Đế Quân


- Chủ nhân, cho dù là ta và Cổ Đế Điện, hay như Tam Túc Hỏa Long, kỳ thật chúng ta đều là tồn tại thê thảm. Năm đó sau khi đại chiến lại không phải tan thành tro bụi, mà may mắn vẫn còn tồn tại sống sót. Đó đều là loại trạng thái hiện tại này của chúng ta.
- Đại chiến năm đó ?
Thần Dạ nhướng mày, hỏi:
- Tam Túc Hỏa Long này cũng tham gia?
- Vâng!
Đao Linh đáp:
- Chủ nhân của Tam Túc Hỏa Long chính là nhân vật có cấp bậc tồn tại ngang nhau cùng lão chủ nhân, cũng là cùng nhau ngã xuống với lão chủ nhân.
- Trạng thái của Tam Túc Hỏa Long không hề được tốt như nó biểu hiện ra ngoài. Nói cách khác, nó không chỉ có miệng cọp gan thỏ, nó lo lắng, kỳ thật đã không chênh lệch nhiều lắm. Nếu như trạng thái của nó thực sự tốt như vậy thì lúc chúng ta vừa tới nơi này là nó cũng đã thức tỉnh, sẽ không đợi thời gian phải vài ngày sau rồi mới tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ say!

- Có ý tứ gì?
Thần Dạ trầm giọng hỏi. Cùng lúc đó Tam Túc Hỏa Long bắn chùm tia sáng tới.
- Bịch!
Đôi tay của linh hồn nặng nề chụp vào chùm tia sáng. Sao đó thì nó Hóa Hình biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.
Tức thì, thân hình Tam Túc Hỏa Long chợt di động, rồi trực tiếp xuất hiện ở phía trước linh hồn Thần Dạ. Đôi sừng bén nhọn kia như một đôi bảo kiếm vô cùng sắc bén đâm về hướng linh hồn Thần Dạ đang ở trung tâm.
Linh hồn mơ hồ nhúc nhích một hồi. Lập tức lại có đôi bàn tay vươn ra như tia chớp, nắm lấy gắt gao đôi sừng Long Giác kia.
- Hắc hắc, tiểu tử nhân loại, ngươi cũng chút ít năng lực như vậy.
Tam Túc Hỏa Long cười quái dị, tại đầu mút của đôi sừng Long Giác lần thứ hai lại xuất ra hai đạo hào quang. Nó bắn ra cực kì nhanh chóng, với cự ly gần như lúc này, tốc độ lại nhanh như vậy làm cho linh hồn Thần Dạ muốn tránh cũng đều không có khả năng thực hiện được.
Mặc dù tất cả mọi thứ của Thần Dạ thì linh hồn đều không nhất thiết phải có được. Nhưng mà ý thức chiến đấu của Thần Dạ cũng là thâm căn cố đế.
Mắt thấy hai đạo hào quang phóng tới, linh hồn Thần Dạ này liền buông Long Giác ra rồi nhanh chóng lui về phía sau!
Linh hồn Thần Dạ có tốc độ nhanh, tốc độ của Tam Túc Hỏa Long lại cũng không chậm. Từ đầu đến cuối công kích của Tam Túc Hỏa Long đều ở ngay dưới mắt của hắn. Chỉ cần hơi chậm một chút là hai đạo hào quang cùng với đôi sừng Long Giác này sẽ hung hăng xuyên thủng linh hồn mơ hồ của Thần Dạ !
- Hắc hắc, tiểu tử. Nếu như là năng lực của ngươi liền chỉ có chút xíu như thế, vậy thì liền ngại ngùng quá, Hôm nay, ngươi, còn có hai gia hỏa đáng ghét Thiên Đao và Cổ Đế Điện này, đều phải hóa thành năng lượng của ta.
- Tam Túc Hỏa Long, kiếm pháp của ngươi cũng là siêu cấp cao thủ. Vậy tại sao không hiểu đạo lý, chỉ cần chiến đấu còn chưa phân ra thắng bại, thì tất cả đều có khả năng ư?
Thần Dạ cười một tiếng, tâm niệm vừa động. Hồn phách mơ hồ kia không ngờ biến mất trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đến lúc nó xuất hiện lần thứ hai thì đã ở trên đỉnh đầu của Tam Túc Hỏa Long. Trong bóng dáng mơ hồ, hai quả thiết quyền từ trên trời giáng xuống chợt nặng nề nện lên đầu Tam Túc Hỏa Long.
Thần thông như vậy, Thần Dạ vốn là không thi triển ra nổi. Có điều là, linh hồn vốn là vật vô ảnh vô hình, nó không bị hạn chế về không gian. Cho nên, chỉ cần Thần Dạ nguyện ý thì bất cứ hình thái gì, bất cứ động tác gì, nó đều có khả năng biến hóa ra được.
Đương nhiên, nếu như linh hồn Thần Dạ mà chưa hề chuyện Hồn Biến, thì những điều này cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tưởng tượng.

