Trong hư ảo, ánh mắt Huyền Đế dường như có nước mắt hiện ra:
- Cảm ơn ngươi! Ngươi đến bây giờ cũng còn không có tu luyện qua vũ kỹ và Cổ Đế Đại Pháp, thừa dịp bây giờ là nơi an toàn, hảo hảo tu luyện một phen đi, tuy ngươi đã có con đường của mình, nhưng mà truyền thừa của hắn cũng nên kéo dài xuống.
- Còn có một chuyện, ngươi ngàn vạn phải đáp ứng ta, nếu như ngươi có đầy đủ năng lực, đừng quên giúp ta tìm hắn...
Giọng nói vang xa, Huyền Đế cùng Tử Huyên song song biến mất không thấy gì nữa!
- Tiền bối, đi tốt!
Thần Dạ trùng trùng điệp điệp dập đầu, đương thời hắn không lạy trời, không quỳ đất, chỉ quỳ thân nhân trưởng bối, nhưng Huyền Đế đáng giá hắn làm như vậy.
Lòng mang thiên hạ, cũng không phải một câu khẩu hiệu!
- Thần Dạ, đứng lên đi!
U Nhi nhẹ nhàng nâng Thần Dạ dậy, thần sắc cũng ảm đạm nhiều.
- U Nhi cô nương, ngươi đi làm việc đi, ta ở đây tu luyện một phen, giúp ta mang câu này ra ngoài, nói cho Bàng Tông rằng ta sẽ đi ra, còn có long hoàng tiền bối, thỉnh hắn chờ ta, có chuyện trọng yếu trò chuyện với nhau.
Thần Dạ lập tức ngồi xếp bằng xuống, sau đó tiến vào trạng thái tu luyện.
Tiến vào Cổ Đế điện, Thần Dạ trực tiếp đi vào trong, nơi đó là nơi tâm huyết cả đời của Cổ Đế khi còn sống lưu lại.
Đúng là tiến sâu vào Cổ Đế điện, Thần Dạ vẫn khiếp sợ, các loại tâm pháp và vũ kỹ cường đại, quả thực cái gì cần có đều có, khiến người ta có cảm giác hoa mắt.
May mà hiện tại Thần Dạ cũng là người nhìn thấy các mặt xã hội, không quan tâm tới tâm pháp, chỉ đặt chú ý lên vũ kỹ, thật cũng không có làm cho hắn có quá nhiều cảm giác gì đó.
Thời gian một ngày trôi qua nhanh chóng.
Cơ hồ tất cả người hấp thu huyền khí tu luyện bên hồ đột nhiên cảm giác được những huyền khí bàng bạc tinh thuần kia biến mất vô tung, sau đó mọi người mở mắt ra, thình lình phát hiện không ngờ đã quay ra ngoài.
- Bàng Tông công tử!
Trong khi mọi người thòa mãn, giọng của U Nhi từ sâu trong bình nguyên thất lạc truyền ra.
- Không biết cô nương có gì phân phó?
Trong lòng mọi người đều biết rõ, cô gái xa lạ trong mắt bọn họ kỳ thật chính là chủ nhân nơi truyền thừa này, đối với nàng dù là cao thủ Tôn Huyền cũng không dám bất kính với U Nhi.
- Hắn gọi ngươi ở đây chờ hắn, chuyện gì trong lòng của ngươi rõ ràng.
Tiếng nói truyền ra, trong nội tâm Bàng Tông đầy vui vẻ, lão giả họ Hồ bên cạnh hắn nhíu mày, ý của Bàng Tông thì hắn hiểu rõ.
- Đa tạ cô nương bẩm báo, thỉnh cáo tri Thần huynh đệ, ta ở chỗ này chờ, bảo hắn đừng nóng vội.
Một lát sau, Bàng Tông đáp.
- Hắn tất nhiên rất sốt ruột.
Sâu trong bình nguyên, U Nhi cười nhạt một tiếng, nói:
- Vậy ngươi nên chờ ở đây đi, yên tâm, ở chỗ này ngươi sẽ có đầy đủ an toàn, không ai có thể xúc phạm tới ngươi.
Sắc mặt lão giả họ Hồ biến hóa, trong nội tâm có suy nghĩ kia cũng lập tức ném đi, lúc nhìn qua phía Bằng Tông, ánh mắt kia mang theo hai phần cung kính...
- U Nhi, ngươi cùng Thần Dạ quen nhau rất sớm a?
Trong hư không vô tận, lơ lửng ngay trên nhật nguyệt tinh thần, hào quang phản chiếu ở giữa trung tâm, Huyền Đế nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói mang theo thương tiếc vô hạn.
- Đúng vậy, từ khi hắn còn rất bé thì ta đã quen hắn. Ngài biết rõ, ta là cô nhi, cho nên cơ khổ lưu lạc bốn phương, lúc ở Đại Hoa hoàng triều gặp hắn, sau đó không lâu gặp phải tiểu sư muội và sư phó đầu tiên...
Nói đến đây, U Nhi run giọng, nói:
- Khi đó hắn còn quá nhỏ, cũng không có trí nhớ, cho nên hắn không nhớ rõ ta.
- Nhưng mà sư phó ngài đừng lo lắng cho ta, ta không khổ, cũng không cảm thấy khổ, không có Thần gia, không có Thần thúc thúc, ta đã sớm chết, tâm của ta chỉ có cảm ơn!
U Nhi chợt nói ra, không muốn làm cho Huyền Đế lo lắng.
Nghe vậy Huyền Đế lại thở dài, nói:
- Ngươi là đồ nhi của ta, theo ta nhiều năm như vậy, sao ta không hiểu tâm tư của ngươi? Trời xanh thực trêu người, cả đời của vi sư cho tới ngày hôm nay đều lo lắng cho hắn, cũng bởi vì hắn cho nên cuối cùng mới lựa chọn chiến với Tà Đế một trận, thế nhưng mà trong lòng của hắn cho tới bây giờ vẫn không có ta, tình đời luân hồi, không thể tưởng được, ngươi lại tiếp tục con đường của vi sư, U Nhi...
- Sư phó, ta thật không có chuyện gì, ta đã học buông bỏ, chỉ cần hắn sống tốt thì ta vui vẻ rồi.
Giọng nói vang lên, trong đầu U Nhi không kìm lòng được suy nghĩ như bức họa, đó là một mùa đông khắc nghiệt, trời tuyết rơi nhiều, chính mình co rúc trong một miếu nhỏ.
Vào lúc cho rằng sắp chết cóng, nàng đang nằm trong đồng tuyết thì có hai thân ảnh một lớn một nhỏ tới gần, bọn họ nhìn thấy và mang nàng về nhà, đối đãi với nàng như thân nhân của mình.
Nếu như... Nếu như không gặp được tiểu sư muội và sư phó, chính mình có lẽ sẽ như tiểu nha đầu khác, sẽ ở lại Thần gia, làm bạn với bọn họ.
Lựa chọn lúc trước nàng không có hối hận, bởi vì nàng biết rõ khốn cảnh của Thần gia, chỉ cần có thể tu luyện võ đạo mới có thể trợ giúp Thần gia.
Chuyện sau đó tuy không nằm trong khống chế, may mà tiểu sư muội trong lòng đã có Thần Dạ, tuy trời xanh bất công, trời xanh vô tình, nhưng mà cũng lưu lại bọn họ sống sót, khiến cho người nàng quan tâm nhất không có đối chọi gay gắt!
- Buông? Đúng vậy, có lẽ nên buông.
Huyền Đế cười khẽ!
Thời gian từ từ trôi qua, không biết qua bao lâu, khi Thần Dạ từ Cổ Đế điện đi ra ngoài, phát hiện mình không ở trong gian nhà tranh, không chỉ nhà tranh, hàng rào, thậm chí cả đình viện cũng không thấy.
Tuy vẫn đang ở trong nơi truyền thừa, thế nhưng mà Thần Dạ cảm giác được cảm giác quen thuộc ngày xưa đã không còn.
- Huyền Đế tiền bối!
Trong nội tâm Thần Dạ run lên, lúc này quỳ rạp trên đất.
Một trận chiến vì thương sinh, bốn đại đế, Cổ Đế triệt để tiêu tán không thấy, Huyền Đế ba người khổ lưu một phần ý niệm chờ đợi không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng có người kế thừa y bát của bọn họ, do đó tiếp tục bọn họ sứ mạng của bọn họ, hoặc là nói, sứ mạng!
Đây là chờ mong của vô số người, ít nhất trong nội tâm của bọn họ chờ mong mãnh liệt, nhưng mà bọn họ chờ mong chính là Huyền Đế và ba đại đế khác vẫn còn sống.
- Huyền Đế bệ hạ, đã đi.
Hào quang phía trước lập lòe, long hoàng Ngao Hư đi ra.
- Đi? Ha ha, bọn họ vì thương sinh như vậy, có thể vì thiên địa thương sinh nhưng bọn họ được cái gì? Không đáng, cho nên Huyền Đế tiền bối, ta mới không muốn tiếp nhận cái gọi là sứ mạng của các ngài, ngài hiểu không?
Long hoàng Ngao Hư đồng tử co rút lại, người khác có lẽ không rõ ràng lắm, hắn làm sao không hiểu lời này của Thần Dạ.
- Tiền bối, một đường đi tốt, hy vọng có kiếp sau, ngài có thể hảo hảo còn sống, chỉ sống vì mình!
Thần Dạ cúi đầu lần nữa, lập tức bỗng nhiên đứng dậy, tâm nguyện của mấy đại đế này cho dù Thần Dạ không ủng hộ, cũng có tôn kính, sau khi bọn họ ra đi cũng không nên nói cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...