Đế Quân


- Tiêu Lang Hiên, lúc nào tính tình Tiêu gia ngươi trở nên tốt như vậy rồi hả?
Một lát sau, Thanh Mộc lão quái cười quái dị, ánh mắt nhìn Hắc y nhân ở xa xa, đồng tử hắn không nhịn được lộ vẻ kinh ngạc.
Chẳng những Thanh Mộc lão quái mà ba người còn lại đều thế.
Xa xa, chỗ Hắc y nhân đứng chính là nơi một gốc kỳ trân khác, Hắc y nhân chậm rãi vươn tay về phía kỳ trân.
Cử động này rất chậm chạp, phảng phất như chỉ ngẫu nhiên, nhưng, hết lần này tới lần khác kỳ trân mà ngay cả Tứ đại Hoàng Huyền cao thủ cũng không thể đến tay lại bị Hắc y nhân cầm đi cực kỳ dê dàng.
- Cái này?
Phàm là người nhìn thấy một màn này đều kinh hãi, bốn người Tiêu Lang Hiên càng phi thường khiếp sợ, bọn hắn sau khi liếc nhau một cái thân ảnh đều khẽ động, lại lần nữa xuất hiện ở bên cạnh kỳ trân cách đó không xa, vươn tay ra...
Mắt nhìn kỳ trân kia lại lần nữa biến mât như quỷ mị, sắc mặt bốn người đã không cách nào dùng khiếp sợ để hình dung được nữa.
Nhìn về phía Hắc y nhân, Tiêu Lang Hiên trầm giọng nói:
- Vị bằng hữu kia...
Hắc y nhân xoay người, nhìn về phía Tiêu Lang Hiên, khàn giọng lạnh lùng cười nói:

- Ta với đám người Lăng Tiêu Điện các ngươi cũng không phải bằng hữu gì cả, mà các ngươi, cũng không có tư cách làm bằng hữu của ta!
- Ngươi?
"Ha ha, nói rất hay, lão phu Thanh Mộc, bọn hắn hay gọi lão phu là Thanh Mộc lão quái, không biết các hạ xưng hô như thế nào?
Thân hình Thanh Mộc lão quái chợt khẽ động, xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Lang Hiên, phương vị kia vừa lúc chặn đường hắn lại, lớn tiếng cười nói.
Xem ra, Thanh Mộc lão quái cũng sợ ở trước mặt bao người bị Hắc y nhân làm bẽ mặt, vì vậy cũng không xưng hô bằng hữu mà đổi thành các hạ!
Dưới áo choàng màu đen, ánh mắt Thần Dạ khẽ động, Thanh Mộc lão quái này ngược lại biết làm người, sợ Tiêu Lang Hiên tức giận ra tay với mình nên mới vội ngăn hắn lại.
Bất quá, tất cả cũng là vì những kỳ trân dị bảo này, Thần Dạ cũng không cho rằng sự thần bí của mình, có thể khiến cao thủ bực này mới gặp mặt một lần đã có lòng kết giao.
Bởi vậy, phần hảo cảm nho nhỏ này nhanh chóng ẩn vào không thấy, thanh âm khàn giọng lại một lần nữa nhàn nhạt vang lên:
- Tiêu Lang Hiên, ta ở Lăng Tiêu Thành đã được mười ngày, nếu như ngươi muốn báo thù cho những người chết kia, vậy thì mau chóng chút đi, nếu không, ta không có thời gian phụng bồi đâu.
Dứt lời, u mang thiểm lược, Hắc y nhân kia lại dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng dời xa mọi người.
Tiêu Lang Hiên sắc mặt lập tức âm tình bất định, nhìn qua Hắc y nhân đã đi xa kia, hắn đột nhiên cảm ứng được một cổ khí tức âm mưu ...
Cách đó không xa, Minh Hoa bà bà đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thân thể trực tiếp xuất hiện trước mặt một gốc kỳ trân khác, lấy tay mạnh mẽ hái xuống, gốc kỳ trân kia lại hệt như trước, trực tiếp biến mất trong vách núi..
Cử động như vậy khiến thần sắc Tiêu Lang Hiên càng thêm âm trầm, hắn hôm nay đã có thể khẳng định, đó là một âm mưu.
Nhưng mà, mặc dù là âm mưu, Tiêu Lang Hiên hắn cũng không thể làm được gì.
Điểm này, xem thần sắc Thanh Mộc lão quái và Diệp Mang liền có thể biết rõ.
- Thằng này thật to gan, đang ở trước mặt chúng ta, lại dám buộc chặt chúng ta... Rất nhiều năm qua cũng không thấy người nào lớn mật như thế rồi.
Thanh Mộc lão quái lạnh nhạt cười, ánh mắt đảo qua đám kỳ trân kia, cùng với Thần Binh giấu ở sâu trong sơn cốc vẫn không phá vỡ không gian rời đi, tầm mắt của hắn cũng giống như Diệp Mang, có một tia lửa nóng hiện lên.
Hôm sau, sơn cốc thần bí kia được truyền đi càng thêm xôn xao, một màn Hắc y nhân kia xuất hiện càng khiến mọi người bất ngờ, hắn rõ ràng làm được chuyện ngay cả Tứ đại Hoàng Huyền cao thủ cũng không làm được.
Hôm nay không ai có thể thu đồ vật trong cốc, vậy chẳng phải những vật kia đều thuộc về Hắc y nhân sao?
Trong lúc nhất thời, vô số người bất giác nổi lên vẻ ghen ghét và hâm mộ.

Ngược lại có người nghĩ tới, muốn đi tới chỗ Hắc y nhân hảo hảo tâm sự, xem thử có thể từ đó kiếm một một chén canh không, bất quá, không đề cập tới khách sạn Hắc y nhân ở hiện giờ bị cao thủ Tứ đại thế lực bá chủ bao vây, chỉ riêng thực lực bản thân Hắc y nhân thôi cũng đủ khiến không nhiều người dám làm vậy.
- Thần Dạ huynh đệ, ngươi rốt cuộc đã tới, chờ ngươi thật lâu rồi.
Bọn người Hổ Lực nhìn Thần Dạ đột nhiên hiện thân như u linh mặc dù mừng rỡ, nhưng khiếp sợ trong lòng, càng thêm không ít.
Hôm nay khách sạn Thần Dạ ở cơ hồ chính là nơi phòng thủ nghiêm mật nhất khắp Lăng Tiêu Thành.
Chẳng những cao thủ Hạo Thiên Tông, Thần Hiên Môn, Tuyệt Minh Tông đều ở đó, mà ngay cả Lăng Tiêu Điện cũng phải bất đắc dĩ phái người tới thủ hộ.
Loại tình huống này, Thần Dạ còn có thể thần không biết quỷ không hay rời đi, phần thủ đoạn này thật sự không tưởng nổi.
Thẳng đến hiện giờ mọi người mới chính thức hiểu rõ kế hoạch của Thần Dạ.
Dùng phần đông kỳ trân dị bảo dẫn cao thủ của Tam đại thế lực bá chủ khác đến, chẳng những khiến Lăng Tiêu Thành trở nên hỗn loạn, đồng thời cũng vì bản thân Thần Dạ tìm được bảo tiêu tốt nhất.
Hắn ở trước mắt bao người thu đi một cây kỳ trân, là chứng cứ rõ ràng.
Chỉ cần Hạo Thiên Tông Thần Hiên Môn thậm chí Tuyệt Minh Tông muốn đạt được đồ trong cốc, như vậy nhất định không thể nào để Thần Dạ bị cao thủ Lăng Tiêu Điện hạ sát được.
Có lẽ, nếu cố ý giết Thần Dạ, Hạo Thiên Tông Thần Hiên Môn cũng không có khả năng vì Thần Dạ mà triển khai đại chiến với Lăng Tiêu Điện, nhưng tới một mức độ nào đó, nhất định sẽ gây ra hiềm khích rất lớn.
Thời gian ngắn thì những hiềm khích này sẽ không tạo ra chém giết đại quy mô, nhưng chỉ cần có chút cơ hội thì Hạo Thiên Tông và Thần Hiên Môn sẽ không thể nào bỏ qua.
Bởi vậy, mạnh như Lăng Tiêu Điện lúc này cũng không thể không cẩn thận.
Chiêu thức ấy cực kỳ tốt, tâm kế như thế quả thực đáng sợ!
Cái gọi là trong lửa lấy túc, đại khái là chỉ có thể như vậy a?

- Phiền toái mọi người!
Tiến vào phòng khách, Thần Dạ chậm rãi gở xuống áo choàng màu đen lộ ra khuôn mặt quen thuộc bên trong.
Nhưng chính khuôn mặt quen thuộc này lại khiến mọi người cảm nhận được một cổ lạ lẫm, cũng không phải lạ lẫm đã lâu .
Hổ Lực tiến lên, trùng trùng điệp điệp vỗ xuống bả vai Thần Dạ, nói:
- Huynh đệ, tuy rằng lo lắng ẹ con Tử cô nương nhưng cũng không cần mặc kệ bản thân như vậy a!
Thần Dạ hiện giờ trong ánh mắt nào có linh động và thâm thúy như xưa, khuôn mặt cũng lạnh như băng, nơi mi tâm, một đạo ấn ký màu đen như ẩn như hiện càng khiến mọi người cảm ứng được rõ ràng biến hóa của hắn.
Thần Dạ cười nhạt một tiếng, nói:
- Chư vị, có một chuyện, muốn mời các ngươi giúp ta tra một chút.
- Thần Dạ huynh đệ cứ nói!
Biết rõ trong lòng Thần Dạ dày vò, Phong Kình cũng bỏ qua khuyên bảo vô vị, vội vàng đáp.
- Ta giết nhiều người Lăng Tiêu Điện như vậy, bọn hắn rõ ràng có thể ẩn nhẫn đến nay, cái này rất kỳ quái, giúp ta tra một chút tất cả động tĩnh của Lăng Tiêu Điện từ lúc mẹ con Tử Huyên được mang về đến giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui