Đế Quân


Nàng vừa rời khỏi liên hoa, Thiên Ma Liên Hoa cùng Thiên Ma Cầm đều hóa thành hắc sắc quang mang dung nhập vào trong thân thể của nàng.
Nhìn thấy nàng đi tới, Thần Dạ cười phấn khởi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, gương mặt hiện lên cảm xúc tức giận.
Tử Huyên mặc kệ, lại như một tiểu nhi nữ, bổ nhào vào lòng hắn.
Không đợi Thần Dạ nói gì, Tử Huyên đã nhẹ giọng thì thào:
- Đừng giận muội, muội không muốn huynh xảy ra sự cố, muội chỉ muốn huynh còn sống thật tốt.
- Nhưng muội không biết nếu muội xảy ra chuyện, lưu một mình ta trên thế giới này thật quá tàn nhẫn!
Thần Dạ ôm chặt nàng, không muốn buông ra.
Hai người ôm chặt lấy nhau, không biết thời gian trôi qua bao lâu.
- Nè, hai người đủ rồi đi, còn có chút chuyện chưa giải quyết đâu.
Thanh âm Hổ Lực khiến nhóm người Âm Liên Tông cùng Âm Quý Tông mặt xám như tro tàn, hiện giờ họ đều cảm giác được tu vi của Tử Huyên đạt tới độ à họ không cách nào với tới.
Tử Huyên ngượng ngùng mỉm cười, chợt ngẩng đầu lên, nói:
- Có một số việc quả thật nên giải quyết một chút.
Lời vừa truyền ra, nhóm người Âm Mỵ cùng Tuyết Nhu hoảng sợ vạn phần, hiển nhiên Tử Huyên đã biết trước đó không lâu người của bọn họ đã lộ ra ý đồ xấu.
Bước ra từng bước, Tử Huyên phảng phất như chúa tể chúng sinh, uy thế kia khiến nhóm người Hổ Lực cảm thấy thật cường đại không thể sánh bằng, nhưng nhóm người Tuyết Nhu cùng Âm Mỵ lại có một cỗ áp lực không thể kháng cự phát ra từ trong linh hồn.

- Thiên Ma Tông mặc dù đã hỏng mất ở vô số năm trước, nhưng các ngươi hẳn đều biết quy củ của Thiên Ma Tông, phàm người đạt được Thiên Ma Chân Hỏa sẽ là người thừa kế tông chủ, tuy không phải duy nhất, nhưng cũng là một trong số đó!
- Âm Mỵ!
Thanh âm Tử Huyên thật lạnh lùng:
- Năm đó ngươi biết được ta có Thiên Ma Chân Hỏa, lẽ ra phải lập tức đem chuyện Thiên Ma tâm pháp báo cho ta, nhưng ngươi không nói, ngược lại còn đem chuyện này xem như lợi thế đến giao dịch với ta!
- Khi tiến vào nơi truyền thừa của Thiên Ma Tông, ngươi cùng Tuyết Nhu lẽ ra nên báo với ta, nhưng hai ngươi không nói!
- Các ngươi đều biết ta đã trở thành người thừa kế tông chủ Thiên Ma Tông, ở lúc ta gặp nguy cơ chẳng những không nghĩ biện pháp giúp ta một tay, trái lại còn muốn gia hại nữ nhi cùng bằng hữu của ta.
- Làm như thế, các ngươi là muốn chết phải không!
- Tông chủ tha mạng, tông chủ tha mạng…
Từng đạo thân ảnh lập tức quỳ rạp xuống đất, thanh âm tiếng cầu xin tha thứ không ngừng vang lên.
- Tha mạng?
Tử Huyên cười lạnh nói:
- Các ngươi không vì chuyện quật khởi Thiên Ma Tông mà cố gắng, trái lại vì tư tâm làm Thiên Ma Tông nhiều năm qua không thể tái hiện thế gian, những người như các ngươi cũng đáng được tha thứ? Giết các ngươi có lẽ trong đoạn thời gian rất dài Thiên Ma Tông vẫn ở loại trạng thái này, nhưng các ngươi thật sự không xứng làm đệ tử Thiên Ma Tông!
- Tông chủ, chúng tôi đều nguyện ý thành tâm sát nhập, thành tâm…
- Thành tâm? Thành tâm như thế nào?
Nghe vậy Tuyết Nhu cắn chặt răng, nhìn lên không trung, sau một lúc trong lòng bàn tay khẽ động, đánh ra đạo pháp ấn, một giọt máu tươi liền xoay tròn thật nhanh trong pháp ấn.
Máu đỏ tươi, khoảnh khắc sau hóa thành màu đen, cuối cùng bay tới trước mặt Tử Huyên.
Tuyết Nhu chợt nói:
- Thỉnh tông chủ nhận lấy giọt máu này, từ nay về sau thuộc hạ tận tâm tận lực thề vì tông chủ, vì Thiên Ma Tông trả giá suốt đời!
Ở bên cạnh, Âm Mỵ thoáng ngây ra một lúc, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, dùng đồng dạng phương pháp lấy ra giọt máu tươi màu đen đưa tới trước mặt Tử Huyên, cũng nói một câu tương tự.
Ngay sau đó toàn bộ mọi người đều làm theo, cuối cùng trước mặt Tử Huyên hiện ra một đoàn máu tươi màu đen, lẳng lặng trôi nổi.
Tử Huyên cười khẽ, bàn tay huy động, máu tươi dung hợp, một đạo hắc sắc quang mang tuôn ra, cuộn lấy đoàn máu tươi quay về trong thân thể của nàng.
- Thần Dạ, muội cần chỉnh hợp một chút, đợi thêm một đêm được không?
Tử Huyên nhẹ giọng hỏi.
- Được, muội cứ làm, mọi người chờ muội!
Trăng sáng nhô cao, ánh trăng dịu dàng không còn ma khí ngăn cản, chiếu sáng cả vùng đất.

- Công tử!
Nhìn thân ảnh đứng phía trước, Âm Mỵ cùng Tuyết Nhu cung kính hô lên, trong lòng Âm Mỵ cực kỳ hối hận, sớm biết hôm nay lẽ ra không nên có nhiều tính kế như vậy, bằng không hiện tại nàng đã là một trong những người phong cảnh nhất.
- Biết vì sao ta phải gọi các ngươi đến đây một chuyến sao?
Trầm mặc một lúc, Thần Dạ lên tiếng hỏi.
Âm Mỵ vội vàng đáp:
- Công tử yên tâm, sau khi ngài cùng cô nương rời đi, thuộc hạ nhất định sẽ xử lý tốt Thiên Ma Tông, không bao giờ làm các vị thất vọng lần nữa.
Chuyện rời khỏi các nàng đã sớm biết, nhưng sau khi họ rời đi sẽ do ai đi quản Thiên Ma Tông, Tử Huyên không nói rõ, lúc này Thần Dạ lại gọi hai người đi qua, ý tứ bên trong không cần nói cũng biết.
Thần Dạ chợt nhìn Tuyết Nhu, Tuyết Nhu vội nói:
- Sau khi tông chủ cùng công tử rời đi, thuộc hạ sẽ toàn tâm phụ tá Âm Mỵ quản lý tốt Thiên Ma Tông, cho dù không thể cường đại cũng sẽ không đại loạn!
- Ngươi thật thông minh!
Thần Dạ thản nhiên nói.
Trong lòng Âm Mỵ không khỏi run lên, vội vàng nói:
- Thuộc hạ tự biết năng lực không đủ, cho nên nhất định sẽ nghe theo Tuyết Nhu cô nương an bài, nhất định làm cho công tử cùng cô nương không còn nỗi lo về sau.
- Nỗi lo về sau?
Thần Dạ cười:
- Hai tông môn các ngươi hợp lại, tuy xem như một cỗ lực lượng, nhưng thành thật mà nói chút lực lượng ấy căn bản không đặt trong mắt ta, sao ta cần lo lắng? Không giết các ngươi, thật sự không phải vì các ngươi có chỗ hữu dụng, mà là ta không muốn Tử Huyên vừa lấy được truyền thừa thì làm ra chuyện tàn nhẫn này.
- Cho tới bây giờ còn chơi thủ đoạn nhỏ này với ta, Âm Mỵ, Tuyết Nhu, chẳng lẽ thật sự cho rằng ta không giết các ngươi?

- Công tử thứ tội!
Âm Mỵ cùng Tuyết Nhu toát mồ hôi lạnh.
- Hừ!
Thần Dạ lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Thiên Ma Tông thật sự không phải của Tử Huyên hay của ta, mà là của mọi người. Nếu Thiên Ma Tông huy hoàng, các ngươi đương nhiên đạt được nhiều chỗ tốt, nếu gặp phải đả kích hủy diệt, ta cam đoan người chết không phải là ta cùng Tử Huyên.
- Công tử, chúng tôi biết sai lầm rồi, xin công tử tha cho chúng tôi lần này, từ nay về sau tuyệt không dám có lòng riêng nữa.
Cả hai người đều run sợ, vội vàng kiên quyết nói.
Thần Dạ phất tay, nói:
- Các ngươi tận tâm, ngày sau không thiếu chỗ tốt, ta cũng sẽ để Tử Huyên trả tự do cho các ngươi, đi xuống đi, đều tự thu xếp ổn thỏa.
- Dạ!
Hai người khom lưng rời đi.
- Thần công tử, thuật mưu kế ứng biến, đùa lô hỏa thuần thanh, tiểu nữ tử thật mặc cảm!
Một thanh âm hài hước truyền tới, Thần Dạ quay đầu nhìn lại, khẽ cười nói:
- Ta chính là tiểu thiếu gia của Trấn Quốc vương phủ Đại Hoa hoàng triều, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, chút mưu kế ứng biến nho nhỏ còn không thuận buồm xuôi gió hay sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui