Đế Quân


- Nếu là ngươi, ngươi nên làm như thế nào ?
Thần Dạ không cần phải nghĩ ngợi nói luôn:
- Nếu như thực lực bản thân vẫn còn, nếu muốn khiến ột gia tộc yếu dần đi thì cách duy nhất là tấn công nó từ bên trong!
Nói tới đây, Thần Dạ có vẻ sợ hãi!
Tấn công gia tộc từ bên trong, điều đó liền có ý nghĩa, đến sau này suốt trong một đoạn thời gian dài thì chính những huynh đệ tỷ muội này của mình, đều sẽ là mục tiêu của kẻ địch.
Vẻn vẹn là như vậy thì cũng không đáng sợ. Thần gia là cây đại thụ, vào lúc cây đại thụ này thân cây vẫn còn sống thì ai dám đến bẻ gẫy cành cây đại thụ ?
Vì mục tiêu, chính là lợi dụng. . . . Lợi dụng. . . . Lợi dụng những người trong lòng có ý nghĩ khác tương tự Tam ca Thần Nguyên. nguồn
Đại bá Nhị bá, hơn nữa chính phụ thân mình đều đã đi theo lão gia tử ở trong quân mã cho tới nay. Nên tình huynh đệ không thể phân cách, nhưng chính trang lứa những người nhỏ hơn như mình chẳng hạn thì . . . .

Tam ca Thần Nguyên đã có tâm tư như vậy, không dám đảm bảo các huynh đệ tỷ muội khác sẽ không có tâm tư như vậy. Giữa các huynh đệ của mình đều tranh đoạt tài nguyên Thần gia, đây đều là việc nội bộ của mình. Nhưng loại chuyện này, lại phi thường dễ dàng bị địch nhân đến lợi dụng.
Chẳng phải Tam ca Thần Nguyên chính là một ví dụ tốt nhất sao?
Thần Thuận hỏi:
- Dạ nhi, nếu ngươi cũng biết , như vậy, phải như thế nào mới có thể hóa giải được?
Thần Dạ không khỏi khổ khổ cười một tiếng, nhờ vào sự ưu tú của chính mình, để khiến cho tất cả huynh đệ tỷ muội tâm không còn lòng dạ theo đuổi, như vậy tự nhiên sẽ làm mất đi dã tâm của mọi người. Có điều là, vừa rồi nói chuyện một phen cùng đại bá thì Thần Dạ mới nghĩ ra. Bởi vì ưu tú, nhất định phải là khiến cho tất cả mọi người nhìn lên mà vô phương trèo lên được. Nếu không, cho dù chỉ có một chút cơ hội nhỏ nhoi thì đều không thể làm cho người ta bỏ đi dã tâm trong lòng.
Hơn nữa, trong lúc nguy cơ vô hình này, mọi người muốn tranh. Bao nhiêu người đều đang mưu đồ, thật sự nhiều lắm. Trong khoảng thời gian ngắn, chính mình căn bản không làm được.
- Dạ nhi, lão gia tử bảo ta nói lại cho ngươi.
Thần Thuận nghiêm nét mặt nói:
- Thân ở trên đời, sẽ có rất nhiều điều không thể tránh được. Rất nhiều chuyện, chúng ta đều phải gặp phải hai sự lựa chọn khó khăn. Vào những lúc này, nên làm như thế nào? Mấy chữ thôi, không thẹn với lương tâm!
- Mọi người có vận may của chính mình, mọi người có vận mệnh của bản thân. Những lúc vô phương làm được chu đáo , như vậy, chúng ta chỉ có thể lựa chọn .
Nghe đến đó, Thần Dạ chợt ngẩng phắt đầu nhìn đại bá. Bản thân ông ta cũng đang nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh, tức thì liền nặng nề gật đầu!
Làm cách này, khiến cho Thần Dạ có loại đau đớn khắc khoải!
Đều là người trong nhà, đều là con cháu ruột thịt. Những lời thế này, sự lựa chọn này, đối với lão gia tử mà nói là thật sự quá tàn nhẫn .
Nghĩ đến tận đây, Thần Dạ miễn cưỡng áp chế trái tim đang không ngừng đập dồn dập liên tục kia mà nói nghiêm túc:
- Đại bá, xin về nói cho gia gia. Đôi khi, chúng ta xác thật cần phải lựa chọn. Nhưng xin mọi người yên tâm, chu đáo chú ý đến mọi mặt thì chắt nhi cũng không làm được. Có điều mà chắt nhi nhất định có thể làm được, đó là sự lựa chọn này sẽ không làm thương tổn đến bất cứ người nào!
- Còn có một câu nói, cũng xin đại bá nói cho gia gia!

