Đế Quân


Trong bất tri bất giác ngay cả Thần Dạ cũng cảm thấy bản thân mình đi tới đây sinh cơ bàng bạc đang chậm rãi tiêu tán, ngay cả thông đạo này hắn có đi cả đời cũng không thấy cuối.
Thời điểm chập tối thì tử khí từ trong người Thần Dạ phát ra, trong hai mắt của hắn bắn ra quang mang lăng lệ ác liệt.
Trong lòng Thần Dạ cũng hiểu tinh quang này không phải hắn phát hiện cái gì, càng không phải tu vị tinh tiến, mà là như người phàm thường nói, là hồi quang phản chiếu!
Nhân sinh đã đi đến cuối cùng, tất cả cho dù là người cao cao tại thượng hay là nhân sinh chản nản không ra gì, thời điểm đi tới cuối cùng, trí nhớ cũng chỉ là trí nhớ mà thôi.
Nhưng ngươi từng cao cao tại thượng, kết quả là cũng là một nắm đất vàng mà thôi, thậm chí nhiều khi có người nào đó không có cơ hội biến thành một nắm đất vàng, tính toán ra bản thân hắn vẫn may mắn.
Thần Dạ cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt không có giãy dụa cái gì, giống như nhận mệnh!
- Tất cả dường như đã chấm dứt.
Thần Dạ lại cười một tiếng, nhưng mà tâm thần của hắn xiết chặt, có cảm giác không cam lòng, nhân sinh sắp chấm dứt, nhưng mà trong lòng của hắn không nghĩ như vậy, thản nhiên đi đối mặt tử vong đã đến?
- Đây là vì cái gì?
Thần Dạ vùi đầu khổ tưởng, rốt cục sắc mặt của hắn biến đổi, thì ra mình vẫn còn tiếc nuối, có quá nhiều tiếc nuối còn chưa giải quyết, nếu như chết đi thì không cam lòng, quá không cam lòng!
- Bổn mạng hồn phách!

Một tiếng già nua khàn khàn vang lên, nhưng mà âm thanh vang lên thì lại nhớ tới những chuyện cũ, lúc này hắn hiểu được tiếc nuối của mình, thì ra mặc kệ thời gian trôi qua thế nào, bất luận đời này ra sao, phải chăng có đi tới cuối cùng hay không, những thứ hắn chôn dấu sâu trong lòng vẫn không tiêu tán.
Hắn rốt cục nhớ mình tới đây là vì cái gì.
Hắn hiểu rõ mục đích mình tới đây, không phải quên mất, mà hắn càng không thể quên,bên ngoài linh hồn giới, tại bên ngoài Táng Hồn sơn mạch còn có người trọng yếu đang chờ hắn về.
Chờ hắn trở về, không phải đoàn tụ đơn giản như vậy!
Cho nên càng không thể buông tha, cũng không thể buông tha! Trong ánh mắt tan rã lúc này ngưng tụ lại, thậm chí so sánh với lúc trước còn vững vàng hơn nhiều.
- Bản tôn!
Trong không gian ý thức, bổn mạng hồn phách cũng phát sinh biến hóa cực lớn, đương nhiên, thực sự không phải là cấp độ của hắn tăng lên rất nhanh, mà là vì Thần Dạ biến hóa khiến bổn mạng hồn phách cũng trở nên già nua không chịu nổi.
Nhưng mà thời điểm này Thần Dạ biến hóa, toả sáng tân sinh, bổn mạng hồn phách cũng trở nên cường đại hơn.
- Như thế nào?
Bổn mạng hồn phách tự nhiên biết rõ Thần Dạ hỏi là cái gì, lúc này đáp:
- Còn kém quá xa!
- Quá xa...
Thần Dạ nhẹ giọng nỉ non một câu, chợt hai mắt nhắm lại, dường như đang tiến vào trạng thái tu luyện.
Lúc hắn làm ra cử động này, khí tức sinh cơ nhàn nhạt từ trong người tuôn ra ngoài, sau đó bao phủ hắn vào bên trong.
Trong tích tắc này trong người Thần Dạ, Thiên Đao cùng Cổ Đế điện hai thần âật, cho dù là Thiên Địa Hồng Hoang Tháp lúc này đang tỏa ra khí tức sung sướng, bọn chúng biết rõ, chủ nhân của chúng không có khiến chúng thất vọng.
Cho tới bây giờ, Thiên Đao cùng Cổ Đế điện cùng với Thiên Địa Hồng Hoang Tháp làm sao không hiểu thông đạo này có ẩn chứa cái gì chứ?
Ở chỗ này không có khái niệm không gian cùng thời gian, đây cũng có ý nghĩa muốn sinh tồn ở đây, chẳng khác gì cả đời trôi qua tức thì, tình huống như vậy nếu người tâm trí không cứng cỏi, như vậy có khả năng vĩnh viễn trầm luân, giống như Thần Dạ lúc trước sinh cơ đi tới cuối cùng.
Nếu là trước đó Thần Dạ buông tha, thông đạo này chính là nơi chôn vùi hắn.
May mắn Thần Dạ còn nhớ rõ kiên trì trong lòng, cũng không vứt bỏ kiên trì, bởi vậy trầm luân đã không còn, bởi vì cả đời này hắn còn có rất nhiều chuyện còn chưa có làm.
Cho tới bây giờ Thiên Đao vẫn rất tin tưởng Thần Dạ, bằng không năm đó hắn cũng không có khả năng giúp đao linh của Thiên Đao tỉnh lại, bởi vì không cam lòng mãnh liệt, nếu không tuyệt đối không có khả năng thức tỉnh nó.

Chính vì kiên trì nên Thần Dạ mới đi tới ngày hôm nay.
Nhưng mà sau khi tiến vào trong linh hồn giới, không phải đao linh không tin tưởng Thần Dạ, mà là linh hồn giới quá mức đáng sợ, đáng sợ đến mức dù là bản thân Thiên Đao cũng cảm thấy áp lực đáng sợ.
Mỗi người đều có cực hạn, mặc kệ tâm tính cứng cỏi cỡ nào, tính tình kiên trì ra sao, một khi vượt qua hạn độ sẽ giống như thủy tinh, trở nên cực kỳ yếu ớt, vừa chạm vào là vỡ nát.
Cho nên ở chỗ này, mặc dù là Thần Dạ cũng suýt tử vong.
Sinh cơ nhàn nhạt bao phủ, hô hấp của Thần Dạ dần dần trở nên vững vàng, trước sau như thời gian, trên mặt Thần Dạ dấu vết thời gian đã biến mất, thông đạo cũng nhanh chóng biến mất.
Ông!
Không gian thông đạo không ngừng run rẩy, Thần Dạ bỗng nhiên mở hai mắt ra nhìn thẳng phía trước, một nụ cười vui vẻ hiện ra, không biết thời điểm này diễn ra bao lâu.
Trải qua một phen sinh tử, Thần Dạ hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều, đương nhiên, cường đại không phải là tu vị, mà là nội tâm.
Thần Dạ tin tưởng, bất luận người nào nếu đi tới nơi này, thời điểm tiếp xúc với tử thần, như vậy đạt được chỗ tốt sẽ rất lớn, đối với tương lai dù làm ra cái gì cũng có trợ giúp to lớn
Thời điểm tiếp cận tử thần và người chuyên chém giết sinh tử chính là hai khái niệm khác nhau, thứ hai chính là con người làm ra, cái trước là tự nhiên mà có.
Thời gian qua đi, tự nhiên đối mặt tử vong, loại cảm giác này mới là chân thật nhất, khắc cốt minh tâm nhất, đạt được cảm ngộ cũng nhiều nhất.
Nhưng đồng thời kiêng kị cũng hiện ra trong mắt Thần Dạ.
Chưởng khống giả linh hồn giới quá cường đại!
Dùng tu vị của Thần Dạ hiện tại, căn bản không cách nào suy đoán chưởng khống giả linh hồn giới khi hắn còn sống rốt cuộc tu vị thế nào, linh hồn giới mênh mông không nói, trong đủ loại thì biến ảo tự mình lĩnh hội mới là chân thật nhất.
Thần thông như vậy, có lẽ cao thủ Thiên Huyền bình thường đều không cách nào làm được.

- Chủ nhân, chúng ta sắp rời khỏi thông đạo này.
Đao linh cùng điện linh cùng mừng rỡ nói ra, dưới hoàn cảnh này, mặc dù là bọn chúng cũng cảm thấy không kiên nhẫn dày đặc.
Thần Dạ cười gật gật đầu, im lặng một lát sau, nói:
- Đao linh, điện linh, đã làm các ngươi lo lắng rồi.
Đã xảy ra đủ loại chuyện đều nằm trong chú ý của Thiên Đao cùng Cổ Đế điện, mà trơ mắt nhìn Thần Dạ đi vào sinh tử, bọn chúng cũng không ra tay giúp đỡ, loại bất lực này nghĩ tới cũng không thoải mái.
- Chỉ cần chủ nhân không có việc gì là tốt rồi!
- Đúng vậy a, không có việc gì là tốt rồi!
Nhìn ra xa xa, Thần Dạ cười lớn một tiếng:
- Kế tiếp, các ngươi và ta sẽ cùng đi tới thế giới không biết a.
Bạch quang chói mắt giống như sao băng, xông ra ngoài thật nhanh, ánh mắt Thần Dạ lập tức thanh tỉnh, đưa mắt nhìn tiểu thế giới này biến thành bộ dáng gì.
Quay đầu nhìn lại, thế giới hư không và thời gian không có kia đã không còn, biến mất bắt đầu từ vị trí của Thần Dạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui