“Nàng tới đây làm gì?” Chàng hỏi.
“Có một số việc thiếp không rõ, đến xin bệ hạ chỉ giáo.” Ta quỳ xuống hành lễ.
“Ai cho phép nàng vào?” Chàng không trả lời, nhìn đám thị vệ đang đứng chung quanh.
“Là thiếp tự ý xông vào. Bệ hạ đã từng nói…”
“Nói cho phép nàng tùy ý ra vào Hoàn Thục Đường sao?” chàng nhẹ nhàng cười, nói tiếp: “Như vậy hiện tại thu hồi. Từ nay về sau không cho phép nàng bước chân vào Hoàn Thục Đường nửa bước!”
Ta hít sâu một hơi, sau khi trấn định lại tâm tình kìm nén không để nước mắt chảy ra.” Thiếp chỉ muốn biết thiếp đã phạm phải tội gì, để bệ hạ phải hạ chỉ đưa thiếp vào Vũ Di Cung?” Ta hỏi, giọng nói kiên quyết.
“Trẫm đã nói rất rõ, trẫm ghét nhất đó là thủ đoạn tranh thủ tình cảm. Hơn nữa hiện tại Nhiêu Nhiêu đang mang thai, Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng gánh tội nổi không?”
Dục gia chi tội, hà mắc vô từ.
“Nếu thiếp nói mình chưa từng làm nnhững chuyện đó, bệ hạ tin sao?” Ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt của chàng, chàng quay đầu sang chỗ khác, không nhìn nữa ta.
“Nàng nói trẫm trách oan cho nàng sao?”
“Thiếp không dám.”
“Cần gì phải lo nhiều như vậy? Nhiêu Nhiêu sao có thể đem đứa bé trong bụng ra đùa bỡn với trẫm?”
Hóa ra ngay từ mới bắt đầu ta nhất định phải mang tội danh kia: “Thiếp đã biết… Thiếp xin cáo lui.” Ta xoay người rời đi, không nhìn dáng dấp kiêu ngạo của nữ nhân kia nữa, không cần suy nghĩ đến những lời nói gây tổn thương người ấy nữa.
Đứa bé… từng mong mỏi có một đứa bé biết bao, có lẽ chỉ có đứa bé ấy mới thuộc về mình.
Trở lại trong cung, nhắc nhở Thu Tễ chuẩn bị đồ đạc, mau chóng chuyển đến Vũ Di Cung. Đồ dùng cũng ít, chưa đến nửa ngày thì đã thu dọn xong xuôi, sợ sau khi rời khỏi Đào Chước cung rồi sẽ không còn ai chăm nom, cho nên đi cùng ta cũng chỉ có Tích Hồng, Thu Tễ, Vũ Tình còn có Đoàn Nhi. Những thứ khác cứ lưu lại bên này, cớ gì phải chịu tội đi theo ta.
Hoàng thượng cũng coi như đã nhân từ rồi, trước đó đã phái người đến quét tước Vũ Di Cung. Chỉ là vắng lặng không được ấm áp như những nơi khác mà thôi. Cũng bởi vì có liên quan đến lãnh cung, nên không có lấy một cọng hoa cỏ, mùa xuân lại đến rồi, vài ba cây cỏ dại mọc dọc theo bên tường càng làm cho quang cảnh thêm phần thê lương.
Sức khỏe trong thời gian này càng lúc càng không tốt, ta ăn không được nhiều thứ, lúc nào cũng thấy buồn nôn. Thu Tễ bảo cần phải mời ngự y đến khám bệnh cấp thuốc cho ta, chỉ là nào có ngự y nào nguyện ý chạy đến chăm lo cho một phi tần bị đày vào lãnh cung. Chẳng phải muốn tìm xui sao?”
Thu Tễ vì ta nay đến ngự y viện, chịu không ít ánh nhìn lạnh nhạt, trong lòng lại áy náy không yên, rốt cuộc chỉ có Lô Kỳ Điêu lúc trước luôn chuẩn bệnh cho ta là nguyện ý đến xem bệnh.
Ngược lại cũng là một người biết ơn tất báo, vốn dĩ chỉ là một y quan nho nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn trong ngự y viện, hiện tại lại đắc tội thêm không ít ngự y.
“Chúc mừng nương nương, là hỷ mạch.” Ông ta đứng lên, làm lễ, chúc mừng ta. Vẫn phong thái cách xa người khác cả vạn dặm.: “Trong khoảng thời gian này bớt ăn đồ lạnh, thức ăn cay, thân thể nương nương vốn kém. Không nên mệt mỏi quá độ. Thần sẽ kê một đơn thuốc dưỡng thai, dù sao dùng thuốc cũng là hại thân.”
Nghe nói như thế, trong lòng ta không khỏi vui vẻ. Nhưng lại phát hiện bi thương sầu muộn, quả là phúc mỏng, đứa bé đầu thai vào một cung phi đã bị đày vào lãnh cung là ta đây.
“Nô tỳ đi báo với hoàng thượng.” Vũ Tình rất vui vẻ, thoắc cái đã chạy ra ngoài. Hoàng thượng biết nhất định sẽ hài lòng, mà chúng ta có thể thuận lợi quay trở về.
“Bào thai đã hơn hai tháng, trong khoảng thời gian này nương nương cần phải cẩn thận. Chắc là do cơ thể nương nương vẫn luôn suy yếu cho nên không phát hiện ra?” Ta lấy tay vỗ về bụng của mình, đứa bé đến quá bất ngờ, khiến ta trở tay không kịp, nhưng vẫn rất vui mừng.
Ta phải bảo vệ nó thật tốt, từ nay về sau, ta đã không còn đơn độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...