Thần Dạ đột nhiên giảo hoạt cười một tiếng, tiếp tục:
- Chuyện của đám trẻ con, liền do tự chúng ta giải quyết. Lão nhân gia ngài cứ nên cai quản những chuyện của mình thì tốt hơn.
Nghe vậy, Thần Thuận ngây ra rồi chợt vui mừng cười!
Gió thoảng từ từ thổi đến tạt vào mặt, khiến cho đầu óc rối bời của Thần Dạ từ từ tỉnh táo hơn một chút! Phục hồi tinh thần lại, hắn phát hiện đại bá đã sớm rời đi. Thần Dạ không khỏi khẽ thở dài một tiếng . . . .
Trước kia hắn cũng không biết, nhưng bắt đầu từ lúc vừa rồi thì hắn đã biết rõ ràng. Nguy cơ của Thần gia không chỉ có đến từ áp lực của hoàng thất. Hiện nay, còn phải thêm vào dã tâm của mọi người từ bên trong nữa !
Bình tĩnh mà xem xét, Tam ca Thần Nguyên thực sự không phải là không biết rằng chỉ cần mọi người đồng tâm thì mới có một phần khả năng có thể hóa giải mũi dùi đến từ hoàng thất này. Tuy nhiên, biết là một chuyện, còn có muốn làm như vậy hay không thì chính là một việc khác.
Không thể nói những người khác không nhìn ra được đại cục. Nhưng bởi vì ý nghĩ cá nhân không giống, nên trong lòng bọn họ vẫn cho rằng những việc bọn họ định làm, hay việc đang làm, là có thể trợ giúp Thần gia vượt qua nguy cơ hiện nay!
Thần Dạ bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lại có một ngày sẽ gặp phải khiêu chiến , thậm chí là bức bách đến từ huynh đệ ruột thịt một nhà . . . . Cho dù giữa các huynh đệ ai thắng ai thua, thì tới cuối cùng, người bị thương tổn lớn nhất vẫn là lão gia tử!
Thần Dạ thở dài không thôi. Việc đã đến nước này, mặc dù những điều phát sinh tiếp theo không phải chính mình có khả năng đủ sức điều khiển, nhưng nhất định phải làm cho tốt nhất. Không thể khiến cho lão gia tử phải đón nhận loại đau đớn ở mức độ cao nhất này!
.....
Dưới chân quả núi bên ngoài thành Đế đô , có một con con sông đang chậm rãi chảy qua. Trên hai bờ cây lá xanh tươi, hoa thơm chim hót. Chỗ này vẫn có thể xem là một nơi rất tốt, và quan trọng là ... ở nơi này khá yên tĩnh!

- Giá, giá!
Đột nhiên, một tràng tiếng vó ngựa vọng đến từ rất xa. Nhưng mà chỉ trong chốc lát liền có khả năng nhìn thấy một con tuấn mã màu đỏ thẫm đạp trên mây mà đến.
Trên con tuấn mã có một bóng dáng yểu điệu đang nhấp nhô cùng với bóng ngựa. Một ống quần màu tím lan tử la phấp phới theo gió, có vẻ thêm vài phần tư thế hiên ngang oai hùng.
Tuấn mã phi nhanh, gió núi thổi tới đã hất lên cái khăn che mặt trên gương mặt bóng người này, làm lộ ra một dung nhan tuyệt sắc thoáng hiện ở trong không gian .
Thần Dạ vốn đang nằm trên cỏ nhớ lại chuyện cũ. Bởi vì tuấn mã phóng lại đây nên đành phải ngồi dậy nhìn thoáng qua. Vừa đúng lúc nhìn thấy con tuấn mã thoáng lướt qua nên lập tức nhìn thấy dung mạo người cưỡi ngựa.
Thần Dạ vốn cũng không phải là loại người lỗ mãng lang thang, không bởi vì đối phương trông đẹp mắt mà không rời nổi ánh mắt của mình. Nhưng lần này đây, ánh mắt của hắn thật sự là không thu về được.
Con tuấn mã màu đỏ thẫm nhanh chóng phi qua, Thần Dạ cũng chỉ thấy liếc mắt một cái, thế nhưng tầm mắt của hắn một mực nhìn theo tuấn mã đi xa.
Nhớ lại dung mạo tuyệt sắc của bóng dáng vừa rồi kia, bỗng nhiên ở trong đầu có một gương mặt cũng xinh đẹp, sôi nổi hiện ra. Sau đó cả hai gương mặt của người khác nhau cuối cùng lại kết hợp hoàn mỹ chung một chỗ.
- Không ngờ là nàng, làm sao có thể? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui