Thần Dạ lập tức im lặng không nói. Làm sao mà hắn không biết, cuối cùng bản thân Niệm Thần tiến vào trong hắc động để luyện hóa Kiếm Thể trong suốt, căn bản không phải vì chính con đường võ đạo và Kiếm Đạo của nàng. Rõ ràng là nàng muốn có được càng nhiều, do đó những việc có thể đến giúp chính mình trong tương lai liền càng nhiều hơn một chút.
Tà Đế Điện cường đại ra sao, bản thân Niệm Thần đã chứng kiến.E rằng trước đó, dẫu rằng Niệm Thần biết chính mình cũng rất ưu tú, bất kể về thiên phú bẩm sinh hay tiềm lực thì đều là thuộc về đứng đầu.Thế nhưng đối với Tà Đế Điện,đối với việc trợ giúp Thần Dạ trong tương lai thì nàng vẫn có cảm giác lực bất tòng tâm.
Mặc dù hiện nay có cơ hội tiến hóa Vô Thượng Kiếm Thể, nhưng Vô Thượng Kiếm Thể này dẫu tất nhiên là đế quân trong kiếm, thậm chí đế quân trong binh. Nhưng so cùng đế quân trong nhân loại thì so ra tựa hồ hơi kém một chút.
Chính là vì điểm chênh lệch nho nhỏ này, làm cho Niệm Thần muốn càng hoàn mỹ hơn. Cho nên không tiếc lấy bản thân, vào lúc chính nàng còn chưa có được Vô Thượng Kiếm Thể,đã mạnh mẽ khơi thông thiên địa, muốn bù đắp cho điểm chênh lệch ấy....
Dẫu nàng đã làm được,có điều là Thần Dạ càng biết rõ hơn, hành động kia có nguy hiểm nhiều hơn ra sao.
Vô Thượng Kiếm Thể chưa thành mà đã đem thân ra để thử Lôi Đình Chi Lực. Ở trên thế gian này,vẫn còn không có được bao nhiêu người dám làm như vậy. Coi như Thần Dạ hắn có thân thể dũng mãnh, thì đồng dạng là không dám làm như vậy.
Lực hủy diệt của sấm sét Lôi Đình, lại há là có thể dễ dàng va chạm vào.
- Đừng lo lắng cho ta,mau đi trợ giúp dì đối phó với Tà Vọng đi. Thực lực và tinh lực của dì không đủ để đối kháng cùng Tà Vọng. Ta trước cứ nghỉ ngơi một phen, rồi mới lại đến hỗ trợ.
Nhìn thấy trong mắt Thần Dạ ánh lên sự dịu dàng, Niệm Thần đã thỏa mãn.Cho dù thân phận này đối với Thần Dạ mà nói là quen thuộc hay xa lạ, chỉ cần có thể được hắn thương xót. Như vậy, bất kể làm cái gì cũng đều là đáng giá.
- Tên kia không chạy thoát được đâu. Nàng cứ an tâm dưỡng thương đi, đừng lộn xộn.
Thần Dạ bỗng nhiên đứng dậy rồi nói:
- Hoàng cô nương, giúp ta chăm sóc Thần cô nương. Bất kể xảy ra cái gì, cũng không cho phép nàng ta ra tay.
- Thần công tử yên tâm.
Thần Dạ gật đầu, bóng dáng khẽ động liền đã phóng đi.
Mà nhìn theo bóng lưng Thần Dạ, Niệm Thần cười ngọt ngào....
- Thần cô nương, như vậy, ngươi thấy đáng giá sao.
Hoàng Vũ không đành lòng, liền hỏi.
Niệm Thần ngọt ngào cười nói:
- Có cái gì mà đáng giá hay không. Ta ở Kiếm Tông mấy năm nay, tự nhận là học cực tốt không phải về tu vi bản thân. Mà là ta học được rằng người ta suốt cả đời này, không thể yêu cầu quá nhiều. Yêu cầu càng nhiều, ngược lại sẽ có yêu cầu càng cao đối với hạnh phúc.Cho đến lúc đó liền sẽ không có hạnh phúc.
- Lời này của ngươi,Tôn Vĩ từng nói với ta.
Hoàng Vũ khẽ thở dài mà nói:
- Ta đời này, cũng thật xin lỗi Tôn Vĩ. Cho nên sau này đối với hắn ta sẽ tốt gấp bội. Có điều là Thần cô nương, ngươi cần gì phải làm chính mình tủi thân, ngươi có thể đi tranh giành a.
Niệm Thần lắc đầu mà không nói thêm điều gì. Khi nhìn thấy bóng người trên trời cao kia thì đôi mắt xinh đẹp đằng sau tấm voan che mặt có nụ cười kiên định.Thật dài thật lâu là hy vọng quá mức xa vời. Như vậy, có được hạnh phúc ngắn ngủi này thì chưa chắc cũng không phải là thiếu hạnh phúc,
- Tiểu tử, xem ra, các ngươi là có chuẩn bị mà đến a!
