Đế Quân


Thường Vị Nhiên còn chưa nói dứt lời, một ngụm máu tươi của Thần Dạ phun ra, thân thể của hắn để cho hắn hiện tại ngay cả nửa quỳ cũng đã không cách nào làm được.
- Thần Dạ, Thần Dạ!
Nhìn Thần Dạ sắp sửa hôn mê, Thường Vị Nhiên liên tục bước lên phía trước, đem hắn dần dần ôm vào trong ngực mình, nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy Thường Vị Nhiên đột nhiên cảm thấy Thần Dạ thật ra thì bộ dạng rất dễ nhìn.
Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tác phong cường thế lại trọng tình trọng nghĩa, cộng thêm một cỗ kiên trì vĩnh viễn không chịu thua, nam tử như vậy rất dễ dàng để cho nữ tử hơi bị mê muội.
- Ta rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?
Thường Vị Nhiên kinh ngạc cả kinh, chỗ sâu trong hai cái đồng tử có một luồng sát cơ mờ mịt lặng lẽ hiện ra, lòng bàn tay của nàng dần dần giơ lên.
Nhưng thủy chung sát cơ cũng không rời khỏi hai mắ nàng, tay nàng cũng là đặt ở bên khóe miệng của Thần Dạ giúp hắn lau đi vết máu, động tác cực kỳ ôn nhu giống như là một tiểu nữ tử đang hầu hạ trượng phu.
Một lát sau Thường Vị Nhiên lấy ra hai đóa kỳ hoa kia, đem một đóa lớn hơn nhẹ nhàng bỏ vào trong ngực Thần Dạ, cúi xuống ghé vào tai hắn nói:
- Hoa khai tịnh đế, nam chính là ngươi, nữ chính là ta, ngươi phải hảo hảo chiếu cố nó, ta nhưng là tùy thời đều muốn tới kiểm tra nha.
- Ngươi nói, nếu như sau này ta thật tổn thương tới ngươi, ngươi liền sẽ đích thân giết ta, nhưng mà nếu như ta để cho ngươi động tình với ta, đến khi đó ngươi còn nhẫn tâm giết ta sao?
- Thần Dạ, ngươi sẽ động tình đối với ta sao?

Nụ cười nhàn nhạt mang theo phiền muộn lưu lại ở trong sơn cốc, mà người đã đi xa khỏi sơn cốc!
Chỗ sâu hoàng cung, cho dù là bầu trời lạnh lẽo cũng sẽ không thấy có quá nhiều hiu quạnh, bởi vì nơi này là hoàng cung, chỉ cần Đại Hoa hoàng triều còn như mặt trời ban trưa, như vậy hết thảy tâm tình mặt trái ở trong hoàng cung liền vĩnh viễn không nhìn thấy được.
Nếu có, đó cũng chỉ là minh tranh ám đấu của nội bộ hoàng gia!
Nhưng mà tranh đấu này bất kể là Hoàng đế cơ trí như thế nào cũng đều là không ngăn được, thân ở hoàng gia, lúc sinh ra thân phận và địa vị liền đã ở trên xa người khác, như vậy tự nhiên cũng phải thừa nhận loại cảm giác bất đắc dĩ mà vô số người bình thường không cảm giác được.
- Công chúa điện hạ!
Thấy nữ tử che mặt đi vào cung điện, thần sắc của Huyền Lăng công chúa hơi động một chút nói:
- Đại sư tỷ không đắc thủ?
- Đúng!
Nữa tử che mặt đã đổi quần áo, trên mặt mang theo cũng không phải là mặt nạ màu đen, biến thành một cái khăn lụa màu xanh nhạt, mặc dù như cũ làm cho người ta không thấy rõ ràng dung mạo của nàng nhưng mà đường viền kia liền để cho người ta thấy được đây tuyệt đối là một tuyệt sắc mỹ nữ không thua gì Huyền Lăng công chúa.
Mi tâm của Huyền Lăng công chúa nhíu chặt lại nói:
- Lấy tu vi của Càn Vô Tâm cũng không thể ngăn chặn được ngươi, hay là bọn họ đã sớm có chuẩn bị, biết bổn cung sẽ phái người đi giết Trường Tôn Nhiên?
- Không phải là Càn Vô Tâm, lại càng không phải là Tà Dương môn phái thêm cao thủ tới, mà là ta gặp Thần Dạ cùng nàng ở chung một chỗ.
Thanh âm của nữ tử che mặt có chút bất đắc dĩ.
Thanh âm của Huyền Lăng công chúa liền lạnh lại:
- Nàng thật là to gan a, thế nhưng lại đi tiếp cận Thần Dạ, nàng chẳng lẽ sẽ không sợ thân phận chân thật của nàng bị lão vương gia biết được?
Nữ tử che mặt cười khổ nói:
- Đáng tiếc Thần Dạ cũng không biết, hơn nữa còn dùng sức bảo vệ nàng, nếu không ta hôm nay có thể giết nàng rồi.
- Thần Dạ a, ngươi cả đời thông minh sẽ không phải phạm hồ đồ vào lúc này chứ? Ngươi thật đúng là bị dung mạo của Trường Tôn Nhiên kia hấp dẫn rồi?
Thần sắc của Huyền Lăng công chúa cũng không khỏi có mấy phần khổ sở, sau khi trầm mặc một lát nói:
- Nữ nhân kia chính là một con rắn độc, cần nghĩ một cái biện pháp để cho Thần Dạ biết thân phận chân chính của nàng mới được.

- Thật là khổ não!
Huyền Lăng công chúa cả giận nói:
- Lại không thể trực tiếp nói cho hắn biết, nên làm cái gì bây giờ?
Thấy vẻ mặt hiện tại của Huyền Lăng công chúa, nữ tử che mặt thất thần rồi, sau một hồi lâu mới hỏi:
- Công chúa, thật ra thì Thần Dạ cũng là đại địch của hoàng thất, nay thiên cơ đã rất tốt, ta nhưng đem cả hai người bọn họ đều giết, tại sao công chúa lại giao phó Thần Dạ hắn không thể giết?
Nghe vậy, Huyền Lăng công chúa nhẹ thở dài nói:
- Đại sư tỷ, ngươi hẳn là rõ ràng, ta vì sao phải ở trước mặt người ngoài giả dạng làm một cái bộ dáng ngu ngốc đi?
Nữ tử che mặt gật đầu, nàng đi theo Huyền Lăng công chúa nhiều năm sao lại không biết?
Huyền Lăng công chúa nói:
- Năm đó nghe theo lời của mẫu hậu, ta cố ý trượt chân xuống nước, sau đó thành bộ dạng hiện tại ở trong mắt người khác.
- Sau khi chính mình trở thành ngu ngốc, những năm gần đây những người nịnh bợ ta đều không có, người sủng ái ta...
Huyền Lăng công chúa khổ sở cười một tiếng nói:
- Cũng là không có, ngay cả phụ hoàng, Đại sư tỷ, phụ hoàng cũng có một thời gian rất dài không nhìn đến ta đi?
- Công chúa điện hạ...
Huyền Lăng công chúa phất tay một cái nói:

- Ta chỉ có thể làm như vậy mới có thể bình yên vô sự, tự do tự tại mà sinh tồn được, thói đời nóng lạnh hoặc là lòng người không chân thành, điểm này ta ở lúc còn nhỏ liền đã hiểu được rồi, chỉ là một lần cảm thán, ngươi không cần lo lắng.
- Nhưng ta vạn vạn lần không nghĩ tới, đối mặt với kẻ ngu ngốc như ta, Thần Dạ không chỉ không có nửa phần ghét bỏ, ngược lại còn thường xuyên vào cung chơi với ta, bồi tiếp ta nói chuyện, mang ta giải sầu...
Ký ức của Huyền Lăng công chúa thoáng cái liền trở lại.
- Ta cùng Thần Dạ ca ca xấp xỉ tuổi nhau, hơn nữa hai người từ nhỏ đều biểu hiện ra tư chất khiến cho người ta vì thế mà sợ hãi than, cho nên một cách tự nhiên chúng ta đã bị các trưởng bối ghép vào chơi với nhau.
- Hoàng cung quá lớn, lòng người quá khó đoán, ca ca mặc dù cố gắng bảo hộ ta nhưng ngươi cũng hiểu được, hắn thỉnh thoảng sẽ có một ít lúc không thanh tỉnh.
Huyền Lăng công chúa bất đắc dĩ nói, tiếp tục nói:
- Cho nên Thần Dạ ca ca liền thành người bạn nối khố duy nhất của ta.
- Mặc dù còn có rất nhiều con cháu quan lại, nhưng mà ta cũng biết chỉ có Thần Dạ ca ca đối đãi là không có nửa phần ít lợi đúc kết ở trong đó, Thần Dạ ca ca đối với ta rất tốt, chỉ cần ta muốn, bất kể cái gì hắn cũng sẽ tìm đến cho ta, thậm chí có một lần...
Trên khuôn mặt tinh xảo của Huyền Lăng công chúa có một chút cảm giác hạnh phúc thỏa mãn:
- Có một lần ta coi trọng một bảo bối trong Thần gia, bảo bối kia nhưng là đồ vật lão Vương gia yêu thích nhất, ngay cả Thánh Chủ gia đã từng đến cầu lấy nhưng mà vì ta thích, Thần Dạ ca ca cạnh giữ ở bên ngoài viện tử của lão Vương gia một ngày một đêm, thừa dịp lão Vương gia đi ra ngoài trộm về cho ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui