Đế Quân


Ngày đó sau khi tranh đoạt, Tiết gia tất nhiên cũng ra tay ngăn cản. Nhưng Tiết Hàm Hương coi như có ân nghĩa, nên Thần Dạ cũng tin tưởng, nếu một lần đó mà không có Hổ Lực kịp thời chạy tới, thì Tiết Hàm Hương cũng nhất định sẽ thông tri cho đám người Phong Kình chạy lại đây.
Liền coi trọng điểm này, mà hắn nguyện ý mang Tiết Hàm Hương!
Còn những người khác, mặc dù là những người khác trong Tiết gia thì còn chưa có tư cách lọt vào trong mắt Thần Dạ.
Sau buổi tối hôm qua, Tử Huyên trái lại đã hỏi. Hắn làm như vậy, liệu có khiến cho Tiết gia bị các thế lực khác bài xích hay không, Thần Dạ nghe vậy, cười nhạt.
Trong thế gian, mỗi người, mỗi một thế lực cũng đều có dã tâm, Tiết gia cũng không ngoại lệ. Hiện nay Chung gia không còn, vừa lúc xuất hiện một chỗ trống. Nếu như Tiết gia muốn mà thay vào đó, như vậy, nếu ngay cả trả lời điểm ấy mà cũng không có dũng khí, vậy thì cũng không cần tiếp tục lăn lộn tại hải vực Phong Thành.
Về phần hành động như vậy có thể khiến cho thế lực khác bất mãn hay không, tiến tới đám người đó có ý nghĩ khác đối với chính mình, thì Thần Dạ càng không cần lo lắng.
Nếu mà có, Thần Dạ cũng không ngại chút nào trong việc hoàn toàn xóa bỏ mấy nhà này.
Hiện nay hải vực Phong Thành, ba thế lực lớn còn lại như Liễu gia đều không ngừng co đầu rút cổ. Dẫu thực lực bá chủ vẫn còn, nhưng danh tiếng bá chủ cũng đã không còn. Có thể không chút khách khí mà nói một câu. Có thế lực như Phong gia ở sau lưng, nếu như Thần Dạ muốn làm dăm ba việc tại hải vực Phong Thành thì đúng là không có một thế lực nào có khả năng ngăn cản.
Ở ngoài thành, đám người Phong Kình đã chờ từ lâu.

Nhìn thấy Thần Dạ bọn họ đi ra, Phong Kình cười nghênh đón mà nói:
- Cuối cùng cũng là có khả năng tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, Thần Dạ huynh đệ, kế tiếp, ngươi phải chú ý hộ ta nhiều hơn.
Đồng thời trong lúc nói, Phong Kình vẫy vẫy tay. Từ trong đám người bọn họ có bốn người trẻ tuổi đã đi tới.
Bốn người này, Thần Dạ đều từng gặp mặt. Có điều trong ngày thường, Phong Kình bọn họ không hề giới thiệu nên Thần Dạ cũng không có chào hỏi gì nhiều. Hiện nay xem ra, đây hẳn là những nhân vật ưu tú trong bốn thế lực lớn này.
Nhưng đối với một câu cuối cùng trong lời nói của Phong Kình là có ý tứ gì thì hắn có hơi nghe mà không hiểu.
- Thần Dạ huynh đệ, giới thiệu cho ngươi một lượt. Đây là khuyển tử Phong Tường, hắn là....
Sau khi một mực nghe xong Phong Kình giới thiệu, Thần Dạ mới có cơ hội mở miệng nói, hắn vội hỏi:
- Phong đại ca, trong lời của đại ca, ta nghe có điều không được rõ ràng cho lắm. Nhưng dường như có cảm giác các ngươi đều không đi Chúng Thần Chi Mộ sao?
Phong Kình hơi ngây ra, thật lâu sau mới nói:
- Thần Dạ huynh đệ, ngươi là thật sự không hiểu à? Muốn tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, sau khi vượt qua cảnh giới Lực Huyền thì liền vô phương tiến vào. Cho nên, bốn người Phong Tường phải cần ngươi hỗ trợ chiếu cố.
- Phong Tường, các ngươi còn chưa ra mắt Thần Dạ huynh đệ!
Thần Dạ cùng Tử Huyên nhìn lẫn nhau, trước kia thực sự chưa từng nghe qua việc này. Có điều, cao thủ Địa Huyền trở lên mà không thể vào đó, đối với bọn hắn mà nói, trái lại một chuyện tốt. Bởi trong Chúng Thần Chi Mộ, chỗ kiềm chế bọn họ sẽ ít đi một chút.
Đương nhiên, kẻ mà Thần Dạ vốn phải đề phòng, không phải cao thủ Địa Huyền như Phong Kình, mà là Yêu Tộc!
Tuy nói hắn kết giao tốt cùng Hổ Lực, tộc Hổ Sa cũng là cực kì để ý đối với hắn, nhưng trong Yêu Tộc không chỉ có mỗi một tộc Hổ Sa. Mà cũng không phải tất cả Yêu Tộc đều có vài phần kính trọng đối với Thần Dạ hắn.
- Thần công tử, xin chào !
Con của Phong Kình là Phong Tường, dường như mười tám tuổi. Thoạt nhìn đã biết rõ là một người ít đi ra ngoài. Có lẽ ở trong nhà, hắn cũng là rất được lần chịu thương yêu, một dạng ngậm ở trong miệng sợ tan, bế ở trong tay sợ rơi ngã.
Cho nên, hắn thiếu đi vài phần lạnh nhạt, tự tin, thậm chí là bá đạo ngang ngược của công tử thế gia, nhưng lại có thêm vài phần loại ngượng nghịu, mềm mỏng nhẹ nhàng, cùng với thẹn thùng của con gái!
Mà hắn trắng nõn trắng nà, xem ra, cũng chứng thật là người nhã nhặn. Dẫu ở mặt ngoài, không có một chút dáng dấp Võ Giả thì ít nhất, so cùng ba người trẻ tuổi khác ở bên cạnh hắn, sự khác biệt là quá lớn.

