Đế Quân


Ở trên cao, Tôn Đào sát ý ngập trời, đối diện người thanh niên, chỉ dựa vào một cái miệng, đã tan rã được hầu như toàn bộ lực lượng ở bên cạnh của mình. Nếu như không phải Liễu Hàn Nguyệt còn đang kiên trì, sợ rằng ngày hôm nay sẽ trở thành trò cười.
Liễu Hàn Nguyệt vì sao muốn kiên trì, trong lòng Tôn Đào biết rõ rang, nhưng lúc này, hắn nào có tâm tư để tính toán.
- Tiểu tử, trong tay bản tọa, không giết kẻ vô danh, nói ra tên của ngươi đi!
- Chờ ngươi có thể giết được ta, mới nói mấy lời này cũng không muộn!
Thần Dạ hài hước cười một tiếng, sắc mặt lạnh lung, cũng không lại nhiều lời vô ích thêm, thân hình như đại bang vồ môi mạnh mẽ bắn ra. Trên quyền đầu, quang mang đen kịt lại đột nhiên bốc lên, cùng với lực thôn phệ mang đến ba động hung hang đập qua đó.
- Bản tọa đến thử xem, ngươi tự nhận là ưu tú, rốt cuộc là ưu tú cỡ nào!
Tôn Đào quát chói tai, nhanh chóng tiến lên, huyền khí trong cơ thể cuốn theo tất cả oanh ra một quyền. Chỉ thấy được huyền khí hung hâu, tựa như hóa thành một đầu mãnh hổ đang rít gào, ba động hỗn loạn kinh người, trực tiếp hướng tới Thần Dạ oanh tới!

- Phanh!
Song quyền nặng nề chạm vào nhau, một cổ ba động kinh người, trung tâm này điên cuồng lan tràn ra bên cạnh. Ở trong hỗn loạn đó, sắc mặt Tôn Đào cũng mạnh mẽ biến đổi. Huyền khí của đối phương, dĩ nhiên là có thể thôn phệ huyền khí của mình, điều này quá cổ quái.
Bất quá Tôn Đào cuối cùng vẫn là Địa Huyền cửu trọng cao thủ, cùng với đối phương chênh lệch quá lớn, hắn hai mắt phát lạnh, quát lớn lên:
- Tiểu tử, đây là con bài chưa lật của ngươi sao?
Trong tiếng quát, huyền khí cuồng bạo, lại bạo dung ra lần nữa, mang theo khí thế không gì không thể cong phá, oanh kích ra. Phía chân trời bên này đều bởi vì một thức ấy xuất hiện một vết tích đen kịt.
So với Từ Lăng lão quái, Tôn Đào này, chỉ luận trước mắt mà nói, kém không chỉ một điểm nửa điểm.
Địa huyền đỉnh phong và Địa Huyền cửu trọng nhìn như chỉ cách có nửa bước. Nhưng trình độ huyền khí hung hậu cũng khác biệt rất lớn. Người trước đã có thể hoàn toàn chạm đến Không gian chi lực rồi. Đối với Tôn Đào mà nói lại có chút xa lạ.
- Phá Diệt Đao!
Thiên đao đánh xuống, đao mang tram trượng,tựa như quang điện, từ phía chân trời giận dữ chém xuống.
- Ầm.
Hai bên va chạm, không gian hơi chút chấn động. Tại sát na đao mang kia tiêu tán, thân thể Thần Dạ khẽ run rẩy. Hai chân dậm hư không mạnh mẽ thối lui, sau tram mét mới đứng vững được thân thể.
Tôn Đào không chút suy chuyển, bạo dũng mà đến, năng lượng rung động, hết thảy đều bị huyền thí của bản thân hắn hóa giải hết. Nhưng sắc mặt của hắn lại cũng không có vẻ khinh thường nhàn nhạt như trước nữa.
Lấy thực lực của bản thân, cư nhiên một quyền cũng không thể đem võ giả Lực Huyền cảnh giới chấn thương. Chiến đấu lực của người thanh niên này thật sự ngoài ý muốn của hắn rất lớn.
Ở phía trước chỗ của Niệm Thần ngồi, Diêu Đồng dưới sự giúp đỡ của đám cao thủ Phong Diệp Cốc Liễu Hàn Nguyệt, tựa như mãnh hổ xuất sơn, quay về ngăn cản Hoàng Vũ và Tôn Vĩ, khởi xướng công kích cường đại nhất. Từng đạo kình khí kia bắt đầu khởi động trong không gian, nhấc lên vô số cát bụi.

