Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ (Đệ Nhất Manh Phu)

Edit:Trucxinh

Đông Phương Manh ngồi xổm xuống, chỉ liếc mắt một cái liền ngoảnh đầu
nhìn Yến Hồng nói: “Năm cái!” Yến Hồng cúi đầu đếm, đúng là có năm quả
trứng đã nứt vỏ, phỏng chừng vịt con sắp sửa tách vỏ mà ra ngay lập tức
đây. Tiểu ngốc ngồi một bên ngắm chưa đã nghiền, tò tò vươn tay ra muốn
sờ trứng vịt sắp nở. Vỏ trứng màu sắc vốn rực rỡ bị che kín mấy ngày nay giờ đã nhạt màu đi, nhưng từ vết nứt trên vỏ có thể nhìn thấy lờ mờ
thay đổi bên trong.

“Cẩn thận!” Mắt thấy Tiểu Hoa hung tợn mổ xuống cánh tay thon dài trắng
muốt, Yến Hồng nhanh tay nhanh mắt che chắn, kết quả Đông Phương Manh
không sao, nàng lại bị Tiểu Hoa thò cái cổ dài ngoẵng ra mổ cho kêu thảm thiết.

“Này, tẩu không sao chứ?” Giọng nói hiển nhiên không thuộc về ai trong
số họ vang lên bên cạnh. Yến Hồng nước mắt lưng tròng nhìn lại, thì ra
là Mộc Vũ Phi. Sao hắn cũng chạy tới đây? Có lẽ thắc mắc trên mặt nàng
quá rõ, mặt Mộc Vũ Phi thoáng mất tự nhiên, liếc mắt sang bên cạnh bực
bội nói: “Sáng sớm các người đã ầm ỹ như thế, ai cũng bị đánh thức.”

Tập Nhân chớp mắt, nàng ồn ào lắm hả? Nàng đã cố sức thấp giọng rồi mà!
Lúc Yến Hồng che chắn, Đông Phương Manh hơi rùng mình, giờ thấy Yến Hồng bị thương, có hơi hoảng loạn, lại thấy nước mắt của nàng, nhất thời cả
khuôn mặt cũng nhăn nhúm lại, hơi nước trong mắt đột ngột dâng lên, ôm
tay nàng vào lòng, khụt khịt mũi: “Hồng Hồng, đau…”

Yến Hồng cũng mặc kệ Mộc Vũ Phi, nhịn đau liều mạng nén nước mắt không
cho chảy xuống, dỗ dành hắn: “Manh Manh, Hồng Hồng không sao, đừng sợ
đừng sợ.”

Y Nhân đề nghị: “Cô gia, ngài xoa xoa đi, tiểu thư sẽ không đau nữa!” Nói rồi cười hì hì, phớt lờ cái nguýt của Diệu Nhân.


Đông Phương Manh nhìn chòng chọc vào vết thương đo đỏ nửa ngày, lúc Y
Nhân cho là hắn không hiểu, hắn đột ngột cúi đầu xuống, áp môi lên miệng vết thương, nhẹ nhàng mấp mím môi, cảm xúc từ cánh môi ấm mềm mịn màng
lưu lại mãi trong lòng Yến Hồng, giống như mặt nước sau mưa phùn nghênh
đón gió mát lạnh vĩnh hằng. Thơm xong, hắn cụng trán vào trán Yến Hồng,
thì thầm: “Không đau không đau…” Dường như nói hoài như vậy, cơn đau của nàng sẽ bị đuổi đi.

Tất cả mọi người có mặt đều ngây người, mấy đóa kim hoa cảm động lạ
thường, Tập Nhân khẽ hô: “Cô gia… biết đau lòng tiểu thư này…”

Yến Hồng dịu dàng nhìn Đông Phương Manh trước mặt nàng, trong lòng chỉ
cảm thấy ngọt lịm, nếu hắn có thể cảm giác được cơn đau của nàng thì bảo sao nàng không động lòng với hắn? Chỉ có Mộc Vũ Phi, thấy cảnh hai
người dựa vào nhau đột nhiên thấy rất chói mắt, ngực nặng nề, hừ khẽ một tiếng dời mắt đi chỗ khác. Vừa nhìn liền phát hiện một cái đầu nhỏ ướt
sũng từ cái lỗ trên một quả trứng ngoi ra, lập tức kinh ngạc hô lên:
“Vịt con ra kìa!”

Lực chú ý của tất cả mọi người liền bị hấp dẫn, chỉ có Đông Phương Manh
còn lưu tâm đến vết thương trên tay Yến Hồng, ngơ ngác không biết đang
nghĩ gì. Yến Hồng không muốn hắn lo lắng bèn vuốt ve mặt hắn: “Manh Manh mau xem, vịt con ra rồi kìa!”

Đông Phương Manh ngước mắt lên nhìn nàng, bấy giờ mới dời mắt đến ổ gà,
vừa thấy vịt con, hai con mắt lập tức mở tròn vo, nhanh chóng nhìn tới
mê mẩn, hai tay còn ôm cứng ngắc cánh tay bị thương của Yến Hồng trong
lòng mà không biết. Oắt con này còn chưa mở mắt, cả người **, cái đầu
nhỏ lắc trái lắc phải, dường như muốn thoát khỏi trói buộc của lớp vỏ
trứng còn chưa vỡ hẳn, bất lực vì không đủ sức, đành rũ đầu một bên, dựa vào vỏ trứng nghỉ một chút rồi tiếp tục.

Mộc Vũ Phi nhìn Tiểu Hoa đang chằm chằm như hổ đói bên cạnh, đột nhiên
thừa dịp nó không chú ý, tóm lấy cánh nó quăng ra sau cửa sổ, Tiểu Hoa ở sau song cửa cục tác không ngừng, hắn cười đắc ý, vênh váo liếc Yến
Hồng một cái. Yến Hồng không hề chú ý đến hành động kể công của Mộc Vũ

Phi, chỉ nhìn chú vịt con còn nghỉ ngơi trong vỏ cười không ngừng. Con
vịt con này đáng yêu quá đi, còn biết nghỉ ngơi lấy sức tái xuất giang
hồ, ha ha. Mộc Vũ Phi thấy Yến Hồng lại làm lơ hắn, hơi giận, lại thấy
vịt con ngọ nguậy nửa ngày không thoát khỏi lớp vỏ trứng nhìn mỏng manh
kia, không nhịn được muốn giúp nó một chút, vươn tay định tách lớp vỏ ra khỏi người nó. Yến Hồng vội vàng chặn hắn lại: “Đừng động vào.”

“Tại sao?” Đôi mắt xinh đẹp liếc xéo, không tự chủ mà giận dỗi.

Yến Hồng nhẫn nại giải thích: “Vịt con phải tự dựa vào sức mình phá vỏ mà ra, như vậy mới có thể lớn lên mạnh khỏe được.”

“Ồ.” Mộc Vũ Phi à lên một tiếng, lại hừ khẽ, thoáng lườm nàng một cái,
ngoảnh đầu sang bên tiếp tục quan sát mấy cái trứng còn lại. Yến Hồng
buồn cười, vị đại thiếu gia này cũng dễ nổi nóng quá đi, còn lợi hại hơn nữ hài tử nữa.

“Tiểu thư, hình như nó lạnh quá, cô xem, nó đang run kìa.” Khả Nhân chỉ vào oắt con run lẩy bẩy.

Giai Nhân nói: “Tiểu thư, không bằng chúng ta ủ ấm cho nó một chút, có lẽ nó sẽ có sức mà ra.”

Thấy Yến Hồng gật đầu, Giai Nhân đang định thò tay bắt, Yến Hồng lại đưa mắt ra hiệu cho nàng khoan động vào. Dùng cánh tay không bị thương bao
lấy cả vỏ lẫn vịt con, đưa đến trước mặt Đông Phương Manh, dưới ánh mắt
chăm chú theo dõi nãy giờ của hắn, mở tay hắn ra, đặt vào lòng bàn tay
hắn, khẽ nói: “Manh Manh, nào, từ từ khép tay lại, đúng, nhè nhẹ, bọc
lấy trứng, giỏi quá.”

Bộ dạng dè dặt cẩn thận, cả lông mi cũng không dám chớp của Đông Phương
Manh cực kỳ dễ thương, hắn nghiêm túc bụm hai tay lại, người thẳng đơ,
không dám cục cựa lấy một chút. Yến Hồng mỉm cười, bao hai tay mình bên
ngoài tay hắn, hai người cùng nhau ủ ấm chú vịt con hạnh phúc này. Đông

Phương Manh nhìn vỏ trứng chằm chằm, nửa ngày mới cười ngờ nghệch ngoảnh đầu lại, nhả ra một chữ với Yến Hồng: “Ấm.”

Yến Hồng chớp mắt cười gật đầu, cũng nói chuyện như hắn: “Ấm.”

Mộc Vũ Phi thấy hai người phối hợp ấm áp, tim đập loạn hồi lâu lại không sao dời mắt đi được. Vịt con được tay hai người hợp lực ủ ấm hồi lâu
rốt cuộc lại có sức, ngọ nguậy cái đầu. Yến Hồng nhẹ nhàng giật tay Đông Phương Manh thả nó vào lại ổ rơm, chỉ thấy nó hăng hái chống thân hình, lớp vỏ kêu răng rắc một tiếng vỡ nát, vịt con loắt choắt hoàn chỉnh
đứng trước mặt mọi người.

“Oa, nó nhỏ quá à.” Khả Nhân phồng má cảm thán.

“Nhỏ.” Đông Phương Manh chỉ vào vịt con, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Yến Hồng
nhìn thân thể nhỏ xíu lắc lư cố sức đứng dậy, cũng không kềm được cảm
động. Đúng là một bé vịt con kiên cường.

“Ta quyết định rồi!” Yến Hồng nắm chặt tay, trịnh trọng tuyên bố: “Tên
của nó, là Tiểu Cường!” Thiếu chút nữa thì Mộc Vũ Phi ngã nhào, hắn
không tin nổi mở to mắt trừng Yến Hồng, xem thường cái tên nàng đặt tới
cực điểm.

Không dè Đông Phương Manh lại cực kỳ biết giữ thể diện cho nàng, phụ
họa: “Tiểu Cường.” Nói xong còn vươn một ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve
lớp lông sũng nước của vịt con. Đương nhiên, đối với cái tên tiểu thư
nhà mình đặt, năm đóa kim hoa tuy không đồng quan điểm nhưng cuối cùng
không ai ý kiến, bởi vì quả trứng thứ hai có động tĩnh nữa rồi. Chỉ thấy vết nứt trên đầu quả trứng tách ra từng chút một, sau khi run run co
giật một lúc, cái đầu ướt sũng thứ hai từ trong chui ra. Có điều oắt con này rõ ràng hùng dũng hơn con thứ nhất nhiều, lắc lư cái đầu một chút,
giãy mạnh vài cái, vỏ trứng liền vỡ vụn, nó lung la lung lay đi sang bên cạnh, gục gặc đầu một chút, nhìn bộ dạng ngây thơ cực kỳ đáng yêu. Lần
này Yến Hồng không vội vàng đặt tên mà hỏi ý kiến Đông Phương Manh:
“Manh Manh, vịt con thứ hai tên gì đây?”

Đông Phương Manh nhìn vịt con cười đáp: “Tiểu Cường.” Úi, không biết con vịt số một có buồn chết không đây.

Yến Hồng cười tiếp lời: “Nhưng con đầu tiên đã kêu Tiểu Cường rồi, con thứ hai không thể giống được.”

Đông Phương Manh nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, nói ra một cái tên mới

mẻ: “Tiểu Nhị.” Mọi người mếu tập thể, không biết quảng đại chúng tiểu
nhị biết danh hiệu của bọn họ giống với một con vịt sẽ có cảm tưởng gì.

Nhưng Yến Hồng thấy ánh mắt chờ đợi của Đông Phương Manh, nhịn không được gật đầu: “Vậy gọi là Tiểu Nhị!”

Mộc Vũ Phi nhịn hết nổi xì một tiếng song cuối cùng cũng không nói gì.
Dù sao con vịt kia không phải hắn. Cái tên bi thảm của đám vịt con thế
là xác định xong. Tiếp đó liền xuất hiện Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ,
Tiểu Lục. Còn dư lại hai quả biến thành “trứng thối”, không ấp thành
công. Lão đại của chúng, Tiểu Cường cô nương, giờ phút này bắt đầu giữ
địa vị bá chủ vịt đầu lĩnh, ai bảo nó có cái tên vang dội nhất làm chi!

“Sao chúng còn chưa mở mắt?” Mộc Vũ Phi nhìn bọn vịt nửa ngày, không nén được hỏi thành tiếng.

“Đúng rồi, có phải mắt chúng có vấn đề không?” Diệu Nhân lo lắng hỏi.

Dù sao Yến Hồng cũng từng sống ở nông thôn, bèn đảm đương công việc phổ
cập kiến thức: “Gà con vịt con mới nở đều thế, chúng cần thời gian thích ứng với ánh sáng bên ngoài, đến ngày mai là ổn thôi.” Nói rồi căn dặn
Giai Nhân: “Giai Nhân, muội đi bắt Tiểu Hoa về lại đi, mấy con vịt con
này tạm thời chưa thể tách khỏi mẹ nuôi nó được.”

Giai Nhân gật đầu, đi vòng ra sau cửa tìm Tiểu Hoa sốt ruột muốn chết
về. Tiểu Hoa vừa rơi xuống đất, thấy mấy bảo bối của nó đều phá vỏ rồi,
cứ như được tiêm thuốc trợ tim, “cục cục” mấy tiếng thật to, vừa la vừa
bổ tới, giang cánh ôm mấy oắt con còn yếu ớt vào dưới cánh mình, mạnh mẽ tuyên bố quyền sở hữu, không cho phép bất cứ người nào lại gần nữa,
nhất là kẻ vừa thô bạo với nó, Mộc Vũ Phi.

Yến Hồng sai nhóm nha đầu đi lấy thức ăn cho Tiểu Hoa, trong thời gian
ấp trứng này gần như nó chẳng ăn gì, nhìn tiều tụy nhiều hẳn. Nàng sợ
đến chừng đó không có sức nuôi vịt con, vội vàng bổ sung dinh dưỡng cho
nó. Bận bịu xong, thấy đến giờ tới thỉnh an Công gia phu nhân rồi, bèn
kéo Đông Phương Manh còn đang bịn rịn đi, chỉ để lại Giai Nhân tính tình thận trọng canh các bảo bối vịt con.

Mộc Vũ Phi nói: “Ta cũng muốn đi thỉnh an dì dượng”, rồi đi theo bọn Yến Hồng tới chính sảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui