"Sư...!sư tổ?"
Khương Thạch Hải cảm thấy giọng nói của mình run rẩy.
"Người đang ở đâu? Mau, mau bảo người nghe điện thoại!", đầu dây bên kia vang lên tiếng dồn dập, có thể nghe rõ được tiếng thở của người kia hỗn loạn.
"Chuyện này...!chuyện này...", ông Khương muốn khóc mà không khóc được, một lúc sau mới nói toàn bộ mọi chuyện ra!
"Cái gì? Con đuổi sư tổ con đi?"
Giọng nói bên kia vang lên, tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
"Con không biết đó là sư tổ của con".
Khương Thạch Hải tủi thân nói, sao sư tổ trẻ thế chứ?
Nhưng người ở đầu dây bên kia không quan tâm nhiều đến vậy, tiếng gào thét chửi mắng vang lên như tiếng đạn đại bác.
"Tên đại nghịch bất đạo này!"
"Mi là cái đồ phản nghịch của Cổ Y Tông!"
"Mi là kẻ địch của Cổ Y Tông!"
"Sao mi dám làm ra chuyện này?"
Khương Thạch Hải chợt lau mồ hôi, bất đắc dĩ nói:"Sư phụ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Một học sinh cấp ba...!sao có thể là sư phụ của người, là sư tổ của con được?"
"Học không phân trước sau, kẻ thành danh mới là sư phụ! Chút y thuật của con không đáng xách dép cho sư tổ! Chẳng nhẽ con lại phán đoán người khác qua diện mạo như bao người ở thế tục sao? Cổ Y Tông tốn công sức nuôi con mà chẳng được tích sự gì!", tiếng chửi mắng trong điện thoại vang ra ngoài.
Khương Thạch Hải sững sờ.
Chẳng nhẽ...!Tần Long kia là thần y thật sự sao?
"Khương Thạch Hải! Ta nói cho con biết, nếu như con không đuổi theo sư tổ, xin người tha cho mình, ta sẽ đuổi con ra khỏi Cổ Y Tông!"
"Vâng vâng vâng...!sư phụ, con nhất định sẽ tìm sư tổ về!", ông Khương toát mồ hôi hột, tim đập như điên đáp lại.
"Còn nữa, con không được truyền thân phận của sư tổ ra ngoài! Nhận được sự tha thứ của sư tổ con xong lập tức gọi điện cho ta, ta sẽ đích thân đến thành phố Thịnh Hoa!"
Giọng nói như sấm rền vừa dứt, người ở đầu dây bên kia cũng cúp máy.
Ông Khương ngồi phịch xuống đất, giống như con rối đứt dây, vô hồn vô lực, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Đám Diệp Hổ đều kinh ngạc.
Ông Khương làm sao vậy? Nhận một cuộc điện thoại thôi, sao giống như gặp quỷ vậy?
"Ông Khương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Ông đây là...", Diệp Hổ kinh ngạc hỏi.
Khương Thạch Hải hoàn hồn, cười gượng, than thở nói: "Ông Diệp, lão phu hại ông rồi, hại cô Diệp rồi".
"Là...!là sao?"
Diệp Hổ và Trương Linh Linh nhìn nhau, thậm chí không hiểu.
"Vừa nãy tiểu thần y Tần Long...!à không đại sư Tần Long có lẽ nói thật đó, chắc cậu ấy có thể nắm chắc trăm phần trăm chữa khỏi bệnh cho cô Diệp".
"Hả?"
Diệp Hổ trợn tròn mắt.
"Đại sư Khương, chắc ông không nhầm chứ? Tần Long, cậu ấy...!cậu ấy chỉ là một học sinh cấp ba thôi", Trương Linh Linh kinh ngạc nói.
"Xin lỗi, vạn phần xin lỗi, bệnh của cô Diệp, lão phu tạm thời không chữa được, lão phu xin cáo lui trước!"
Khương Thạch Hải cảm thấy bất an, cũng chẳng thèm quan tâm đến Vương Tử Hào, ông ta đi nhanh ra ngoài.
Diệp Hổ, Trương Linh Linh, Vương Tử Hào trong phòng trợn mắt nhìn nhau, đều không biết phải làm thế nào.
"Thần y Khương...!rốt cuộc làm sao vậy?"
"Chẳng nhẽ...!bọn họ đều nhìn lầm Tần Long rồi sao?", Diệp Hổ kinh ngạc nói.
Khương Thạch Hải rời khỏi nhà họ Diệp liền đuổi theo Tần Long.
Diệp Hổ và Trương Linh Linh ngồi trên ghế sofa vô cùng khổ não.
Diệp Viên Viên oán trách nhìn bố mẹ mình, rồi đi nhanh lên lầu.
Vương Tử Hào còn đang tính toán.
Còn về nhân vật chính Tần Long đã về nhà, nằm xuống giường liền ngủ luôn, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chuyện của nhà họ Diệp không ảnh hưởng nhiều đến anh, dù sao ngày nào cũng chạy đến nhà họ Diệp, còn phải đối mặt với Diệp Viên Viên, chuyện này với Tần Long mà nói vô cùng đau đầu.
Cộc cộc cộc.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Long hơi bất ngờ
Anh vừa đến Thịnh Hoa không lâu, ngoại trừ Huy Thái Lang, anh có quen ai đâu.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Khương Thạch Hải đứng bên ngoài.
Nhưng Khương Thạch Hải lại cúi gằm mặt, hất ống tay áo quỳ xuống đất, cúi đầu với Tần Long.
"Đồ tôn Khương Thạch Hải bất hiếu khấu kiến sư tổ, lúc trước đã mạo phạm sư tổ, đại nghịch bất đạo, xin sư tổ trừng phạt!"
Nói xong, đầu ông ta liền đập xuống nền đá.
Người qua đường đều nhìn, ai cũng chỉ chỉ chỏ chỏ.
Tần Long nhíu mày, nhìn Khương Thạch Hải nói: "Vào nhà rồi nói".
"Đa tạ sư tổ".
Khương Thạch Hải mừng rỡ, vội vàng đứng dậy đi vào nhà.
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...