Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Ta âm thầm đánh giá, cũng không tiếp lời, buông công việc đang làm dở trên tay xuống.

Nhẹ nhàng vỗ về đứa con trong bụng.

Con ơi, con phải thật khỏe mạnh nhé, con ngoan.

“Tiểu thư, ở chỗ này kỳ thực, cũng không phải chuyện xấu.” Liên Tâm nắm lấy tay của ta “Bên ngoài hiện giờ hỗn loạn vô cùng. Mỗi ngày nô tỳ ở trong nhà, lắng nghe tiếng mưa gió ở bên ngoài, lòng cũng thấp thỏm không yên.” Nàng ta hạ thấp mi mắt xuống, yếu ớt thở dài.

“Ta ở chỗ này, cũng không có chuyện gì. Cấm túc cũng tốt, lãnh cung cũng tốt. tất cả đều không có liên quan gì đến ta. cũng may sức khỏe ổn định, hoàng thượng vẫn còn thương nhớ đến đứa bé trong bụng, cho nên không đối đãi quá nghiêm khắc.”

“Gần đây ngươi có khỏe không?” Ta nhìn ánh mắt của nàng.

“Haizzz, có cái gì khỏe với không chứ, chàng đối với nô tỳ rất tốt. Chẳng qua hiện giờ trong hậu cung tranh đấu với nhau rất gay gắc. Hoàng hậu… Hiện tại rơi vào tình cảnh này, thế lực của tể tướng cũng bị ảnh hưởng nhiều, hơn nữa còn e hoàng thượng sẽ giận chó đánh mèo với tể tướng, cũng may chàng không phải người dưới quyền của tể tướng, nếu không tất nhiên sẽ bị liên lụy rồi.”

“Việc gì cũng phải cẩn thận, ta cũng không giúp được ngươi cái gì. Doanh Tâm gần đây làm sao?”


“Coi như là tốt, chỉ là nô tỳ muốn tìm cho nàng một mối nhân duyên.”

“Ngươi hiểu biết nhân tình nhiều hơn nàng ấy, việc này cứ để ngươi lo liệu đi. Chỉ là… đừng để nàng ấy phải chịu ủy khuất, nhớ nhé.”

“Chuyện đó đương nhiên rồi, tình cảm chung đụng sớm chiều suốt bao năm qua, sao có thể nói quên là quên cho được.”

Vũ Tình từ bên ngoài bước vào, thì thầm vào tai ta rằng hoàng thượng tới.

“Liên Tâm, không thể giữ ngươi ở lại lâu được rồi, ngươi về trước đi.”

“Vâng, nếu tiểu thư có gì cần, Liên Tâm đương nhiên sẽ tận sức giúp đỡ.” Sau đó liền gọi người đến, cùng nhau rời đi.

“Hoàng thượng lúc nào đến.”

“Là A Phúc công công tới, nói ngài chuẩn bị nghênh giá.”


“Chờ người đến thì bảo ta đã ngủ rồi, không tiện quấy rầy. nếu có hỏi đến đứa bé thì nói trong khoảng thời gian này ta không được khỏe, buổi tối khó ngủ, ngươi hiểu rồi chứ?”

“Chuyện này… Vâng, nô tỳ đã biết. Nương nương, nghi ngơi nhé.” Nàng ta xoay người muốn đi thì ta lại lên tiếng gọi về.

“Chuyện của Hoàng hậu, ngươi cũng biết?”

Nàng ta hơi dừng lại một chút, sau đó trả lời: “Vâng.”

“Vì sao không nói cho ta biết?”

“Hoàng thượng đã an trí nương nương ở chỗ này đến tận bây giờ, mục đích là gì thì hiện tại đã rất rõ ràng rồi, chuyện hoàng thượng không muốn để ngài biết, ai có gan dám hé lời nói cho ngài biết chứ? Có điều, thấy nương nương hỏi như vậy, chằc hẳn do vị phu nhân vừa rồi đã nói gì với ngài rồi.” Nàng ta khẽ khom người hành lễ: “Nương nương nếu không còn chuyện gì nữa, nô tỳ cáo lui trước.”

Sau giờ ngọ ánh dương chiếu lên người ấm áp, ta đỡ thắt lưng, đứng lên, ngồi lâu khiến đôi chân tê rần. Có lẽ vẫn còn có chút tư tâm quấy phá, nghĩ tới Đông Phương Nhiêu Nhiêu kia sinh ra một đứa bé chết non làm lòng ta nhẹ nhõm không ít.

Đáng tiếc cho một đứa bé, mẫu thân mặc dù lỗ mãng ngang ngược nhưng trẻ con chưa ra đời thì đâu có tội tình gì.

Bất giác đôi tay chấp lại thành chữ thập, đặt ở trước mặt. Lặng lẽ cầu nguyện, đây coi như là cầu phúc cho đứa bé kia, cũng là tích đức cho con của mình.

Chỉ là rất muốn đi thăm hoàng hậu một chút, nữ nhân này hành tẩu trong cung nhiều năm, vẫn luôn cẩn thận dè dặt từng li từng tí, làm sao lại làm ra chuyện xung động như vậy.

Là lòng ghen tỵ nhất thời, hay là bị người khác hãm hại?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận