Nghe được ý châm chọc ẩn trong lời nói kia, Liễu Tông Thần nhíu nhíu mày, thản nhiên nói:
- Tiểu tử, lời này của ngươi là có ý gì.
Thần Dạ cười nói:
- Không có ý gì, ta nói là, ngươi và Liễu Hàn Song đều giống nhau, không hiểu được tôn kính người là thế nào, cho nên, hắn mới hỗn trướng như thế.
- Hỗn trướng.
Liễu Tông Thần giống như cười mà không phải cười, ẩn ẩn có sát ý bắt đầu khởi động:
- Cháu trai của lão phu, nhiều năm qua còn chưa có ai dám nói hắn như vậy, tiểu tử, lá gan của ngươi rất lớn ah.
- Không ai từng nói qua, không có nghĩa là hắn không phải phẩm tính như thế, không chút khách khí nói một câu, nếu như hắn không phải là đệ tử hậu bối của Liễu chi nhất tộc ngươi, ta nghĩ hắn đã sớm chết rồi.
Thần Dạ thản nhiên nói.
- Như vậy.
Khóe miệng Liễu Tông Thần giương lên, nói:
- Ý của ngươi là vừa rồi ngươi cũng muốn giết hắn sao?
- Đúng vậy a, loại mặt hàng thế này, giết nhiều một ít, thế gian sẽ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Thần Dạ không chút nào phủ nhận nói, cái này cũng không có gì để phủ nhận cả.
Nghe vậy, Liễu Tông Thần không khỏi cười to:
- Tiểu tử thật can đảm, rất nhiều năm qua có rất ít người dám nói chuyện như vậy trước mặt lão phu đấy.
Tiếng cười rơi xuống, trong mắt Liễu Tông Thần có tinh mang lạnh thấu xương bạo lướt ra:
- Tiểu tử, cháu trai lão phu phẩm hạnh thế nào, trong lòng lão phu rất rõ ràng, cho nên lần này lão phu cũng không cho rằng là sai hay đúng, bất quá, mặt mũi của Liễu chi nhất tộc ta không phải ai cũng có thể gọt được, chỉ cần ngươi có thể nói ra người hoặc thế lực khiến lão phu phải kiêng kị thì hôm nay lão phu không nói hai lời liền lập tức rời đi, nếu không có.
Hai mắt Liễu Tông Thần có chút phát lạnh:
- Ngươi đã bức ấn ký mà lão phu để lại trong cơ thể Hàn Song ra, vậy thì phải cho ngươi một bài học mới được, để tránh cho người cho rằng mình có một chút thực lực liền có thể không kiêng nể gì cả.
Thần Dạ nhịn không được nở nụ cười:
- Liễu lão tiền bối, còn tưởng rằng ngươi thật sự thông tình đạt lý, minh bạch lí lẽ, thì ra cũng chỉ là nhân vật ỷ thế hiếp người, khó trách Liễu công tử này lại ngang ngược càn rỡ, cuồng vọng vô biên như thế. Yên tâm đi, đằng sau ta, không có người hay thế lực nào khiến ngài phải sợ hãi cả, ngài muốn giáo huấn thì cứ đến đi, bất quá xin nhắc nhở một câu, nếu bị giáo huấn rồi, chỉ sợ thể diện này của ngài sẽ càng không dễ nhìn đâu!
- Tự tin thật lớn.
Liễu Tông Thần lạnh lùng khẽ hừ, không thấy hắn cử động như thế nào, một thân, vậy mà đã ở trước người Thần Dạ, phần tốc độ kia quả thật giống như thuấn di vậy.
Liễu Tông Thần tốc độ rất nhanh, nhưng phản ứng của Thần Dạ cũng không chậm chút nào, người trước mới xuất hiện, một quyền giống như núi đã trùng trùng điệp điệp đánh ra ngoài, trong tiếng Long ngâm, một quyền xuyên thủng hư không, trực tiếp đánh đến trước mặt lão.
- Lớn mật.
Liễu Tông Thần quả nhiên thật không có ngờ tới, đối mặt với mình mà Thần Dạ rõ ràng còn có tự tin lớn như thế.
Bồng.
Một quyền kia vừa mới đến trước mặt Liễu Tông Thần thì phương không gian này đã đột nhiên cứng lại, một quyền kia liền cứ thế bị giam cầm lấy, rốt cuộc không nhúc nhích được chút nào nữa.
- Phá.
Thần Dạ trầm giọng hét lớn, trên nắm tay, hào quang màu xanh sẫm bạo thịnh, một cổ lực lượng càng thêm cường đại từ đó bạo tuôn ra, không gian bị giam cầm vang lên răng rắc, cứ như vậy vỡ vụn ra, nhưng vẫn là như vậy, một quyền này của Thần Dạ rốt cục không cách nào đánh ra được nữa.
- Tiểu tử lớn gan lớn, lão phu sẽ dạy cho ngươi, phải làm người thế nào mới là tốt nhất.
Trong mắt Liễu Tông Thần xẹt qua một tia kinh ngạc, hiển nhiên thật không ngờ tới, Thần Dạ sẽ phá được không gian phong tỏa của hắn, bất quá cũng chỉ là kinh ngạc thôi, nói cho cùng, lực lượng hiện giờ phóng xuất ra cũng không bằng một phần mười bản thân hắn.
- Chỉ bằng ngươi, còn không có tư cách đến dạy ta đâu!
Thần Dạ cười lớn một tiếng, thả người nhanh chóng thối lui, cho dù lực lượng kia không cách nào phát huy ra đến cực hạn, nhưng dù sao cũng là Thánh Huyền chi lực, không cho phép Thần Dạ có chút may mắn nào cả.
- Ngươi đi được sao?
Liễu Tông Thần lạnh lùng cười cười, lấy tay chém ra, Thần Dạ đang nhanh chóng thối lui đột nhiên cảm thấy không gian quanh thân tựa như tinh thiết vậy, cùng lúc đó, trong hư không phía trước, một cái cự chưởng cũng giận dữ đập qua.
- Phát Diệt Đao!
Tránh cũng không thể tránh, Thần Dạ dương thân nhảy lên, đao mang cả trăm trượng từ mũi Thiên Đao bạo lướt mà ra, chợt hung hăng chém xuống.
Bồng.
Nơi phía chân trời, một đao một chưởng ngang nhiên chạm vào nhau, chỉ vừa chạm vào, đao mang trăm trượng đã lập tức tiêu tán vô ảnh vô tung, mà cự chưởng kia thì vẫn mang theo lực lượng kinh thiên tiếp tục đánh tới.
Lập tức oanh một tiếng vỗ vào lồng ngực Thần Dạ.
Mảnh không gian này, lúc Thần Dạ rơi xuống dưới cũng nhanh chóng vỡ vụn ra, một đạo khe hở thật dài cũng cứ thế bị kéo ra.
Ánh mắt Liễu Tông Thần lại đột nhiên xiết chặt, thân ảnh rơi xuống dưới kia chẳng những không lập tức trọng thương vô lực như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại dưới hào quang màu xanh sẫm bao phủ, nhìn như cũng không chịu tổn thương quá nặng, hơn nữa sau khi rơi xuống khoảng cách nhất đi, bàn chân hắn liền mạnh mẽ đạp hư không một cái, cả người, như đạn pháo hăng hái bắn về phía mình.
- Khó trách dùng sức một mình có thể dễ dàng chế trụ Hàn Song, quả nhiên là có vài phần năng lực, đáng tiếc, nếu đã không bị Liễu chi nhất tộc dùng vậy thì chết đi!
Liễu Tông Thần hai mắt phát lạnh, phất tay khẽ động, cả phương không gian, đột nhiên như Thiên Băng Địa Liệt, một đạo năng lượng mênh mông như như vũ trụ lập tức từ các nơi trong hư không không ngừng bạo tuôn ra.
Chỉ một lát sau, tất cả năng lượng bắt đầu khởi động kia phảng phất như hóa thành một tuyệt đỉnh hung thú từ thời xa xưa, rống giận chạy về phía Thần Dạ.
Đoạn đường nó chạy qua, bất luận vật chất gì trong không gian cũng đều lập tức cứ thế hóa thành hư vô, một cổ xu thế không thể rung chuyển khiến Thiên Địa đều phải chấn động không chịu nổi.
- Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn, Tam Tiễn Phá Thương Khung.
Thanh mang bắt đầu khởi động, hóa thành trường cung, lợi tiễn được lắp lên, một cổ bá đạo đến cực hạn lúc lợi tiễn bắn ra xỏ xuyên qua toàn bộ Thiên Địa.
- Võ kỹ thật mạnh mẽ, đáng tiếc, thực lực của ngươi quá yếu.
Liễu Tông Thần cười lạnh một tiếng, tuyệt đại hung thú do năng lượng hội tụ kia vậy mà ngửa mặt lên trời gào rú, trực tiếp đạp phá hư không nuốt mũi lợi tiễn kia vào bụng.
Bồng bồng.
Tiếng bạo tạc kịch liệt trực tiếp nổ trung trong thân thể tuyệt đại hung thú kia, nhưng mà cũng không chút ảnh hưởng đến tốc độ của nó, vẫn nhanh như lưu tinh bổ nhào đến trước người Thần Dạ, há ra cái miệng lớn híz-khà-zzz cắn xuống.
Nếu bị cắn trúng, mặc dù Thần Dạ thân thể đủ cường hãn chỉ sợ cũng sẽ trở thành đồ ăn của nó mất.
- Bách Chiến Quyết, Hóa Long.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...