uể oải xuống, loại trạng thái này giống như cả người bị tháo nước vậy.
- Sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Phương Đông Lưu lộ ra một vòng chấn kinh, phảng phất như gặp quỷ vậy.
Nguyễn Tiêm Hủy khẩn trương:

- Môn chủ đại nhân, đến cùng xảy ra chuyện gì rồi.
- Cút mau, bổn tọa hiện giờ không muốn gặp ngươi, cút đi!!!
Phương Đông Lưu giống như phát điên lên, sinh cơ càng lúc càng uể oải khiến người cảm giác như có thứ gì đó đang xói mòn vậy.
Chỉ qua chớp mắt mà cả người Phương Đông Lưu đã như bị phế sạch, loại hình dáng này khiến người không dám nhìn thẳng.
Theo ngày càng nhiều năng lượng bị mảnh vỡ hồn phách luyện hóa thì phiến không gian nho nhỏ kia cũng nhanh chóng được lấp đầy.
Không gian hiện giờ giống như một vật chứa, hiện giờ vật chứa đã bị rót đầy không cách nào chứa thêm nước được nữa.
Ông
Hào quang đen kịt nhẹ nhàng run lên, năng lượng đã bị luyện hóa dưới hào quang dẫn dắt cũng như thiểm điện rời khỏi ý thức không gian của Thần Dạ, sau khi vận hành một vòng trong thân thể hắn liền nhập vào cơ thể Trường Tôn Nhiên. . . .
Sau đó bị Trường Tôn Nhiên luyện hóa, chút ít năng lượng kia bởi vì bổn ý Trường Tôn Nhiên vậy là vì trợ giúp Thần Dạ cho nên cổ năng lượng này cũng ẩn chứa linh hồn khí tức của nàng lại lần nữa truyền về trong thân thể Thần Dạ.
Mỗi lần hai người truyền qua như vậy đều vô ý thức lưu lại một chút ít. . . . Năng lượng trong ý thức không gian càng ngày càng nhiều, sau đó rất nhanh tràn vào trong cơ thể Thần Dạ, tiếp đó tiến vào cơ thể Trường Tôn Nhiên rồi lại trở về. . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui