Đế Quân


- Chúng ta đều tốt, không có việc gì!
Cảm nhận được vẻ áy náy của Thần Dạ, Đế Thích Thiên vỗ vai hắn, nói:
- Lần này ta cùng Mộc huynh liên thủ, cho dù bọn hắn có cao thủ Tà Đế Điện hỗ trợ cũng không làm gì được chúng ta. Nhưng các ngươi thật sự làm cho ta cùng Mộc huynh phải khiếp sợ ah!
Hiển nhiên nhóm người Đế Thích Thiên đã biết cuộc đại chiến bên này.
Không có ngoại viện, chỉ dựa vào lực của Dạ Minh có thể làm tới trình độ như vậy, nhóm người Đế Thích Thiên không muốn kinh hãi cũng khó khăn.
- Người của Thiên tộc thì sao?
Thần Dạ lại hỏi, nhóm người Đế Thích Thiên không gặp việc gì là tin tức tốt, nhưng nếu họ bị Thiên Diệp lão nhân dẫn tới đây, sinh tử những người đó càng có chút trọng yếu.
Dù sao trong Thiên tộc cũng có hơn mười thiên huyền cao thủ.
Nghe vậy Mộc Nguyên Thần cười khổ nói:
- Chúng ta vô năng, không thể lưu lại cao thủ của Thiên tộc, tất cả đều bị cao thủ Tà Đế Điện mang đi.
Có thể dự liệu được sau khi những người kia bị mang đi, trong tương lai sẽ uy hiếp lớn với mọi người, trong đương thời thật không ai có thể xem thường tác dụng của cao thủ thiên huyền.
Trừ phi tu vi đạt tới trình độ Thiên Diệp lão nhân, thậm chí còn cao hơn một bậc!

- Không có việc gì, những người đó sớm muộn phải trả giá thật nhiều.
Thần Dạ lạnh lùng nói, Tà Đế Điện cho hắn ba năm thời gian, mà Trạc Ly lưu cho hắn còn hai năm.
Sau khi chuyện ở đây kết thúc, mượn không gian thần bí của Tử Huyên tu luyện, tin tưởng nhóm người mình có thể bước lên hàng ngũ đỉnh phong võ đạo, đến lúc đó đám người Liễu Lăng Vân cùng Thiên Không sẽ không còn là đối thủ.
- Thần Dạ, hiện tại có thể đi theo lão phu rồi đi?
Thiên Diệp lão nhân cười nói, thân hình vừa động, nhanh như chớp bay đi, khi hắn lướt ra, thanh mang bao trùm bầu trời, bao phủ mọi người, sau đó cùng nhau rời khỏi.
Chỉ giây lát sau mọi người xuất hiện trên một mảnh đất trống trải.
Nơi này cũng không bị cuộc đại chiến ảnh hưởng, vô luận là hư không hay mặt đất cùng hoàn cảnh chung quanh đều không có dấu hiệu bị phá hư, một mảnh khí tức huyền ảo không cách nào hình dung bao phủ cả không gian, làm người ta nảy sinh lòng tò mò.
- Nơi này là địa phương mà Tiêu lão đệ cùng lão phu vẫn lạc!
Bên ngoài khí tức huyền ảo, Thiên Diệp lão nhân dừng lại, khi hắn hiện thân mọi người rõ ràng cảm ứng được cỗ khí tức huyền ảo kia tựa hồ lướt nhanh qua thân thể mọi người.
- Tốt lắm, đi theo lão phu vào đi thôi!
Khí tức huyền ảo đảo qua mỗi người, Thiên Diệp lão nhân lên tiếng, bàn tay vươn ra, xuyên thấu vào bên trong.
Một cánh cửa đột nhiên xuất hiện.
- Đi!
Mọi người không chút chần chờ đi theo sau lưng Thiên Diệp lão nhân, đi vào địa phương mà hai đạo cao thủ từng vẫn lạc.
Sau khi mọi người tiến vào, cánh cửa liền biến mất vô tung, nơi mọi người đang đứng theo cảm giác đã hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, trở thành một không gian độc lập.
Nhưng mặc dù là vậy Thiên Diệp lão nhân vẫn chưa yên tâm, bàn tay vừa động, thiên địa năng lượng tràn đến rót vào kết giới, gia tăng thêm kiên cố.
- Tiền bối?
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo lão phu!
Thiên Diệp lão nhân phất tay, thân ảnh lướt ra thật nhanh.
So sánh với cả không gian, địa phương vẫn lạc tự nhiên có vẻ nhỏ hơn nhiều, nhưng vẫn không nhìn thấy cuối.
Hơn nữa mỗi lần Thiên Diệp lão nhân đi tới, lại có một đạo chân khí bắn ra, sau đó dung nhập vào trong không gian không chút âm thanh.

Dưới hành động này, không gian càng lúc càng thêm chắc chắn, mọi người đều cảm giác được nơi này đã hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài kể cả không gian huyền ảo kia.
Tốc độ của mọi người rất nhanh, qua không bao lâu đã xuất hiện ở tận cùng sơn cốc.
Đi tới nơi này, thần sắc Thiên Diệp lão nhân thoải mái hơn một ít, hai tay vừa động, vách núi sơn cốc nhất thời xuất hiện một sơn động sâu không thấy đáy.
- Thần Dạ, Tử Huyên, chư vị, đi theo lão phu vào đi thôi, bên trong này có đồ vật mà các ngươi muốn có!
Sơn động cực kỳ sâu thẳm, xem khoảng cách hiện giờ chỉ sợ đã xâm nhập vào tận sâu bên trong, một cảm giác ướt át xen lẫn khí tức đại địa nồng đậm vờn quanh thân thể mọi người.
Ở cuối sơn động là một địa phương trống trải như một quảng trường.
Tầm mắt nhóm người Thần Dạ co rụt lại, trung tâm quảng trường có một đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng.
Thân ảnh kia cũng không phải pho tượng, không giống như Thiên Diệp lão nhân cho người ta cảm giác hư ảo, mà giống như người thật, ngay cả hơi thở cũng không hề đoạn tuyệt.
Người kia mặc áo bào trắng, thần thái nho nhã hờ hững, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười thản nhiên, giống như quân tử khiêm tốn nhã nhặn.
Thần Dạ cùng Tử Huyên từng gặp qua bức họa của Tiêu Nhược thư sinh trong hội đấu giá, bởi vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy thân ảnh kia, họ liền biến người này rốt cục là ai!
Nhưng họ thật sự không nghĩ đến Tiêu Nhược thư sinh đã vẫn lạc hơn ngàn năm không ngờ lại lấy bộ dáng như thế xuất hiện trong mắt bọn họ.
Không chỉ như vậy, bộ dáng giống như đang trong trạng thái tu luyện của hắn cùng ba động kỳ dị không ngừng từ trong thân hình hắn bắn ra, sau đó còn tán phát ra ngoài.
Ba động cùng khí tức kia làm nhóm người Thần Dạ cũng không cảm thấy được xa lạ, bởi vì khi mới tiến vào địa phương vẫn lajc của Tiêu Nhược thư sinh cùng Thiên Diệp lão nhân, mọi người đều cảm ứng được.
Chính là chân khí huyền ảo!
Cho tới bây giờ nếu mọi người còn không hiểu là việc gì xảy ra thì thật sự choáng váng.

Điều này hiển nhiên chính là Tiêu Nhược thư sinh đang không ngừng duy trì nơi vẫn lạc của hai người họ, chẳng những gia cố thế giới nơi này thêm cường đại, còn ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Khó trách lấy thực lực của Tiêu Nhược thư sinh nếu như hắn xuất hiện, dù bản thân phó điện chủ Tà Đế Điện có đến cũng phải ảm đạm rời đi, nhưng hắn lại không xuất hiện, nguyên nhân chính là vì chuyện này.
Nhưng nhóm người Thần Dạ thật không hiểu rõ vì sao Tiêu Nhược thư sinh phải làm như vậy?
Hắn cùng Thiên Diệp lão nhân lưu lại truyền thừa, vì không muốn sở học cả đời của mình mai một, nhưng vì sao phải liên tục gia cố không gian, ngăn cách thành một phương thế giới riêng biệt hoàn toàn?
Với sự cường đại của hai người, bọn họ làm như vậy kéo dài hơn ngàn năm, như vậy địa phương nơi đây hẳn không có được mấy người đủ khả năng phá vỡ xâm nhập vào.
Chẳng lẽ Tiêu Nhược thư sinh phòng bị chính là Tà Đế Điện?
Thần Dạ chợt cả kinh, đột nhiên cảm giác mình hiểu được điều gì đó thật đáng sợ.
- Ha ha, tiểu hữu chính là Thần Dạ, truyền nhân của Cổ Đế bệ hạ đi? Quả nhiên tâm tư kín đáo, chỉ nhìn cảnh vật chung quanh đã hiểu được rất nhiều.
Một tiếng cười thản nhiên vang lên trong miệng Tiêu Nhược thư sinh.
- Gặp qua tiền bối!
Thần sắc mọi người căng thẳng, mang theo ý tôn kính cùng lên tiếng.
Khi đôi mắt kia chậm rãi mở ra, thần sắc hờ hững của Tiêu Nhược thư sinh hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt mang theo uy nghiêm vô tận, nhìn qua lóe sáng như thiểm điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui