Nhưng những thứ này cùng tình cảm là hai chuyện khác nhau, Thần Dạ có thể đem cuộc đời của mình đi đánh cuộc
ngày mai cùng tương lai, lại không thể ích kỷ mà cầm hạnh phúc của người khác đi đánh cuộc!
Có lẽ chỉ là một cái biến chuyển của tâm ý, ở Huyền Lăng xem ra cũng đã là hạnh phúc, nhưng Thần Dạ cho là trước lúc còn chưa có để cho phần hạnh phúc này có đầy đủ bảo hiểm, hắn quả quyết là không dám dễ dàng chấp thuận phần hạnh phúc này!
Nói hắn hèn yếu cũng tốt, thất phu cũng được, thậm chí vô tình... Chuyện này bày ở trước mắt, Thần Dạ không cần phải có quá nhiều lo lắng!
Hắn có thể mang trên lưng càng nhiều trách nhiệm, nhưng không thể mang lên khoản nợ trái với lương tâm, nếu như cái gì cũng chưa bắt đầu thì trái tim này liền sẽ dễ chịu một chút!
- Là người nào?
Chỗ sâu trong Trấn Quốc vương phủ, trừ lão gia tử ở chỗ này giống như rời xa hồng trần ra, còn có một nơi không chỉ có giấu ở trong chỗ sâu phủ đệ, ở bên trong phương viên trăm thước chỗ sâu này ngươi chân chính cảm thụ không tới có nửa điểm cảm giác xa hoa của Trấn Quốc vương phủ ở trong đó.
Phạm vi trăm thước có chỉ là một phiến hoang vu, ở trung tâm có một cái thổ phòng cũ nát, ở bốn phía thổ phòng này chỉ dùng hàng rào bằng cọc gỗ nặng nề vây lại, những thứ khác liền là cỏ dại!
Mắt thường nhìn tới mặc dù trong thổ phòng có ánh đèn yếu ớt phát ra, để cho người biết rõ nưi này cũng không phải là chân chính không có một bóng người, nhưng cỏ dại mọc đầy phảng phất như mấy năm không có ai tới xử lý, làm cho người ta đi tới một phiến địa phương này cảm giác được chính là cảm giác tiêu điều vô tận.
Tiêu điều tràn lan như thế để cho trăm thước chỗ này ngạnh sinh sinh từ trong Trấn Quốc vương phủ phân cách ra ngoài, biến thành một phương hoang vu mà người khác khó có thể bước vào.
Khó có thể tưởng tượng, ở trong một phiến hoang vu này vẫn còn có người ở lại.
Khi Thần Dạ lướt qua cỏ dại, đi tới trước thổ phòng, sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, một đạo thanh âm thê lương phảng phất như không thuộc về thế gian nhàn nhạt từ trong phòng truyền ra.
- Phụ thân, là ta!
Thần Dạ kính cẩn đáp.
Trong phòng, bởi vì một câu nói như vậy của Thần Dạ mà trở nên cực kỳ yên tĩnh, phảng phất ở trong đó căn bản là một chỗ ngay cả thời gian cũng không tồn tại, loại yên tĩnh này làm cho lòng người đều gặp phải từng trận đau đớn giống như hít thở không thông.
- Dạ nhi, sao ngươi lại tới đây?
Sau một hồi, đạo thanh âm thê lương kia nhẹ nhàng thở dài nói:
- Sắc trời không còn sớm, Dạ nhi, thân thể ngươi không tốt, sớm đi về nghi ngơi đi!
Thần Dạ có loại cảm giác muốn khóc, cái gọi là thân thể không tốt là chuyện mấy năm nay căn cơ của hắn bị phế... Chuyện này đã sớm trôi qua rồi nhưng phụ thân ở trong phòng vẫn là không biết!
Nhưng trong lòng Thần Dạ không có oán trách, hắn biết, phụ thân tại sao lại biến thành bộ dáng này.
- Phụ thân, ngày mai ta muốn rời khỏi đế đô hoàng thành, là một mình rời đi! Trước khi rời đi, ta muốn gặp lại phụ thân.
- Rời đi?
Người ở trong phòng hiển nhiên ngây ra một lúc, sau đó khàn giọng một tiếng, lại một lần nữa truyền ra:
- Rời đi cũng tốt, ở đế đô ngươi phải nhận là càng nhiều khuất nhục cùng xem thường, đổi lại một chỗ khác sinh sống đối với ngươi là một chuyện tốt.
- Về phần ta, không có gì cần phải gặp.
Nghe ra, ở trong thanh âm này ẩn chứa một tia thoải mái, cũng có quan ái nồng đậm!
- Phụ thân, lần này rời đi có lẽ sẽ là thời gian mấy năm, ta không thể xác định lúc nào có thể trở về, cho nên, phụ thân, để cho hài nhi gặp người một lần đi!
Đứng thẳng ở bên ngoài, thân thể Thần Dạ đã có chút nhẹ nhàng phát run.
- Gặp hay không gặp, chúng ta đều là chúng ta, chưa từng có bất kỳ thay đổi nào...
- Phụ thân! Ngài liền gặp hài nhi một chút đi!
Thần Dạ kiên trì hô.
Thanh âm thê lương thản nhiên nói:
- Ha hả, ta đã người có tâm đã chết, cần gì lại gặp nhau? Dạ nhi, chỉ nguyện cuộc sống của ngươi vui vẻ, bình an là ta có thể yên tâm.
- Phụ thân?
Trong thanh âm của Thần Dạ đã có cầu khẩn nhè nhẹ, nhưng đồng thời cũng xen lẫn tức giận!
- Phụ thân, chẳng lẽ ngài không hỏi xem tại sao ta muốn rời khỏi đế đô, sau khi rời khỏi đế đô lại muốn làm những gì sao?
Thanh âm thê lương trước sau như một mà đạm mạc nói:
- Bất kể ngươi muốn làm gì, ngươi hiện tại là người lớn rồi, không cần người khác lại vì ngươi mà nghĩ mưu kế, ta ở chỗ này cầu mong cho ngươi hết thảy đều thuận lợi.
- Ha hả, phụ thân a!
Thần Dạ không nhịn được mà cười to một tiếng:
- Phụ thân, sau chuyện Bắc Vọng sơn kia, phụ tử chúng ta không hẹn mà cùng đem chính mình ẩn giấu đi thật sâu, từ đó lại không nhìn thấy người khác.
- Nhưng mà chôn giấu của ta là đang cố gắng đi tìm một con đường, tìm một con đường có thể để ình tiến bộ, tìm một con đường có thể khiến ình sau khi cường đại mà đi làm những chuyện chính mình muốn làm, nhưng phụ thân ngài thì như thế nào đây?
- Trong thời gian mấy năm ngài đều không ra khỏi gian phòng này, ngài nói cho ta biết ngài rốt cuộc đang làm cái gì?
- Phụ thân, ngài đã nói là ngài cực kỳ yêu mẫu thân, nhưng mà ngài lại vì mẫu thân mà đang làm những cái gì? tự oán tự trách, cam chịu, chính là phương thức mà ngài yêu mẫu thân sao?
- Câm mồm!
Bên trong gian phòng, thanh âm thê lương gầm lên.
Thần Dạ lắc đầu hờ hững cười khẽ:
- Phụ thân, tim ngài đau nhất nhưng tim của ngài có đau giống như hài nhi không? Những năm gần đây hài nhi cơ hồ không có một giấc ngủ ngon, bởi vì mỗi khi hài nhi ngủ sẽ mơ thấy mẫu thân, sau đó lại mơ thấy tình hình lúc mẫu thân bị bắt đi.
- Mỗi lần hài nhi từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, thân thể hài nhi giống như là là bị co rút không ngừng, toàn thân đau nhức, mỗi một lần đều khiến cho hài nhi thiếu chút nữa hít thở không thông... Hài nhi từng nghĩ tới, căn cơ của hài nhi cũng đã bị phế đi, cuối cùng cả đời đều không thể tìm lại được mẫu thân, sau đó để ột nhà đoàn viên, đã như vậy hài nhi liền làm một cái cô hồn dã quỷ đi!
- Nhưng phần bi phẫn ẩn giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của hài nhi lại là nói cho hài nhi biết, nếu như kiếp này không thể để ẫu thân trở lại, không thể để cho người một nhà đoàn viên, như vậy ngày sau hài nhi thân đi tới hoàng tuyền, tới cửu u địa giới, hài nhi như cũ là có hận, có oán, có giận, sẽ có tiếc nuối ngập trời!
- Hài nhi không muốn mang theo những thứ này rời đi nhân thế, cho nên kiếp này hài nhi nhất định phải cứu mẫu thân trở về!
Nhìn thổ phòng, Thần Dạ vô cùng kiên định nói:
- Phụ thân, hài nhi không muốn ngươi tiếp tục trầm luân như thế, nhưng nếu như ngươi không đi ra một phương gông cùm xiềng xích này, như vậy hài nhi cũng không thể làm gì được, chỉ cầu ở trước lúc hài nhi rời đi đế đô, ngài sẽ để cho hài nhi gặp mặt một lần, để cho hài nhi biết ở trong Vương phủ này còn có thân nhân đang đợi hài nhi trở về, có mơ ước giống như hài nhi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...