Mùng ba tháng sáu, trời vẫn còn chưa sáng tỏ ta đã thức dậy, dù làm thế nào cũng không ngủ tiếp được nữa. Ngày hôm nay không chỉ là sinh nhật của Phinh Sam mà quan trọng hơn chính là ngày ta sẽ trốn đi. Kể từ sau ngày hôm đó, Hoa quý phi không đến tìm ta nữa, ta đoán thầm rằng nàng đang muốn che giấu tai mắt. Qua một tháng nữa sẽ đến sinh nhật hai mươi tuổi của ta. Đã từng thầm tưởng tượng khi bản thân mình hai mươi tuổi sẽ trông như thế nào, có một trượng phu bên cạnh bầu bạn, có những đứa con dễ thương, thế nhưng ta lúc này lại đang tìm cách trốn khỏi trượng phu của mình, xa rời nữa nhi của ta, ta tự giễu cười cười, thở dài một hơi.
Ta vô tình đi đến Chiêu Tuyết các, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, trong phòng yên tĩnh vô cùng. Ta rón rén đi tới bên giường Thụy Tuyết, nhẹ nhàng vỗ về tóc của nàng, sau đó lấy ngọc bội lúc trước mẫu thân tặng ta vẫn mang theo bên mình đeo lên trên cổ của bé. Hôm nay từ biệt, có lẽ cả đời khó có cơ hội gặp lại nhau.
Thụy Tuyết đang đắm chìm trong mộng đẹp, còn không biết sắp phải xa rời mẫu thân, nhìn bé ngủ say khiến ta đau không thở được. Ta xoay người nhanh chóng rời đi, ta lo sợ nếu lưu luyến ở đây thêm phút giây nào nữa sẽ khiến ta không đành lòng rời khỏi.
Hy vọng chỉ là hiểu lầm mà thôi, để cho mẹ con chúng ta lại được đoàn tụ với nhau.
Mới bước chân ra khỏi Chiêu Tuyết các, đã nhìn thấy ma ma bước đến đón, cười khanh khách nói: “Nương nương đến sớm vậy. Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy thì bắt đầu rửa mặt chải đầu thay trang phục nhé!”
“Vì sao nàng khóc?” Hóa ra chàng cũng đến.
“Nhớ lại năm năm trước đây, cũng là năm thiếp đến tuổi cập kê, thiếp nhớ nhà.” Ta không ngẩng đầu nhìn ánh mắt của chàng. Nỗi thê lương trong lòng này chỉ bản thân mới hiểu rõ.
“Chờ sự tình dàn xếp tốt, ta sẽ dẫn nàng cũng Thụy Tuyết quay về xem thế nào. Dù sao đó cũng là nơi nàng lớn lên.” Ta không nói gì, đuổi theo bước chân của ma ma đi vào trong nhà rửa mặt chải đầu thay trang phục, sau đó đi đến cung điện của Phinh Sam.
Chỗ ở của Phinh Sam là Uyển Đình trai bên cạnh Mai Đường điện, tẩm điện này được tiên hoàng ban khi nàng vừa lọt lòng. Lấy danh dự trưởng tôn, nếu nói không kiêng kỵ thì, “nụ cười toát lên vẻ tươi vui duyên dáng của nàng”. Trước Phinh Sam đã có bảy công chúa, nhưng là bởi vì cô bé được yêu thương, vô luận là ai cũng càng thêm yêu thương nàng, chỉ đáng tiếc phụ mẫu qua đời sớm, cũng may còn lại hai người ca ca cực kỳ yêu thương và bảo vệ nàng, để nàng luôn sống vô ưu vô lự.
Trong chủ điện, Phinh Sam đã ngồi chờ tự lúc nào, nàng rất vui khi nhìn thấy ta đến, vội vã chạy ra.
“Còn chưa rửa mặt chải đầu xong, chưa thay y phục đã chạy ra, sao lại vô lễ như thế!” Sùng Lang nhìn thấy áo mũ của Phinh Sam không chỉnh tề đã chạy ra, liền cau mày lên tiếng trách mắng. Thế nhưng Phinh Sam căn bản không thèm để ý đến, thè lưỡi lôi kéo ta đi vào bên trong phòng. Mà Sùng Lang cũng rất bất đắc dĩ, lắc đầu đi theo.
Phinh Sam ngồi trước bàn trang điểm, nghiêm túc ngắm nhìn ảnh chiếu của mình bên trong gương đồng. Kỳ thực, dung mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, mẫu thân vốn là đệ nhất mỹ nữ tứ quốc, hai vị ca ca ngọc thụ lâm phong như thế này, nếu nàng không xinh đẹp thì đó chính là chuyện lạ.
Ta cầm lấy lược bằng gỗ đàn bắt đầu vấn tóc cho nàng, từng lọn từng lọn một, ta có thể cảm giác được Phinh Sam đang ngồi trên băng ghế kia vui sướng bao nhiêu, lại nghĩ đến lúc mình bước vào tuổi cập kê có bao nhiêu mờ mịt.
“Tóc của muội không đẹp bằng Xu chiêu nghi, vừa dài vừa mượt, bất cứ điểm nào của Xu chiêu nghi cũng là đẹp nhất thế gian, quả khiến người khác sinh lòng đố kỵ!” Nàng nhẹ giọng oán trách. Ta chỉ cười cười không nói lời nào.
“Xu chiêu nghi, sau này nếu muội có thể gả cho một người đàn ông đảm đương giống như ca ca vậy thì tốt biết bao nhiêu!” Nàng cười nói, ở trong lòng của nàng Sùng Lang tựa như trời, cũng tựa như đất.
“Ngày xưa phù dung hoa, hôm nay tuyệt tự cây cỏ. Gả cho một người đàn ông tốt nhất trên thế gian không bằng gả cho một người đàn ông chỉ yêu thương mỗi mình muội.” Ta cài một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ bên trên vấn tóc của nàng, lọn tóc cuối cùng cũng được vấn lên, trâm cài cũng được điểm xuyết. Nhiệm vụ của ta hoàn thành.
“Ca ca đối xử với chiêu nghi không tốt sao?” Nàng quay mặt sang chỗ khác, nhìn ta, nghi hoặc chất đầy trong ánh mắt.
“Tốt xấu sao có thể tùy tiện nói, trên thế gian có rất nhiều kiểu yêu thương, nắm được cái nào, mất đi cái nào, chỉ trong lòng mình mới hiểu rõ, cần gì phải truy cứu những điều đó?” Ta mỉm cười, không nói thêm nữa. Sau đó gọi người vào, hầu hạ thay cung phục cho nàng, giúp nàng mặc quần áo. Sau đó liền nghe phía ngoài tiếng công công cất tiếng lanh lảnh ở phía ngoài.
“Giờ lành đến! Mời công chúa lên kiệu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...