Thần Dạ cảm khái, năm đó La Linh mang theo thù hận gia tộc, không chút sức lực tự bảo vệ mình, nhưng hôm nay La Linh cũng đã bước vào cảnh giới lực huyền.
Phong Tam Nương thương tiếc nói:
- Nha đầu kia đâu chỉ là nhân tài, nàng quả thật liều mạng tu luyện, Thần Dạ, ngươi cũng đi qua Quỷ Mộ, ngươi hồi tưởng một chút nếu năm đó không phải ta đưa ngươi đi, với tu vi lúc đó của ngươi có thể bình yên sinh tồn ở trong đó sao?
- La Linh làm được, chẳng những làm được còn được sư phụ của ta thừa nhận!
- Sư phụ của ngươi còn chưa tan biến!
Thần Dạ kinh hãi, hắn đi qua Quỷ Mộ, đã gặp Quỷ chân nhân, được vị kia cho phép La Linh phải trả giá tâm huyết thế nào có thể nghĩ, khó trách mới qua vài năm thời gian thành tựu của La Linh đã kinh người như thế.
- Sau khi ta nhận được toàn bộ truyền thừa, sư phụ đi rồi!
Thần sắc Phong Tam Nương ảm đạm, chợt trầm giọng nói:
- Thần Dạ, sở dĩ La Linh cố gắng như vậy, toàn bộ chỉ vì ngươi!
Thần Dạ cau mày, nói:
- Ngoại trừ việc này, ngươi hẳn còn chuyện khác muốn nói với ta đi!
- Phong cô nương, trước khi Tử Huyên rời đi, nàng có lời gì muốn nhờ ngươi chuyển cáo với ta sao?
Phong Tam Nương kinh hãi, khi nhìn bộ dạng thật cẩn thận của Thần Dạ, một lát sau nói:
- Ngươi đã biết nàng sẽ rời khỏi, nếu ngươi biết vì sao còn cho nàng rời đi!
- Hiện tại vì sao nàng phải đi, là do ta cho nàng lý do rời khỏi!
- Tử Huyên muốn làm gì, ta đều biết rõ, nàng cũng biết ta muốn có nàng cùng Linh nhi, chính là vì như thế nàng rời đi cũng do nguyên nhân này, ta để nàng đi bởi vì…ta không muốn làm cho nàng bị gánh nặng tâm lý, đợi khi nào ta có thể tạo cho nàng không còn chút áp lực, ta đi tìm nàng, khi đó ta ở trước mặt người trong thiên hạ công khai cưới nàng!
- Hai người các ngươi thật đúng là tuyệt phối…
Phong Tam Nương cười khổ lắc đầu, nói:
- Tử Huyên nói ngươi không cần lo lắng, Thiên Nhàn tiền bối đi theo cạnh họ, không có việc gì!
- Tử Huyên một mình mang theo Linh nhi trải qua bảy năm khốn khổ nhất, ta cần gì lo lắng!
Thần Dạ ngưng một lát mới nói:
- Cả đời này ta có lỗi với thật nhiều người, cha mẹ cùng người nhà, Diệp Thước cùng Dịch Thiên…còn nữa, rời khỏi hoàng thành ta nhận thức càng nhiều bằng hữu, mỗi người đều trợ giúp ta thật nhiều, nhân tình của họ ta đều phải báo đáp!
- Chỉ là có một số việc nhất định không thể trả nổi!
- Ta hiểu ý tứ của ngươi, ngươi yên tâm, chúng ta đều hiểu được.
Phong Tam Nương vỗ vai hắn, tiếp tục nói:
- Mọi người đều khỏe lại rồi, tiếp theo chúng ta có nên đi xem một chút bí mật của Thiên Nhất Môn là gì hay không?
- Đương nhiên, nếu đã có ưu đãi, không lấy thì uổng phí!
Phong Tam Nương cười nói:
- Hắc! Đây mới là Thần Dạ mà ta nhận thức, luôn làm bộ dạng thâm trầm, khiến ta còn tưởng gặp huynh đệ song sinh của ngươi đâu.
Nghe vậy Thần Dạ cười to.
Hai ngày sau, đi theo dẫn dắt của Thần lão gia tử cùng Lâm lão, mọi người đi vào tận sâu trong Thiên Nhất sơn mạch.
Ở trước mặt là một vách núi ngăn cản đường đi, thoạt nhìn thật hiểm trở, làm mọi người kể cả Tà Phong đều chấn động.
Bởi vì cuộc chiến mấy ngày trước gần như san bằng dãy núi nơi này, nhưng vách núi phía trước không chút biến hóa, so sánh với hoàn cảnh hoang tàn bên ngoài hoàn toàn khác hẳn, không hề nhìn ra có chút dấu hiệu bị phá hư hay sụp đổ chút nào.