Nhìn Tần Tân Nguyệt đang ở phía trước mặt mình, Tà Vọng cười một tiếng quái dị:
- Còn nhỏ tuổi mà bất kể tâm trí mưu kế thực lực cũng đều là thể hiện ra sự lựa chọn tốt nhất.Ngươi rất ưu tú, lại kiêm thủ đoạn quyết đoán khiến cho bổn tọa phải nhìn với cặp mắt khác xưa a!
- Nếu như nói quyết đoán, so ra vẫn còn kém Tà Đế Điện của các ngươi!
Thần Dạ khẽ nhướn đuôi lông mày mà đáp:
- Trừ Bắc Vực ra. Còn ở ba Vực đông nam tây,thậm chí Trung Vực, thì Tà Đế Điện ngươi có phái người đi tìm kiếm tung tích của Thần Dạ hay không ?
- Tiểu tử, ngươi chính là Thần Dạ hả?
Tà Vọng cười hỏi.
- Là đúng hay không, chẳng lẽ, hôm nay ngươi vẫn còn có thể bỏ qua cho ta sao?
Thần Dạ thản nhiên vặn lại.
Nghe vậy, Tà Vọng cười to:
- Không sai, ngươi rất có khả năng tự mình hiểu lấy, càng rất thông minh. Quả là bổn tọa có hơi thích ngươi,chỉ tiếc....
- Không có gì đáng tiếc !
Thần Dạ liền nói với vẻ mặt lạnh lùng:
- Với tu vi của ngươi, ngay cả địa vị trong Tà Đế Điện cũng không cao thế nhưng thiết nghĩ,những chuyện mà ngươi biết đến có lẽ tương đối nhiều hơn. Nếu như bắt được ngươi, thì việc Tần Mộng.ngươi nhất định có khả năng nói cho ta biết rất nhiều tình hình cụ thể và tỉ mỉ, đúng không?
Tà Vọng cười nói:
- Quả thật là như vậy, lại càng không ngại thành thật nói cho ngươi biết. Năm đó đi tới Đại Hoa hoàng triều bắt Tần Mộng, bổn tọa đúng là một trong số đó. Bổn tọa còn còn nhớ rất rõ, năm đó, đã tự tay phá đi căn cơ tu luyện của một đứa trẻ.Nói vậy, đứa bé năm đó chính là ngươi sao ?
Thần Dạ mặt không chút thay đổi:
- Nếu đã nói như vậy thì hôm nay, liền càng không thể thả ngươi rời khỏi đây.
- Khặc khặc, tiểu tử, khẩu khí của ngươi thật lớn. Mặc dù bổn tọa không biết, ngươi đã thành phế nhân thì làm thế nào mà có thể có được tình trạng hôm nay.Nhưng dự tính chỉ dựa vào hai người các ngươi mà muốn bắt lấy bổn tọa ? Đó là nằm mơ!
Tà Vọng cười gằn đáng sợ, không thèm để ý chút nào tới Tần Tân Nguyệt đối diện hắn. Cho dù người này cũng là một cao thủ Hoàng Huyền.
Ý tứ điên cuồng trong lòng Thần Dạ dần dần càng lúc càng thịnh. Thiên Đao trong tay,giờ phút này cũng có được khí tức cực kì bá đạo như thủy triều đang xoay quanh nó.
Nhưng trong mắt của hắn vẫn có loại bình tĩnh như thường lệ. Hắn lên tiếng đầy vẻ coi thường Tà Vọng:
- Rốt cuộc sẽ có một ngày, ta sẽ đích thân đến Tà Đế Điện. Vì mẹ ta, vì cha ta và vì chính mình, vì Thần gia chúng ta mà đòi lại một cái công đạo. Còn Tà Thứu và Tà Vọng ngươi, đây là món lợi tức mà ta thu hồi trước tiên !
Trong âm thanh bình thản có thể để cho người ta nghe ra, ở trong đó ẩn chứa mối hận sát ý ngập trời. Coi như là, từ sau khi mẫu thân bị bắt đi đến bây giờ, đã ước chừng hơn tám năm.Khi đó chính mình chẳng qua chỉ là những tài năng thiếu niên thuở ban đầu. Mà nay Thần Dạ đã trải qua hai kiếp cuộc đời !
Tất cả điều này, đều là nhờ Tà Đế Điện ban tặng!
- Xem ra, ngươi là thật sự muốn tìm cái chết.Cũng tốt, bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi!
Trên nét mặt Tà Vọng đột nhiên có ý định giết người lạnh thấu xương.
Trong lúc tiếng cười kia của hắn đang vang vọng,bàn tay Tà Vọng nhẹ nhàng khẽ động. Ở trong tà khí đầy trời kia, có một sợi xích sắt mang theo tiếng vù vù chói tai, giống như tia chớp hối hả xẹt qua,rồi hung hăng phóng nhanh về phía Thần Dạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...