Ta không biết mình đã ngủ bao lâu, tận đến khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ soi sáng toàn bộ căn phòng, nến hỉ trên bàn đã tắt ngấm tự lúc nào. Hắn, vẫn nằm ngủ bên cạnh ta.
Ta khẽ nhúc nhích thân mình, cảm giác thân thể thật là nặng, các đốt ngón tay cũng rã rời, bên tai chợt vang lên tiếng nói khiến ta càng hoảng sợ.
“Tỉnh rồi ư?” Ta xoay người nhìn hắn. Hắn chống đầu, nhìn ta, đáy mắt tràn đầy tiếu ý. Ta không biết lúc này nên nói cái gì, cảm giác mặt đang bị đốt cháy.
“Mệt không? Ngủ tiếp một lát nhé.” Hắn lại lên tiếng, trầm thấp ôn nhu như là tiếng chuông trên núi băng.
Ta lắc đầu:” Sùng Lang, giờ nào rồi?” Ta hỏi.
“Không biết, nhưng nhìn trời sáng thế này ước chừng đã sang giờ Tỵ rồi.” Ta nghe như tiếng sấm bên tai, đã đến giờ Tỵ rồi ư? Nhớ đến lời căn dặn của mẫu thân, ngày đầu tiên sau tân hôn thì cô dâu mới về phải dâng trà cho cha mẹ chồng. Xem ra, ta đã muộn.
Nhìn thấu lo lắng của ta, hắn lại nở nụ cười, đưa tay ngắc cái mũi nhỏ của ta nói: “Suy nghĩ gì?”
“Dâng trà. Thiếp đã muộn rồi.” Ta nũng nịu như hài tử vừa làm sai, nhỏ giọng nói.
“Hiện tại, trong cung chỉ có hai vị phi tử của tiên hoàng, nàng không cần dâng trà cho các nàng, chỉ cần sau khi hoàn thành sắc phong xế chiều hôm nay, đến bái kiến một chút là được.”
“Sắc phong? Khi nào?” Hoá ra ta đã bỏ lỡ rất nhiều việc.
“Không vội, giờ Mùi.” Sau khi nghe được câu trả lời, ta thoáng thở phào.
“Sùng Lang, Nhiễm Nhi hầu hạ chàng thay quần áo nhé.” Ta cười nói với hắn, mặt của ta còn đang nóng như lửa đốt. Nhưng lại sợ không dám nói tiếp, trong lòng lại thấy xấu hổ.
Hắn không trả lời ta, lặng lẽ ngồi dậy.
Ta nghiêm túc giúp hắn mặc y phục, từng cái từng cái, nghĩ tới “Kết tóc làm phu thê, nắm tay đến bạc đầu giai lão”, có thể nói ta và hắn hiện giờ đã kết tóc làm phu thê, nhưng ai có thể nói cho ta biết, phải làm thế nào mới có thể cùng hắn nắm ta đến bạc đầu giai lão?
“Làm sao vậy? Nàng luôn thất thần.” Hắn nhìn vào mắt ta hỏi.
“Không có, chỉ là đến tận bây giờ vẫn chưa tin được.” Ta trả lời hắn.
“Không tin cái gì?” Hắn hỏi
“Không tin, hiện giờ đã có một người ngủ cùng giường mỗi đêm. Sùng Lang cũng biết, thiếp chẳng phải công chúa, mà thiếp là nữ nhi của tể tướng.” Ta không sợ nói ra sự thật này, vì hắn cũng biết rõ điều này.
“Nếu như, không gặp được chàng, có thể thiếp sẽ kết thân với người môn đăng hộ đối nào đó.” An tâm làm một người phụ nữ không bước chân ra khỏi cửa, ở trong nhà giúp chồng dạy con, chăm lo nhà cửa, giống như mẫu thân của nàng vậy.
“Không ai có thể cưới được nàng.” Lời của hắn luôn luôn khiến cho ta không có điểm nào phản bác.
“Xong rồi.” Ta vỗ tay một cái, nhìn hắn. Xem ra hắn cũng rất hài lòng, nhìn mình trong gương đồng, gật đầu.
“Ngồi đi.” Hai tay hắn đè bả vai của ta xuống, để ta ngồi ở trước bàn trang điểm. Hắn lấy bút than trong ngăn kéo ra, cẩn thận vẽ mi cho ta. Khoảng cách giữa ta và hắn rất gần, có thể cảm nhận được nhiệt khí từ trong hơi thở của hắn đang nung cháy mặt ta.
“Thấy trẫm vẽ thế nào!” Hình như hắn rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Ta cầm gương đồng lên, nhìn một chút, hoàn hảo, không có vấn đề gì: “Sùng Lang, phải chăng cũng thường vẽ mi cho người khác?” Ta hỏi hắn.
“Thế nào? Ghen?” Hắn đưa ngón tay ra nhéo chóp mũi ta: “Nàng là của trẫm, cũng là nử tử đầu tiên được trẫm vẽ mi cho.” Vẻ mặt của hắn vô cùng chăm chú, ta lại không thấy buồn cười.
“Thật ư? Sao biểu tình biểu tình của Sùng Lang bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy nghiêm túc như vậy! Nhiễm Nhi còn tưởng rằng nói sai cái gì, Sùng Lang muốn trách tội cơ đấy!” Ta cười nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai của hắn, giống như tình nhân đang liếc mắt đưa tình, vô cùng ám muội: “Sùng Lang đi lo việc đi, Nhiễm Nhi đã biết.” Ta bảo hắn rời đi, Tuy nói sau đại hôn hoàng đế không cần lên triều bảy ngày, thế nhưng, tấu chương văn tự phiền người ấy không phải ít.”
“Đừng quên, giờ Mùi, đến Ương Mộc cung.”
“Dạ dạ dạ!” Ta cười đẩy hắn ra ngoài.
“Nàng là phi tử đầu tiên đuổi trẫm đi ra ngoài đấy! Thế nào, hôm qua trẫm không làm nàng thỏa mãn ư?” Hắn cười nhìn ta, nhướng mi, ánh mắt câu dẫn nhìn ta. Mặt của ta hiện tại chẳng khác nào than đang đốt trong lò, nếu như hắn cứ đứng ở chỗ này nhìn nữa, có thể ta chẳng làm được việc gì.
“Sùng Lang!” Ta giậm chân, nũng nịu gọi tên của hắn.
“Được rồi, được rồi.” Hắn lắc lắc tay, đi ra khỏi phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...