Nếu nơi này có phong ấn bảo hộ thì cũng không đáng kinh ngạc, nhưng lại không có, nhưng vẫn hoàn hảo không chút hao tổn, thật làm người vô cùng giật mình.
- Mọi người không cần cảm thấy kỳ lạ, có một số việc đừng chỉ xem mặt ngoài, lực cảm giác của võ giả cũng không phải vạn năng!
Thần lão gia tử cười chỉ vào vách núi:
- Toàn bộ bí mật đầu giấu sau vách núi kia!
Đi tới trước vách núi, sắc mặt Thần lão gia tử không khỏi buồn bã:
- Nhiều năm trước, lão phu cùng thánh chủ gia ở lại Thiên Nhất Môn tu luyện, trong lúc vô tình đã phát hiện một đồ vật.
- Bởi vì chúng ta đều là đệ tử Thiên Nhất Môn, chiếm được vật quý hiếm phải giao cho tông môn, nhưng đồ vật kia thật sự quá thần kỳ, thánh chủ gia cùng lão phu tuy không có lòng tham lam nhưng phải đề phòng bị giết người diệt khẩu, vì vậy chia đồ vật thành hai phần, một nửa giao cho Thiên Nhất Môn, một nửa do thánh chủ gia cùng lão phu cùng nhau dùng huyết mạch luyện hóa!
- Một nửa đồ vật đặt chỗ thánh chủ gia, cuối cùng truyền cho Mộ Diệp, mà Mộ Diệp dùng vật này làm cho Tiếu Khuê lựa chọn hoàng thất mà không chọn Thần gia!
Thần Dạ nhíu mày nói.
Thần lão gia tử gật đầu, nói:
- Có lẽ thánh chủ gia cũng không nghĩ đến năm xưa chúng ta cẩn thận lại làm hai nhà hoàn toàn tan vỡ…bỏ đi, đừng nhắc tới quá khứ!
Trong tay Thần lão gia tử xuất hiện một la bàn nho nhỏ, ở giữa có một khe hở, khi lão gia tử đặt lên vách núi, lại bị vách núi hấp thu vào.
Tay của Thần lão gia tử áp lên vách núi, máu tươi rót vào bên trong, khoảnh khắc sau máu tươi lan tràn diện tích mấy thước vuông trên vách, xa xa nhìn lại như một cánh cửa.
- Không thể tưởng được, Thiên Nhất Môn chẳng những phong ấn Tà Diệt Sinh, còn có đồ vật thần kỳ như vậy tồn tại!
Thần Dạ cảm thán, sau đó lại nói:
- Gia gia, cánh cửa này ngài mở qua bao nhiêu lần!
- Ba năm nay hàng năm đều ba bốn lần!
Thần lão gia tử theo bản năng trả lời, chợt giật mình vội nói:
- Đều qua rồi, hôm nay Thiên Nhất Môn cùng hoàng thất đều tan, vô luận bao nhiêu ân oán có thể buông xuống!
- Dạ nhi, đừng suy nghĩ nhiều, vào đi thôi!
Khi Thần lão gia tử thu tay về, vách núi run rẩy, đá núi nhất thời vỡ vụn xuống, trống rỗng biến mất, hiện ra một cánh cửa.
Sau cánh cửa là một thông đạo nhìn không thấy cuối, phảng phất như đi thông cửu u địa ngục.
Từ trong thông đạo phát ra khí tức thương lão bàng bạc, dù là Tà Phong cảm ứng được khí tức kia đều có cảm giác hưởng thụ.
Khó trách trong ba năm thời gian, Thiên Nhất Môn bồi dưỡng được nhiều cao thủ trung huyền, thượng huyền, thậm chí cả thông huyền cảnh giới.
- Mọi người mau vào đi thôi! Cơ hội tốt đừng lãng phí!
Thần Dạ cười, đi nhanh tới bên cạnh lão gia tử dìu dắt hắn, dù có vài ngày nghỉ ngơi nhưng chỉ khôi phục được tinh thần, thân thể của lão gia tử vẫn chưa khôi phục được như năm xưa.
Ba năm tàn phá thật không dám tưởng tượng.
- Gia gia, thật xin lỗi!
Mọi người lập tức đi nhanh vào trong thông đạo.
- Dạ nhi, cháu cũng đi đi.
Thần lão gia tử thở dốc một hơi, nói.
Thần Dạ lắc đầu, đáp:
- Gia gia, cháu ở với ngài. Ông cháu chúng ta đã lâu không tâm sự.
- Cháu cũng muốn ở lại với gia gia.
Tiểu Nha không đi vào, đối với nàng mà nói thân tình càng trân quý nhất, nàng càng không thể quên nếu không có Thần gia thì nàng đã chết.
Thần lão gia tử ảm đạm nói:
- Được được, hai cháu bồi gia gia cùng Lâm lão tâm sự một chút.
Sau khi những người khác đều đi vào, vách núi lại hiện ra, không khác biệt gì với lúc trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...