- Thần Dạ đại nhân, thỉnh hạ thủ lưu tình, tất cả chuyện này đều không quan hệ đến Thiên Sương Môn chúng ta ah!
Trên quảng trường, ngoại trừ môn chủ Thiên Sương Môn, nhưng hắn vẫn cảm giác được nếu như bị hào quang kia hấp thu, ngoại trừ cái chết sẽ không còn con đường nào khác.
- Hiện tại mới cầu xin tha thứ, ngươi không thấy đã chậm rồi sao?
Thần Dạ cười lạnh, bàn tay liên tục huy động, từng đạo thân ảnh liên tiếp bị ngũ thải quang mang mang đi…nhìn thấy đệ tử môn hạ bị tùy ý hút đi, Tiếu Khuê cùng môn chủ Thiên Sương Môn hận ý ngập trời, nhưng bọn hắn chỉ vô năng bất lực!
Ngoài ra bọn hắn lại nghe thấy từng thanh âm kêu thảm cùng tiếng cầu cứu.
Hai người vội vàng nhìn lên không trung, chỉ thấy ngũ thải quang mang thu liễm, một tháp sắt khổng lồ tựa như cột trụ kình thiên sừng sững giữa thiên địa, mà xuyên qua một cánh cửa tháp sắt, bọn hắn nhìn thấy môn hạ đệ tử đang gặp phải tra tấn bên trong!
- Thần Dạ!
Hai người không khỏi gầm lên.
Nghe được tiếng hét phẫn nộ của hai người, Thần Dạ cười càng vui vẻ, tựa hồ qua nhiều năm hắn chưa từng cảm thấy vui sướng như thế bao giờ.
- Như thế nào, cũng biết đau lòng, cũng biết bi ai sao? Nhưng còn chưa đủ, xa xa chưa đủ!
Ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút điên cuồng của Thần Dạ, trên mặt Tiếu Khuê hiện tia ảm đạm, khàn giọng nói:
- Tất cả chuyện này đều do ta ích lợi huân tâm, nếu ngươi muốn trả thù ta cam tâm tình nguyện bị giết, mời ngươi võng mở một mặt, buông tha những người khác đi!
- Ha ha!
Thần Dạ cười to:
- Tiếu Khuê, khi ngươi mưu hại Thần gia ta, có từng nghĩ võng mở một mặt, gia gia của ta cùng Lâm lão suốt ba năm bị giam cầm, ngươi có nghĩ tha qua một lần? Nếu không phải ta có đủ thực lực, ngươi có võng mở một mặt với ta hay không? Tiếu Khuê, ta đã nói, hôm nay phải san bằng Thiên Nhất Môn, quyết định này sẽ không vì kẻ nào mà thay đổi!
Thân hình Tiếu Khuê run rẩy, lời của Thần Dạ bén nhọn, làm trong lòng hắn hàn ý dày đặc, hít sâu một hơi, Thiên Nhất Môn, xong rồi!
- Xong rồi ah!
Vẻ mặt Tiếu Khuê bất đắc dĩ lắc đầu, một lát sau như đã tiếp nhận sự thật, đôi mắt mở ra, nhưng trong mắt tràn ngập điên khùng cùng dữ tợn, không còn vẻ bất đắc dĩ cùng suy sút!
Hắn chỉ vào Thần Dạ, nghiêm túc cười to:
- Thần Dạ, bổn tọa thừa nhận thua ngươi một bước cờ, không diệt sạch các ngươi hồi ba năm trước, mà hôm nay tông môn sắp bị diệt tới nơi, bổn tọa không thể không cam chịu! Nhưng hôm nay các ngươi cũng đừng mong chạy thoát!
- Thần Dạ, ngươi hẳn thật muốn biết vì sao bổn tọa phải toàn lực ủng hộ Mộ gia đi? Mà cho dù ủng hộ Mộ gia, cũng chưa chắc cần đem Thần gia diệt sạch…Việc này ngươi thật muốn biết, đúng không? Mà ngươi lại không biết trong sơn mạch này còn cất giấu một đồ vật, cho dù các ngươi có cao thủ hoàng huyền nhưng hôm nay đừng mong sống sót rời đi nơi này!
Lời của Tiếu Khuê làm Thần Dạ không khỏi cẩn thận, người sắp chết sẽ nói lời thật, huống chi Thiên Nhất Môn sắp bị tiêu diệt, lúc này Tiếu Khuê sẽ không nói chuyện không đâu.
Vừa nghĩ đến đây, Thần Dạ không nghĩ nhiều, tâm thần thúc giục, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp di chuyển tới trên đỉnh đầu Tiếu Khuê, người này đã bị trọng thương, không ngăn cản được Thiên Địa Hồng Hoang Tháp hấp lực, ngay cả cao thủ như Tiêu Lang Tuần còn không chống cự được huống chi là hắn!
Chỉ thấy ngũ thải quang mang bao phủ xuống, thân ảnh Tiếu Khuê bay vào trong tháp, rất nhanh muốn dung nhập vào.
Nhưng Tiếu Khuê lại cất tiếng cười to, máu tươi văng tung tóe, dù là ngũ thải quang mang cũng không cách nào ngăn cản, máu tươi vọt ra ngoài tựa hồ lan tràn cả Thiên Nhất sơn mạch.
- Thần Dạ, đây là do ngươi bức bách, cho nên chẳng thể trách bổn tọa!
Trong tiếng rống thảm, mọi người rõ ràng nhìn thấy máu huyết của hắn rơi xuống, rất nhanh thấm vào trong lòng đất, thân ảnh sắp rơi vào trong tháp giống như bị triệu hoán trở lại, quỷ dị thoát khỏi trói buộc của bảo tháp, xuyên qua ngũ thải quang mang trôi nổi trên không trung.
- Mọi người cẩn thận một chút!
Tiêu Lang Tuần không làm được nhưng Tiếu Khuê làm được, thật không tầm thường, Thần Dạ quát to một tiếng, không lùi mà tiến tới, thân ảnh nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt Tiếu Khuê, nắm tay bao vây hắc mang, thanh âm long ngâm vang rền hung hăng đánh tới.
- Ông!
Lúc này từ Thiên Nhất sơn mạch, toàn bộ mặt đất đều có một cỗ khí tức khác thường tán phát.
Khí tức kia cũng không mãnh liệt, nhưng uy lực lớn kinh người, tốc độ khởi động cực nhanh, trong phút chốc đã xuất hiện chung quanh Tiếu Khuê, một quyền của Thần Dạ giáng xuống không tạo thành thương tổn gì với hắn, ngược lại còn bị cứng rắn bức lui.
Biến cố như vậy làm Thần Dạ cau mày, hắn đang định thử công kích thêm một lần thì thân ảnh Tử Huyên đã xuất hiện trên đỉnh đầu Tiếu Khuê, một chân nâng lên nặng nề giẫm xuống.
Cao thủ hoàng huyền, lại là một kích toàn lực của Tử Huyên, lực lượng không gian khởi động, không gian bên dưới đều vỡ vụn ra.
Nhưng sức mạnh như thế vẫn không thể đem cỗ khí tức khác thường kia đánh vỡ, đừng nói tới có thể xúc phạm tới Tiếu Khuê bên trong.
- Kiệt kiệt…
Một thanh âm tiếng cười quái dị từ trong cỗ khí tức khác thường kia truyền ra, mọi người đều nghe ra được thanh âm tiếng cười không phải của Tiếu Khuê.
- Tiếu Khuê, ta nói rồi, sớm hay muộn ngươi sẽ thật sự muốn đem thân thể ngươi giao cho ta, kiệt kiệt, nếu sớm kính dâng cho ta, Thiên Nhất Môn của ngươi cũng không biến thành hình dạng này.
- Hãy bớt nói nhảm đi, giết sạch bọn hắn, nếu không ngươi đừng mong đạt được chỗ tốt!
- Yên tâm, đợi nhiều năm như vậy rốt cục có thể chạy ra đường sống, lúc này là thời gian cần tiến bổ, ta sao có thể buông tha thực vật trước mặt đây?
Lời vừa truyền ra, cả Thiên Nhất sơn mạch tựa hồ đều run rẩy lên, khoảnh khắc sau cả bầu trời hội tụ khí tức khác thường dày đặc.
Cỗ khí tức quay chung quanh Tiếu Khê, chỉ nháy mắt thân thể hắn dung nhập vào bên trong, thiên địa đột nhiên lâm vào an tĩnh.
Ánh mắt Thần Dạ căng thẳng, Tử Huyên cùng Linh nhi vẻ mặt ngưng trọng, Liễu Nghiên cau chặt mày, bốn người đều từng tiếp xúc qua cỗ khí tức khác thường này, bởi vậy khi cỗ khí tức kia tán phát họ đều cảm nhận được ra.
Mà Thần Dạ lại từng tiếp xúc qua hai lần, cảm thụ càng rõ ràng nhất!
Ngoại trừ bốn người bọn họ, Tiểu Nha nhìn lên đoàn khí tức bao phủ bầu trời, trong ánh mắt của nàng hiện lên vẻ khó tin, trong khu vực này không nên xuất hiện khí tức như vậy, cũng không nên gióng trống khua chiêng như thế.
Cũng chưa từng nghe nói địa phương nơi đây từng phong ấn một kẻ như vậy!
Thời gian trôi nhanh, thân ảnh Tiếu Khuê hoàn toàn biến mất, tựa hồ đã dung hợp vào thân thể của Tiếu Khuê, đoàn khí tức khổng lồ khác thường thoạt nhìn ngưng thật hơn rất nhiều, trong loáng thoáng nhìn thấy có một cái đầu thật lớn đang thành hình.
- Kiệt kiệt, tiểu tử, ta có thể cảm nhận được Tiếu Khuê oán hận ngươi nặng nhất, cho nên ngươi trở thành thực vật đầu tiên của ta đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...