Nhưng mà thiên phú tu luyện bẩm sinh của Phong Tường quả thực không kém, mà cái chìa khóa Phong gia bọn họ tranh đoạt được thì năng lượng bên trong, xem ra cũng là bị Phong Tường thu hết. Cho nên tu vi bản thân hắn, so với Thần Dạ thì cũng không kém hơn bao nhiêu.
Thấy Thần Dạ cùng Tử Huyên, kể cả là Linh Nhi đang tò mò đánh giá Phong Tường, Phong Kình không nhịn được cười khổ một tiếng, chợt đè thấp âm thanh mà nói:
- Phong gia bắt đầu từ thời đồng lứa với ta đây, bất kể là ta hay là anh em của ta, anh em họ thì chỉ có một nam đinh là Phong Tường này. Bởi vậy, hơi giữ gìn nó kĩ lưỡng.
- Ha ha, Phong Kình, âm thanh của ngươi có hạ thấp đến mấy thì chúng ta cũng là có thể nghe thấy. Đối với Phong Tường, các ngươi đâu chỉ là một hơi chút giữ gìn, quả thực chính là che chở tới cực điểm!
Đứng ở một bên, Dương Thành cười lớn mở miệng trêu ghẹo.
- Dương lão đầu, có phải là ngứa da ngứa thịt hay không. Nếu quả như vậy, lão phu không ngại luận bàn với ngươi một phen.
Phong Lăng đang đứng tách rời đám hậu thế, lập tức nói rất thản nhiên.
- Hắc hắc!
Dương Thành ngượng ngùng cười một tiếng.
Thần Dạ cũng là cười nói:
- Các vị yên tâm, đều là người một nhà. Sau khi tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, ta sẽ chiếu cố tốt bọn họ.
- Đối với Thần Dạ huynh đệ, chúng ta tất nhiên yên tâm.

Dương Thành lúc này cười một tiếng, chợt quay sang đám người Phong Tường mà quát:
- Mấy người tiểu tử các ngươi, chịu khó học thật tốt một chút. Tuổi của Thần Dạ huynh đệ so sánh với các ngươi thì đều nhỏ hơn. Nhưng việc hắn làm, thì từng chuyện từng chuyện lại đủ để cho các ngươi cảm thấy xấu hổ. Đợt rèn luyện lần này đây, nếu như các ngươi không có tiến bộ lớn thì sau khi đi ra, đừng trách lão phu không khách khí.
- Vâng !
Đám người Phong Tường vội vàng đáp.
- Được rồi, có cái gì muốn nói thì trên đường lại từ từ thông báo. Còn bây giờ lên đường đi, tốc độ của Yêu Tộc xưa nay so với chúng ta thì luôn nhanh hơn. Không tiện để cho bọn họ chờ lâu, để tránh lại phải nghe một vài câu nói thừa.
Phong Lăng thản nhiên nói.
Một đám người tức thì đi tới biển khơi. Con Định Hải Thần Thú kia đã sớm đến đang chờ đợi. Tới khi đôi mắt tựa như chuông đồng nhìn thấy Thần Dạ thì Định Hải Thần Thú không nhịn được gầm lớn.
- Đại gia hỏa, cám ơn ngươi.
Thần Dạ dẫn đầu bay lên trên lưng hắn. Sau đó vỗ vỗ đầu nó, tùy ý hành động, nhưng lại khiến cho con Định Hải Thần Thú ngẩng thẳng đầu, tựa hồ có loại dáng dấp hưởng thụ.
- Thần Dạ huynh đệ, ngươi quả nhiên khó lường. Cho dù lão phu thấy Định Hải Thần Thú này cũng coi như nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ cũng còn chưa thấy nó ngoan ngoãn hiền lành như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui