- Ngươi nói không sai, chỉ cần vào Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, liền không phải do ngươi làm chủ rồi.
Tôn Đào nở nụ cười, nhưng bất chợt lời nói liền chuyển, lạnh lùng nói:
- Nhưng trước lúc này, ở trước mắt bản tọa xuất ra đủ lợi ích để đả động được ngươi, bản tọa đầu tiên phải xem xem, ngươi cũng có thể làm cho Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu ta cái gì đã.
- Không cần làm cái gì, bởi vì bản thân ta đã làm cho bất kỳ phương thế lực nào trong thiên hạ động tâm muốn cướp giật rồi. Tôn Hộ Pháp, qua hôm nay liền sẽ không có tiện nghị này nữa đâu.
Thần dạ đạm mặc nói rằng.
Tôn Đào cười lớn:
- Nói đến cũng không sai, nhưng những điều này đều phải chờ ngươi còn sống rời khỏi nơi đây đã mới có thể được. Trong thế gian này cũng không phải toàn bộ hạng người yêu nghiệt đều có thể đi tới tận cùng. Thần Dạ gật đầu, nói:
- Nhưng ta tin tưởng, người có thiên phú yêu nghiệt, cơ hội đi tới tận cùng luôn luôn sẽ so với những người khác lớn hơn một chút. Tôn Hộ Pháp, ngài sẽ không suy tính thật tốt một chút hay sao? Còn có, nếu như ngài bỏ qua ta, việc này nếu truyền trở về Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu rồi, ngài cho rằng, ngài có phải chịu trách phạt hay không?
- Mọi người nơi này đều là trung tâm đối với Hộ pháp đại nhân, ai lại tiết lộ việc nơi đây?
Liễu Hàn Nguyệt lấy lòng lên tiếng nói rằng.
- Là chuyện này sao?
Thần Dạ cười khẽ:
- Để ta đoán một chút! Tôn Hộ Pháp, ta đoán, Liễu Hàn Nguyệt chắc là tự nguyện, hơn nữa cũng có thể là kiến nghị hắn đưa ra, bởi vì Thần cô nương nói, Kiếm Tông muốn tiêu diệt Phong Diệp Cốc, hắn chỉ có thể khơi mào đại chiến giữa Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu và Kiếm Tông. Như vậy, Phong Diệp Cốc của hắn mới có thể bình yên vô sự.
- Ta lại đoán, người của Hoàng gia theo ngươi tới tham gia lần hành động này, nhất định là trong lòng không cam tâm tình nguyện. Nhưng không thể không tới, tới còn có một đường sinh cơ. Bằng không, Tôn Hộ Pháp ngươi sẽ là người đầu tiên tiêu diệt Hoàng gia!
- Ta tiếp tục đoán, trong Tinh Vân thành, Thần cô nương một chiêu bản mạng thần kiếm, dọa kinh Tôn Hộ Pháp ngươi ngay cả tâm đánh một trận cũng không có, mà nay lại dẫn người chạy đuổi theo? Những người này đều là người ở Tinh Vân Thành, vì sao Tôn Hộ Pháp ngươi không động thủ khi ở Tinh Vân Thành đây?
Thần Dạ cười nói:
- Ta nghĩ, nhất định là có người cấp cho Tôn Hộ Pháp ngươi chủ ý, để ngươi cảm thấy, có thể ứng phó được bản mạng thần kiếm của Thần cô nương. Nhưng một biện pháp này là cái gì chứ? Hoàng lão gia tử, các ngươi có thể nào nghĩ đến hay không?
Lời này vừa nói ra, đám người Hoàng gia thần sắc đại biến. Tất cả mọi người đều không phải ngu ngốc, Hoàng gia đích thật là bị cưỡng bức mà đến, tự nhiên, khi chịu uy hiếp, chỉ là để cho bọn họ đánh chết vài người ở nơi này, vẫn chưa nói quá nhiều.
Nhưng bây giờ Thần Dạ vừa đề tỉnh, sau đó người của Hoàng gia chợt có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Vẻ cả kinh sợ hãi kia của Tôn Đào, người thanh niên này quá thông minh, cái gì cũng không biết lại đoán được rõ ràng một hai…
- Liễu Hàn Nguyệt Hoàng gia ta cùng Phong Diệp Cốc ngươi thề không đội trời chung!
Hoàng Thiên Lôi không dám nổi giận đối với Tôn Đào. Toàn bộ tức giận cũng chỉ có thể phát ở trên người Liễu Hàn Nguyệt, hắn coi như là đầu sỏ gây ra chuyện này.
Liễu Hàn Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
- Hoàng Thiên Lôi, Hoàng gia ngươi bày xuống lôi đài, đem Phong Diệp Cốc ta, Phương gia, cùng với Yêu Động Thiên đều tính toán ở bên trong. Sự tình qua đi, món nợ này hẳn là cũng nên tính toán mới đúng. Bất quá trước mắt xin hãy rõ ràng một điểm, phá hủy chuyện của Hộ pháp đại nhân, người của Hoàng gia ngươi cũng liền chờ chết đi.
- Đúng vậy, chuyện của Tôn Hộ Pháp không thể bị phá hoại. Nhưng người của Hoàng gia ngươi vị tất muốn làm con cờ thí mạng. Hoàng lão gia tử, chớ để sau khi việc xong, công lão cũng còn tính toán ở trên người của kẻ khác, như vậy, ngay cả ta đều cảm thấy ủy khuất cho các ngươi.
Lời vừa nói ra, sắc mặt của đám người Hoàng gia lẫn nữa đại biến.
Thấy vậy, Thần Dạ cười nhạt một tiếng, nói:
- Tôn Hộ Pháp, ngài bây giờ con cho rằng, những người này, có thể vì ngài bảo thủ toàn bộ bí mật nơi đây sao? Cho tới bây giờ ta đều chỉ biết là, chỉ có ngưởi chết mới có thể giữ được bí mật.
Trong lòng Tôn Đào không khỏi một trận hàn khí bắt đầu khởi động. Đám người của Hoàng gia đó là bao gồm cả Liễu Hàn Nguyệt, giờ khắc này đều không ngừng tính toán ở trong lòng, vì ngày sau không thể truy tra, người tới gần Tôn Đào đều đang từ từ lui về phía sau.
- Do đó, Tôn Hộ Pháp, ngài nếu như muốn làm được, chuyện ngài phải làm, chỉ có ta xuất thủ mới là ổn thỏa nhất, dĩ nhiên, trước lúc này, ngài đầu tiên phải đem những phiền toái không cần thiết ấy xóa sạch, như vậy, ta mới có thể an tâm làm việc!
Thần Dạ sắc mặt không chút thay đổi, nói rằng. Cho dù bản thân là đang gây xích mích, tuy nhiên nói ra khiến người không thể cự tuyệt, vô pháp để tâm thần bất loạn!
Mọi người, lúc này, ở trong lòng đều là không ngừng mạnh mẽ phát ra hàn ý từ nội tâm…Một phen lời nói, nhắm thẳng vào chõ sâu nhất của lòng người. Tuy là nói láo nhưng vẫn để ý sự thật, không có người nào hoài nghi tính chân thực theo như lời của người thanh niên nói.
Tôn Đào càng vô cùng hối hận, nhưng điều hắn hối hận cũng không phải hành động lần này, mà là ngay tại lúc đầu, không có ngăn cản người thanh niên xa lạ này nói chuyện một phen.
Mà hiện tại, trong lòng mỗi người đều không có cùng suy nghĩ. Ngay cả là Tôn Đào hắn cũng không thể áp chế xuống được.
Cho dù mỗi người ở đây đều vẫn có thể cùng Tôn Đào đồng loạt xuất thủ đánh chết tất cả gồm đệ tử Kiếm Tông và người trẻ tuổi này ở bên trong, nhưng hắn biết rõ, sau khi chuyện thành công, còn sẽ có một hồi phiền phức càng lớn hơn.
- Tiểu tử miệng lưỡi sắc bén, ta lại muốn nhìn một chút, vặn sạch rằng của ngươi rồi, ngươi còn có thể nói được gì nữa.
Ngay khi mọi người còn có chút sững sờ, một đạo thân ảnh đột nhiên phóng ra nhanh như tia chớp. Mục tiêu đều không phải Thần Dạ, mà là Niệm Thần vẫn còn đang luyện hóa Thiên La Lăng.
- Diêu Đồng.
Sắc mặt Thần Dạ chợt lạnh lẽo, thân hình khẽ động, đem đối phương chặn lại, quyền đầu đập ra, lực lượng hùng hậu hướng tới Diêu Đồng mạnh mẽ đánh xuống.
- Diêu Đồng cô nương, nói cũng đều chưa nói xong, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn trước hết giết Thần cô nương, sau đó, để ọi người cùng đứng trên một chiếc thuyền với các ngươi. Ta nói Tôn Hộ Pháp, đây chính là phong cách hành sự của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu sao? Nếu như là vậy, khó tránh khỏi quá khiến người thất vọng và đau khổ đi.
Chặn lại được Diêu Đồng, Thần Dạ cười to nói.
- Kẻ đáng ghét!
Tôn Đào tức giận mắng không ngớt, mà lúc này, hắn còn không thật sự có biện pháp gì tốt. Trừ phi là có thể làm được, đánh chết hết mọi người ở đây, mới có thể đem chuyện ngày hôm nay hoàn toàn che phủ xuống dưới, bằng không…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...