Trong cát bụi tràn ngập, vạn đạo kiếm quang quay quanh giữa không trung, đầu đuôi tương liên, hình thành một đạo lưới kiếm khổng lồ, đem ba người bao phủ nghiêm mật ở bên trong. Mà khí thế lăng lệ hoa phá thiên không, hướng về đám người Diêu Đồng Liễu Hàn Nguyệt mạnh mẽ bắn tới.
Ở trong lưới kiếm cường đại phòng ngự, Hoàng Vũ hiển nhiên áp lực cũng không lớn, bởi vậy công kích càng trở nên cường hãn.
Một cổ khí tức so với hàn băng, còn muốn băng lãnh hơn rất nhiều. Ở trong quá trình lan tràn, lấy mắt thường có thể thấy được, trong phương viên mấy chục thước, đều là bị cứng rắn đóng băng xuống.
Cố nhiên đóng băng như vậy cũng không phải quá cường đại, nhưng ở dưới ảnh hưởng như thế, bao gồm Diêu Đồng ở bên trong, đều không thể phát huy ra thực lực đỉnh phong nhất. Mà ở trong hàn băng, từng đạo băng tiễn cuồn cuộn không ngừng mạnh mẽ bắn ra, ngăn cản toàn bộ công kích của mọi người đối với lưới kiếm.
Tôn Vĩ và Hoàng Vũ đều rất rõ rang, nhiệm vụ của bọn họ cũng không phải đem những người này đánh bại. Chỉ cần để cho bọn họ không ảnh hưởng được đến Niệm Thần, như thế liền cũng đủ rồi.
Kiên trì đến khi Niệm Thần thành công luyện hóa Thiên La Lăng, trận đại chiến này mới có cơ hội chuyển bại thành thắng. Mà đến lúc đó, mới là bọn hắn bắt đầu phản kích.
Nhờ có băng hàn ngăn cản, Tôn Vĩ càng đem vũ kỹ mạnh nhất thi triển tới mức tận cùng. Cho dù đám người Diêu Đồng liên thủ đều không thể trong thời gian ngắn có thể phá vỡ lưới kiếm này được.
- Tôn Vĩ, chò dù không phá được phòng ngự của ngươi, ta lại không tin, trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế, tiện nhân kia sẽ không bị ảnh hưởng, hắc hắc, xem ra cho dù chúng ta không thể công kích đến nàng, không cần bao lâu nữa, nàng cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma thôi.
Trong lúc công kích, Liễu Hàn Nguyệt cười lạnh nói, nỗ lực nhiễu loạn tâm tình của Tôn Vĩ và Hoàng Vũ.
Nghe nói như thế, Tôn Vĩ cười nhạo một tiếng, Liễu Hàn Nguyệt nào có biết được, Niệm Thần cũng không phải đang tu luyện, mà là đang luyện hóa Thiên La Lăng, cố nhiên cử động như thế, cũng cần an tĩnh, nhưng dù sao không phải tu luyện, nguy hiểm liền giảm xuống thấp nhất.

Còn Liễu Hàn Nguyệt càng sẽ không biết, đừng nói tình hình như thế, dù cho hoàn cảnh đang ác liệt, đều đừng mơ ảnh hưởng được đến Niệm Thần. Thân là đệ tử có linh tính nhất trong mấy tram năm nay của Kiếm Tông, Tôn Vĩ thập phần rõ rang, thiếu nữ này ở trong Kiếm Tông đã bị khiêu chiến ra sao.
Tôn Vĩ có chút tự phụ, hắn tin tưởng, cho dù hứn chỉ ở Kiếm Tông tu luyện năm nưm, so với đệ tử Kiếm Tông khác, hán cũng chỉ yếu chứ không mạnh hơn. Nhưng chỉ có Niệm Thần, khi hắn kiến thức qua những lần khiêu chiến kia, Tôn Vĩ chỉ biết, nếu như đổi thành là hắn, những lần khiêu chiến ấy tuyệt đối sẽ ngăn cản cước bộ đi tới của hắn.
Nhưng Niệm Thần đều làm được, mà những điều này đều là thành tựu của Niệm Thần. Dù cho khi đối mặt với tử vong, nàng đều có thể vẫn duy trì tâm thần yên tĩnh.
Trên cao không, từ xa xa nhìn người thanh niên kia, thoải mái trong nội tâm của Tôn Đào đang từng chút tiêu tán đi, chính diện tiếp thu một kích của mình, cư nhiên có thể toàn thân trở ra… Thực lực của chính mình, so ra kém Từ Lăng lão quái, nếu không muốn ngày hôm nay có bất luận điều gì ngoài ý muốn, như vậy, bản thân tuyệt không thể sơ ý được.
Vừa nghĩ đến chỗ này, trong cơ thể Tôn Đà càng gia tăng huyền khí bang bạc, từ trong cơ thể điên cuồng cuốn theo tất cả mà ra.
Trên cao không, nhất thời có thể là do huyền khí này, một trận cuồng phong kịch liêt từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn mà đến. Sau sát na, một đạo phong long lớn cỡ mấy tram trượng, liền ở trong không gian này rít gào xuất hiện.
Cả phương thiên địa ở dưới phong long mấy tram trượng tàn sát bừa bãi, cả đại địa phía dưới phàm là dưới phạm vi phong long bao phủ, từng đạo khe rãnh từ trong đại địa xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui