Chỉ tiếc, hắn gặp phải chính là Thần Dạ, có được Hồn Biến, hắn giống như là Thiên Địa chi tử vậy, cho dù Tần Nghiễm Vương chính là người đứng đầu Minh Quân nhưng dưới trạng thái thế này cũng đừng mơ làm gì được Thần Dạ.
Dưới uy áp mãnh liệt, thân thể Thần Dạ nhanh chóng lui về phía sau, cùng lúc đó, thanh sắc quang mang sáng chói lướt đi như điện, ở trên lòng bàn tay hắn hóa thành một thanh Trường Cung xinh đẹp, tiếp theo đó, trên Trường Cung có lợi tiễn từ từ hiện ra!
- Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn, Nhất Tiễn Chấn Thiên Địa!
Lợi tiễn lập tức phá không mà ra, khí tức bá đạo trực tiếp khiến trói buộc chung quanh đều biến mất, lập tức mang theo lực lượng vô kiên bất tồi bắn tới thanh Khai Thiên Chi Phủ kia.
Một mũi tên vừa mới bắn ra, trong tay Thần Dạ đã lần nữa có một thanh lợi tiễn cài vào dây cung, dừng lại một lát, ngón tay để nhẹ, lợi tiễn như điện, rất nhanh chui vào trong hư không.
Keng!
Lúc Khai Thiên Chi Phủ lớn chừng trăm trượng nện lên cây lợi tiễn màu xanh kia khiến cho Cự Phủ nhẹ nhàng lắc lư một cái, nhưng nó dưới uy lực cực lớn cũng trực tiếp tiên tán vô tung vô ảnh.
Tần Nghiễm Vương lạnh lùng cười cười, trong lòng bàn tay huy động, Khai Thiên Chi Phủ tiếp tục mãnh liệt bắn về phía trước, vừa lúc đó, sâu trong không gian, một cái bóng vô thanh vô tức như Thiên Ngoại khách đến thăm, nhẹ nhàng va chạm qua.
Tần Nghiễm Vương lơ đễnh, hắn đối với một búa này của mình cực kỳ tin tưởng, dù cho bởi vì bị áp chế nên uy lực không có khả năng phát huy đến đỉnh phong, nhưng cũng không phải thiếu niên nhân loại trước mặt này có thể làm càn.
Bị thương lúc trước hoàn toàn là do mình chủ quan.
- Đông!
Một hồi thanh âm nặng nề đột nhiên vang vọng, đạo thanh sắc quang mang kia lúc chạm vào Khai Thiên Cự Phủ, một đạo khí tức hủy diện bá đạo mà lại ẩn chứa lực lượng mãnh liệt ầm ầm bạo phát ra.
Sóng năng lượng xung kích kinh người nương theo bạo tạc điên cuồng truyền ra, đạo thanh mang sáng chói kia cũng không dễ dàng bị diệt như Tần Nghiễm Vương tưởng tượn, ngược lại như hạo nhật nhô lên cao, bay thẳn đến chân trời, càng bao trùm lên toàn bộ âm mang phía chân trời xuống.
- Làm sao có thể?
Thân thể Tần Nghiễm Vương rốt cục run rẩy một chút, trên mặt cũng lộ vẻ hoảng sợ, hắn thúc dục lực lượng đến loại trình độ này, tuy rằng tu vị bị áp chế nhưng không lẽ thiếu niên này lại có thể đỡ được?
Ông!
Thanh sắc quang mang, vẫn còn đang dần dần bành trướng ra, năng lượng trùng kích sau vụ bạo tạc dưới sự bao phủ của thanh mang không bị lãng phí đi một tia nào, hoàn toàn đánh lên trên cự phủ.
Cuối cùng, chỉ nghe bành một tiếng vang thật lớn, Cự Phủ lớn chừng trăm trượng kia bị sinh sinh đánh tan, cuối cùng hóa thành quang điểm u mang đầy trời, từng chút một tiêu tán không thấy đâu nữa.
Rồi sau đó, thanh mang sáng chói kia cũng dần biến mất. . . Cả hai biến mất cực nhanh, mà không gian khôi phục lại cũng cực nhanh, sau đó nơi này giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy
Thần Dạ ngẩng đầu nhìn lại, ở xa xa đối diện, Tần Nghiễm Vương đang dùng vẻ mặt âm hiểm lạnh lùng nhìn hắn.
Hai người đối mặt, đều bởi vì va chạm kịch liệt vừa rồi nên khiến hai người dù nhiều dù ít đều có chút tổn thương, mà so ra thì Tần Nghiễm Vương bị thương càng nặng hơn một chút, dù sao, hắn lúc trước đã từng bị thương.
Nếu không phải như vậy, kết cục một kích này có lẽ sẽ thay đổi thật lớn.
Thần Dạ nhe răng cười cười, hắn cũng chẳng cần biết tiền căn hậu quả, hắn chỉ biết là, đánh chó mù đường thật sự có ý tứ, hơn nữa, thừa dịp ngươi bệnh, muốn ngươi mệnh, như vậy mặt đối với đối thủ, mới có thể khiến mình chịu tổn thương nhỏ nhất!
- Tần Nghiễm Vương, thật vất vả tới một lần, có lẽ không nghĩ tới sẽ có kết cục thảm thiết thế này phải không?
Trong tiếng cười vô cùng dữ tợn, Thần Dạ lướt nhanh ra, tốc độ cực nhanh khiến hắn chỉ thoáng cái đã xuất hiện trước người Tần Nghiễm Vương, hai tay chấn động, ngân hắc quang mang hóa rồng mà ra, Chân Long chi thân khổng lồ phong tỏa mọi thứ chung quanh.
Mà Thần Dạ lại mang theo sát cơ kinh thiên, huyền khí năng lượng, phô thiên cái địa phóng tới Tần Nghiễm Vương.
Chớ nói Tần Nghiễm Vương chỉ là Thập Điện Minh Quân, mặc dù hắn là chúa tể phiến thiên địa này thì chỉ cần cho Thần Dạ cơ hội giết hắn, như vậy, Thần Dạ nhất định sẽ không bỏ qua.
- Lớn mật!
- Làm càn!
- Tiểu bối ngươi dám!
Bỗng nhiên, từng tiếng hét phẫn nộ từ bốn phương tám hướng trong trời đất vang vọng, như thần để hàng lâm vậy, cực kỳ uy nghiêm.
Cùng lúc đó, từ trong cơ thể Tần Nghiễm Vương, một cổ lực lượng cường đại không gì sánh kịp chẳng những đẩy lui Thần Dạ, cũng khiến Chân Long chi thân chỉ dừng lại trong hư không một lát liền biến mất vô tung vô ảnh.
- Tần Nghiễm Vương!
Thần Dạ mi tâm vừa nhấc, có vài phần lăng lệ ác liệt.
Trong tai vang lên chính là chín đạo thanh âm, mà lúc này, khắp nơi quanh thân chín đạo thanh âm này cũng từ chân trời truyền đến, lúc đến giữa không trung lập tức cùng âm quang của Tần Nghiễm Vương giao hòa một thể, lập tức, mười đạo hào quang tương dung như một tấm lưới bao phủ trên không Thần Dạ.
- Thập Điện Diêm La!
Phóng mắt nhìn đi, chín đạo thân ảnh ăn mặc không khác gì Tần Nghiễm Vương đã đạp không mà đến, đạo đạo U Minh khí tức đặc biệt kia khiến người chỉ liếc qua liền có thể phân biệt được.
- Tiểu bối nhân loại, đối mặt Tần Nghiễm Vương Minh Quân ngươi không những không kính, ngược lại nổi lên sát tâm, ngươi phải bị tội gì đây?
Ở phía đống, một trung niên nhân trầm giọng gầm lên.
Nghe vậy, bên khóe miệng Thần Dạ nhếch lên một đường cong giễu cợt nói:
- Nếu như các ngươi thật sự là Minh Quân, như vậy, cũng không gì hơn cái này!
Dùng thực lực Tần Nghiễm Vương, mặc dù bị áp chế xuống, Thần Dạ cũng có thể chiến thắng được hắn, nhưng mà nếu muốn giết hắn thì căn bản không có khả năng, cử động vừa rồi chỉ là Thần Dạ muốn phá trận mà ra thôi.
Ngược lại không nghĩ đến sẽ xảy ra biến cố thế này.
Cuối cùng trước mắt, Tần Nghiễm Vương vậy mà không để ý quy tắc, thể hiện ra tu vị cường đại vốn có của hắn.
Có lẽ, đây chỉ là theo bản năng, lúc nguy cơ, bất luận cao thủ nào đều có phản ứng tự nhiên nhất, nhưng mà, quy tắc chính là quy tắc, một đời Minh Quân đứng đầu phá hư quy tắc, cái này rất có ý tứ.
Ý tứ trong lời nói Thập Điện Diêm La tất nhiên nghe hiểu, sắc mặt Tần Nghiễm Vương khẽ biến thành hơi buồn bã. . .
- Hừ, tiểu bối chớ có nói bừa, Thập Điện Minh Quân ta há một thiếu niên nho nhỏ như ngươi có khả năng phỉ báng hoài nghi sao?
Trung niên nhân ở phía đông kia hai mắt hàm sát, quát:
- Ngươi đã không muốn đi theo Tần Nghiễm Vương Minh Quân đến Sâm La Đại Điện tiếp nhận thẩm phán, như vậy, Thập Điện Diêm La ta sẽ phá một lần lệ, trực tiếp ở trên đường hoàng tuyền, định sinh tử của ngươi kiếp này, vận mệnh của ngươi kiếp sau.
- Ta lẽ nào có mặt mũi lớn như vậy, khiến Thập Điện Minh Quân vất vả như thế?
Thần Dạ không khỏi cười nhạo một tiếng, nhìn qua vị trung niên ở phương đông kia cười nói:
- Xin hỏi, ngươi chính là Diêm La Vương sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...