Đế Quân


Vô luận là Hổ Lực hay bốn người Phong Tường ý đồ đều rất rõ ràng, đối mặt với Lăng Tiêu Điện thế lực sau lưng bọn hắn còn lựa chọn như thế quả thật khiến Thần Dạ rất cảm động
Lần này đến Lăng Tiêu Thành đã chú định sẽ có chém giết huyết tinh tàn nhẫn rồi, cứu Tử Huyên và Linh Nhi là việc của hắn, bọn người Hổ Lực không cần phải tham dự vào đó.
Có lẽ không cách nào ngăn cản hành động của bọn hắn nhưng Thần Dạ có cách khiến Lăng Tiêu Điện cuối cùng lửa giận sẽ không giận chó đánh mèo lan đến trên đầu bọn hắn, nếu không đã biết chuyến này nguy hiểm sao có thể để Hổ Lực bọn hắn theo cùng chứ.
- Hổ Lực đại ca thật sự không cùng Thần công tử vào thành sao?
Sau khi Thần Dạ rời xa Phong Tường mới hỏi.
- Chúng ta nếu đi cùng hắn ngược lại không thể thỏa tay chân.
Trầm mặc một lát Hổ Lực nói:
- Các ngươi đều nhớ kỹ sau khi vào thành mọi người đều phải vờ như không biết Thần Dạ huynh đệ, đến khi đối mặt với Lăng Tiêu Điện Tiêu gia chỉ có âm thầm hành động mới có một đường cơ hội
- Đồng thời cũng nói ọi người
Thanh âm Hổ Lực đột nhiên vô cùng lạnh thấu xương:

- Khi Thần Dạ huynh đệ chính thức bắt đầu muốn cứu người thì vô luận chúng ta phải trả cái giá thế nào cũng phải giúp hắn cứu Tử cô nương và Linh Nhi tiểu cô nương ra.
- Cho nên cao thủ mà chư vị cất dấu cũng nên đến lúc hiện thân rồi.
- Vâng
Gió núi lạnh lùng thổi qua chia cắt những lời này thành từng mảnh nhỏ, mấy đạo thân ảnh cũng nhanh chóng ẩn vào vào nơi bí ẩn trong núi.. . . .
Cửa Lăng Tiêu Thành tự nhiên có rất nhiều người đi lại, trận trận thanh âm huyên náo cơ hồ lật tung mây đen trên bầu trời, bất quá tuy rằng huyên náo lộn xộn nhưng người ra vào mỗi người đều quy củ không dựa vào thực lực bản thân cưỡng ép chen vào hoặc rời đi.
Ở trước mặt quái vật khổng lồ như Lăng Tiêu Đi bất luận kẻ nào trước khi làm gì cũng phải suy nghĩ kĩ càng xem thử mình có bổn sự đó hay không.
Không nói đến Lăng Tiêu Điện đến cùng mạnh bao nhiêu chỉ riêng mấy người phụ trách hộ vệ ở cửa thành cũng có tu vị cảnh giới Thông Huyền cũng đủ khiến người chấn kinh rồi.
Đương nhiên quy củ Lăng Tiêu Điện mặc dù nhiều nhưng cũng không quá phận, không ỷ vào thân phận làm ra chuyện gì ức hiếp, chỉ đơn thuần duy trì trật tự ra vào bởi vậy cũng không gây ra mâu thuẫn gì cả.
- Vị bằng hữu kia ngươi là lần đầu tiên đến Lăng Tiêu Thành sao?
Lúc đến phiên Thần Dạ sắp vào thành thì một trong số đám hộ vệ coi thường tất cả mọi thứ chung quanh đột nhiên ngăn hắn lại hờ hững hỏi
Thần Dạ nhướng mày thản nhiên nói:
- Sao thế, lần đầu đến Lăng Tiêu Thành còn phải đăng ký sao?
Vẻ không khách khí trong lời nói khiến cho sắc mặt người kia hơi đổi, hắn trầm giọng nói:
- Tuy rằng không cần đăng ký bất quá các hạ ăn mặc như thế cũng quá thần bí đi, trong Lăng Tiêu Thành không cho phép có bất kỳ tranh chấp nào phát sinh, các hạ muốn bảo trì thần bí tự nhiên không ai đi quản, nhưng muốn mượn thần bí để làm một ít chuyện không muốn người biết thì kính xin nghĩ lại không nên vì vậy mà vứt bỏ tánh mạng
Những hộ vệ của Lăng Tiêu Điện này đủ chú ý cẩn thận, ánh mắt cũng có chút độc ác ah
Thần Dạ khàn giọng cười nói:
- Người không phạm ta ta không phạm người, nếu có ai tìm ta phiền toái thì ta cũng sẽ không lưu tình, dù cho đây có là Lăng Tiêu Thành.
- Xin hỏi nếu không còn chuyện gì khác nữa thì xin đừng cản đường ta.
Tiếng nói truyền ra không chỉ khiến hộ vệ Lăng Tiêu Điện mà ngay cả mọi người chung quanh cũng đều lộ vẻ cổ quái. . . .
Chỗ cửa thành, không dưới trăm người, hiện giờ sắc mặt nguyên một đám đều có chút sơ cứng.

Lời Hắc y nhân kia bình tĩnh mà xem cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng hắn không nên nói, người nếu phạm ta, dù cho nơi này là Lăng Tiêu Thành, hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Nếu không nhắc đến ba chữ Lăng Tiêu Thành thì những lời này sẽ khiến mọi người đối với Hắc y nhân này có một phần kính ý, người đương thời, khoái ý ân cừu, chính là chuyện tiêu sái nhất.
Nhưng tăng thêm Lăng Tiêu Thành, nghe thế nào cũng giống như là hắn đang gây hấn vậy, mà đối tượng lại chính là chúa tể Lăng Tiêu Thành, Lăng Tiêu Điện!
- Các hạ đến Lăng Tiêu Thành, sợ là đến tìm phiền toái a?
Người nọ sắc mặt càng thêm âm trầm, vung tay lên, mấy người còn lại chợt vây quanh đến, xem ra, nếu như Hắc y nhân khong có một lời giải thích hợp lý thì khó mà vào thành được.
Thật muốn âm thầm hành động thì Thần Dạ tự nhiên phải cẩn thận từng li từng tí, đối với câu hỏi vừa rồi phải vô cùng khách khí, bằng không sẽ giống như bây giờ vậy, cực kỳ phiến toái.
Nhưng Thần Dạ cũng không có ý định như vậy.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận thủ đoạn gì cuối cùng cũng khó mà đưa được lên mặt bàn.
Tới nơi này, là phải cứu mẹ con Tử Huyên rời đi, Thần Dạ rất tự biết mình, bằng tu vi của hắn căn bản không thể nào làm được điều này.
Bởi vậy nên chỉ có thể làm cách khác!
Gây chú ý ánh mắt của người ngoài có lẽ là một phương pháp, hơn nữa, đối tượng phải là những cao thủ có thể quyết định.
Thần Dạ không muốn bạo lộ thân phận, lại muốn khiến một ít người làm chủ Lăng Tiêu Điện kia biết rõ, Lăng Tiêu Thành có một người thần bí đến, người này, tu vị tuy rằng không lọt được vào mắt bọn hắn nhưng lá gan lại rất lớn.
Mạo phạm như vậy nhất định sẽ đưa tới một ít người, nhưng người xuất hiện lại không phải là đối thủ của hắn, như vậy, người đến sau đó tu vị sẽ càng ngày càng cao.

Đến lúc đó, kế hoạch của Thần Dạ mới có thể thành công.
Muốn muốn cứu người, trước tiên nhất định phải gặp được người.
Vì Tử Huyên và Linh Nhi, Thần Dạ không ngại bị cao thủ Lăng Tiêu Điện bắt đi.
Đương nhiên, bị ai bắt, lại bị bắt đến mức nào thì khống chế trong đó cũng cần bản thân Thần Dạ nắm giữ tốt.
Nếu như chỉ dùng tướng mạo sẵn có của mình nghênh ngang tiến vào Lăng Tiêu Thành, từ đó bị người bắt đi, như vậy cũng đã mất đi ý tứ trước đây của Thần Dạ.
Trước khi bị bắt được, hắn còn muốn gặp một ít người, còn muốn ở nơi được vô số người coi như thánh địa trong lòng này gây ra một hồi chém giết huyết tinh kinh thiên.
Không như thế, không đủ để kinh động người Tiêu gia, cũng không đủ để đền bù bốn tháng như sống không bằng chết của Tử Huyên và Linh Nhi tại Lăng Tiêu Điện.
- Các vị, ta cũng không muốn tìm phiền toái, phiền toái nếu tìm tới ta, vậy ta cũng chỉ có đón lấy!
- Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu ngươi đã tới Lăng Tiêu Thành không có hảo ý, vậy thì theo chúng ta một chuyến đi!
Người cầm đầu kia cười vô cùng dữ tợn, vươn tay về phía trước, chộp thẳng tới xương tỳ bà của Thần Dạ, hắn chỉ muốn mang Thần Dạ đi hảo hảo thẩm vấn một phen, cũng không định lập tức lấy mạng hắn.
Chỉ có điều, một trảo này nếu bị đánh trúng, mặc dù không chết, nhưng dùng đông đảo kỳ trân linh dược trong Cổ Đế Điện cũng không cách nào trong thời gian ngắn khiến Thần Dạ phục hồi như cũ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui