Thần Dạ khó có thể tưởng tượng được, lúc Tử Linh Nhi còn chưa xuất thế đến cùng xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến tánh mạng của nàng phải chịu thê thảm đau đớn như thế.
- Đại ca ca!
Tử Linh Nhi ở trong ngực tựa hồ đã nhận ra được suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, nàng nhẹ giọng cười nói:
- Đại ca ca, sắp tới nhà ta rồi... Ở lại chơi đi, ta sẽ bảo mẹ làm thức ăn ngon cho ngươi, ha ha, mẹ ta làm gì cũng rất ngon đấy.
Thanh âm của Tử Linh Nhi vẫn ngọt ngào trước sau như mộ, chưa bao giờ từng chấn động qua, phảng phất như nàng là một tiểu cô nương bình thường vậy, đối với ngày mai, đối với sinh mạng, vẫn có hướng tới và khát vọng mà mọi người đều có.
Trong lòng Thần Dạ bỗng nhiên nổi lên ý thương tiếc, đây là một tiểu nữ hài nhi hiểu chuyện và kiên cường cỡ nào chứ!
Thần Dạ tuổi không lớn lắm, nhưng lại trải qua hai thế, mà xuất thân lại bất phàm, từ nhỏ đến lớn, tiếp xúc qua không ít người, nhưng không có một ai, kể cả chính hắn trong đó khi đối mặt với loại tình huống thân thể này còn có thể bình thản được như thế.
Một góc trong thành, nơi này giống như một xóm nghèo vậy, nơi nơi đều là nhà gỗ, khắp nơi để lộ ra cảm giác cũ nát .
- Mẹ, con đã trở về!
Chỗ sâu nhất, trước một tiểu viện không chút thu hút, Tử Linh Nhi hô hào, xem biểu lộ cùng với ngữ khí ỷ lại kia của nàng liền có thể tưởng tượng ra được, tình cảm giữa mẹ con nàng khẳng định phi thường tốt.
- Linh Nhi, trở về rồi sao!
Thanh âm cũng cực kỳ thanh thúy từ trong một căn phòng thấp bé truyền ra, chợt, một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc như cô gái nông thôn chậm rãi đi ra.
- Ngươi làm mẫu thân thế nào vậy, chẳng lẽ không biết...
Thần Dạ không vui quát, bất quá nghĩ đến, có mấy lời, không thể nói ra trước mặt tiểu hài tử được, câu nói kế tiếp liền sinh sinh nuốt lại, nhưng vẻ giận dữ trên mặt lại không thể giấu được.
Nàng kia có chút kinh ngạc, giống như không ngờ tới Tử Linh Nhi lại mang về một thiếu niên lạ lẫm, hơn nữa thiếu niên này còn có một loại quan tâm không hiểu với con của mình.
Tử Linh Nhi trượt xuống khỏi lồng ngực Thần Dạ, đi đến bên người nữ tử nói khẽ:
- Mẹ, vừa rồi Đại ca ca giúp con
Một câu nói kia, phảng phất như cực kỳ không tầm thường, nữ tử kia nghe thế giữa hai hàng lông mày ẩn ẩn nổi lên một vòng sát khí, một lát sau nàng mới nói với Thần Dạ:
- Đa tạ ngươi tiễn đưa Linh Nhi trở về.
Thần Dạ khoát khoát tay, vẻ giận dữ vẫn chưa tan, lạnh lùng nói:
- Không có gì phải cảm tạ cả, về sau chiếu cố tốt Linh Nhi là được.
Nói xong, Thần Dạ vẫy vẫy tay với Tử Linh Nhi, cười nói:
- Linh Nhi, ta đi trước đậy, đợi khi xong việc ta sẽ đến chơi với ngươi!
- Đại ca ca, trước đừng đi vội, mẹ ta sắp làm cơm xong rồi, ngươi ở lại ăn cơm có được không?
Tử Linh Nhi lập tức chạy đến bên người Thần Dạ, lôi kéo tay của hắn, làm nũng nói.
Mẫu thân Tử Linh Nhi ngạc nhiên nhìn qua nữ nhi của mình, từ lúc còn nhỏ, sau khi biết được bệnh trạng và thân thể suy yếu của mình, nàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng ở trước mặt mình, vì sợ mình khổ sở nên luôn cực kỳ nhu thuận và kiên cường.
Nhưng những biểu hiện khiến người vui mừng kia chỉ biểu hiện ra với một người là mình, đối với những người khác, đứa con gái số khổ này vẫn luôn lộ vẻ lạnh như băng...
Tuyệt đối thật không ngờ, hôm nay, Tử Linh Nhi rõ ràng lại sinh ra ỷ lại với một người thiếu niên xa lạ!
Nữ tử hiểu rõ nữ nhi của mình, cho nên, nàng tuyệt không tin chỉ giúp Tử Linh Nhi liền có thể khiến nó sinh ra tình cảm như vậy với thiếu niên kia
Giải thích duy nhất chính là thiếu niên này rất không đơn giản.
- Đại ca ca, có được hay không vậy?
Thấy Thần Dạ không trả lời, Tử Linh Nhi lại lần nữa nói.
Liếc nhìn nữ tử, Thần Dạ nhẹ gật đầu, nói:
- Tốt, ta ở lại ăn với Linh Nhi.
- Đại ca ca thật tốt!
Tử Linh Nhi tung tăng nhảy dựng như chim sẻ, khuôn mặt một mực tái nhợt tựa hồ vì tâm tình tốt nên lại nổi lên một vòng ửng đỏ nhàn nhạt hiếm thấy .
Cùng lúc đó, một cổ khí tức cực đoan bá đạo nhàn nhạt bỗng nhiên từ trong cơ thể Tử Linh Nhi bạo tuôn ra, tuy rằng không mãnh liệt lắm, nhưng dùng tu vị của Thần Dạ, dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị cũng bị khí tức kia chấn cho phải lùi về sau một bước.
- Linh Nhi?
Nữ tử kinh hãi, bước vội tới ôm lấy Tử Linh Nhi.
Thần Dạ cũng kinh hãi, nhìn qua Tử Linh Nhi, ánh mắt không chớp lấy một cái.
- Mẹ, con không sao đâu, chỉ do vui quá thôi, ha ha, mẹ, con đi ngủ một lúc, lúc ăn cơm, ngài đánh thức còn dậy nha!
Tử Linh Nhi nhẹ nhàng cười cười, chợt đầu nghiêng một cái, ghé vào đầu vai nữ tử trực tiếp ngủ thiếp đi.
Gian phòng rất nhỏ, ánh sáng cũng rất lờ mờ, Tử Linh Nhi nằm ở trên giường ngủ rồi.
- Linh Nhi nàng, không sao chứ?
Thần Dạ nhẹ giọng hỏi.
Nữ tử nhẹ khẽ lắc đầu, nàng mặc dù đưa lưng về phía Thần Dạ, nhưng hắn vẫn trông thấy vẻ bất lực của nàng lúc này.
Đợi một hồi lâu sau, tựa hồ xác định, Linh Nhi thật sự ngủ rồi, nữ tử mới chậm rãi xoay người qua.
Thần Dạ giờ phút này cũng thu hồi ánh mắt khỏi người Linh Nhi, lơ đãng đánh giá cảnh vật chung quanh, cùng với mẫu thân của nàng.
Gian phòng tuy nhỏ, lại chằng chịt hấp dẫn, khó được chính là cực kỳ thanh nhã, khiến người vừa nhìn đã biết, người quản lý gian phòng cũng không phải là người bình thường.
Sự thật cũng thế, nữ tử tuy rằng ăn mặc như cô gái nông thôn, nhưng lại không thể che dấu được cổ khí chất như thanh liên tự nhiên ở trên người, tướng mạo có lẽ không phải Thiên Hạ Vô Song, nhưng cũng khiến người sau khi nhìn qua liền không thể xua tan khỏi đầu.
Tất cả đều biểu hiện, nữ tử và Linh Nhi có lai lịch bất phàm.
- Tiểu huynh đệ, Linh Nhi ngủ rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!
Thần Dạ gật gật đầu, theo nữ tử đi đến ngồi xuống trên ghế trúc trong sân, tiếp nhận nước trà nữ tử đưa tới, Thần Dạ một mực trầm mặc, sau một hồi, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Có thể nói cho ta biết, Linh Nhi nàng, đến tột cùng bị làm sao không?
- thiếp thân Tử Huyên, trước tạ ơn tiểu huynh đệ đã đưa Linh Nhi trở về, cùng với, mang cho Linh Nhi vui vẻ chưa bao giờ có qua.
Trong mắt Thần Dạ lập tức bộc phát ra một hồi tinh mang phức tạp khó diễn ra, vui vẻ chưa từng có qua, cái này không chỉ có nghĩa là Linh Nhi từ khi sinh ra đến nay đã bị thống khổ do thân thể tàn phá mang đến, mà còn có thân nhân ... Thần Dạ đã không dám nghĩ tiếp nữa.
- Tiểu huynh đệ...
- Ta gọi là Thần Dạ!
Thần Dạ nhắm mắt lại, hắn đã có chút không dám nhìn thần sắc Tử Huyên nữa.
- Linh Nhi nàng, có thương tích nơi thân.
Lông mày Thần Dạ nhẹ nhíu lại, tình huống Linh Nhi thoạt nhìn cũng không chỉ đơn giản là bị thương.
Thanh âm Tử Huyên lộ ra vẻ cực kỳ tự trách:
- Lúc Linh Nhi vẫn còn trong thai, một lần bị tập kích từ kẻ thù đã khiến Linh Nhi bị thương!
Quả nhiên Tiên Thiên chi bệnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...