- Bịch!
Song quyền của Linh hồn nện xuống, Tam Túc Hỏa Long tránh không kịp, lực đạo vô hình mà lại cường đại trực tiếp đánh lên thân hình của Tam Túc Hỏa Long. Làm cho nó rơi từ giữa không trung xuống mặt đất, cực kỳ chật vật!
Một quyền liền đánh Tam Túc Hỏa Long rơi xuống, linh hồn Thần Dạ thừa thắng truy kích. Bóng dáng mơ hồ khẽ lượn liền trực tiếp rơi ở trên lưng Tam Túc Hỏa Long. Lập tức, giống như Võ Tòng đả hổ, những nắm đấm như hạt mưa không ngừng nện xuống.
Quyền nện như bao cát làm sinh ra lực lượng cường đại, tất nhiên là không lấy được mạng của Tam Túc Hỏa Long, nhưng loại cảm giác này xác thật rất khó chịu.
- Cút!
Tam Túc Hỏa Long không kìm nổi tức giận, nó có đẳng cấp cường đại ra sao, ngay cả trạng thái hiện nay không được tốt cho lắm, nhưng lại có thể nào bị một kẻ nhân loại nhỏ bé như thế ức hiếp được?
Trong cơn giận dữ, từ trong bản thể của Tam Túc Hỏa Long đột nhiên bộc phát ra một cột sáng mạnh mẽ đỏ như lửa. Cột sáng này, so cùng những thứ Thần Dạ đã chứng kiến trước đây thì giống nhau như đúc. Chỉ khác là nó có uy lực mạnh hơn, đồng thời, càng ẩn chứa một khí tức hủy diệt không cách nào hình dung ra nổi.
Cột sáng tuôn trào dữ dội, hóa thành những đạo hào quang mà bao trùm Thần Dạ vào trong. Lập tức.... Nhiệt độ cao như sóng liền tràn ngập quanh thân hắn.
Nhiệt độ cao như thế là rất khó chịu. Tuy nhiên, điều làm cho Thần Dạ cảm thấy kinh ngạc là sau khi cột sáng đỏ như lửa này xuất hiện thì hắn có thể rõ ràng cảm ứng được, khí tức bản thân của Tam Túc Hỏa Long đang nhanh chóng uể oải đi. Hơn nữa, sức sống của nó vốn đang hừng hực lại đang đi vào tử vong !
- Tam Túc Hỏa Long, ngươi điên rồi?
Thần Dạ kinh hãi, nó làm như vậy, chẳng lẽ là muốn đồng quy vu tận sao ?

Tam Túc Hỏa Long hẳn là biết, linh hồn của chính nó có lẽ không chống nổi nhiệt độ cao như thế công kích vào. Tuy nhiên, đây là linh hồn của chính mình. Cho nên mặc dù có bị màn hào quang này bao trùm thì Thần Dạ vẫn có khả năng kịp thời thu về. Còn Tam Túc Hỏa Long một khi phát ra đạo hào quang này thì nó vô phương bổ túc sức sống đã biến mất.
Như vậy, sau này Tam Túc Hỏa Long tất nhiên vẫn còn có thể lấy trạng thái linh thể để sống, nhưng cũng không lớn bằng lúc trước. Mất đi một bộ phận sức sống, nó căn bản là không sống được quá lâu.
Đối với Tam Túc Hỏa Long, kỳ thật tại trong lòng Thần Dạ căn bản là không muốn bắt nó làm chi. Từ trong trạng thái của Thiên Đao và Cổ Đế Điện, đối với nó thì thực sự Thần Dạ kỳ thật cũng có ý thương hại như hai gia hỏa này.
- Chủ nhân, ngươi tĩnh khí ngưng thần, đi đón nhận một đạo công kích này
Âm thanh của Đao Linh, giờ phút này đã trở nên vô cùng trầm trọng:
- Tam Túc Hỏa Long này kỳ thật đã đến trạng thái tiêu tan. Sở dĩ còn chưa tan đi chỉ là nó cố chấp cùng với hoàn cảnh dưới lòng đất ở đây mà thôi. Nhưng nó ngủ say ở chỗ này quá nhiều năm. Năng lượng ẩn chứa trong lòng đất ở đây đã bị nó hấp thu không còn mấy. Đã không có những năng lượng này chống đỡ thì nó sẽ không sống được quá lâu.
- Điểm này, chính bản thân nó đã sớm biết. Vì vậy vừa lúc chúng ta đến liền trở thành hi vọng cuối cùng của nó !
- Đao Linh, có ý tứ gì thì ngươi hãy nói cho rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui