- Là kẻ nào dám đánh lén?
Một tên nhân cấp hậu kỳ tránh né được ám khí quát lớn. Phi tiêu của Tiểu Hắc do phải phân tán để ra tay nên chỉ có sát thương đối với những tên có tu vi nhân cấp trung kỳ trở xuống mà thôi.
- Lão tử là gia gia của ngươi.
Bất ngờ xuất hiện sau lưng của gã vừa lên tiếng, Tiểu Hắc dùng Hỏa Đạn Thuật phiên bản bàn tay tung một chưởng vào hậu tâm của hắn. Phản ứng của tên này cũng cực nhanh, hắn ta cảm nhận được nguy hiểm liền ngã người về phía trước để tránh né. Có điều khoảng cách ra đòn là quá gần, gã ta chỉ thấy một bàn tay xượt qua lưng của mình và sau đó gã ngửi thấy mùi thịt cháy khét bốc lên.
- Không...A a a a, cứu mạng.
Tất cả đồng bọn đứng xung quanh của gã đều e ngại né ra trong khi gã lăn lộn quằn quại như một con tôm bị thương tổn. Sau vài chục giây, tên nhân cấp hậu kỳ không còn giãy giụa nữa mà đã tuyệt khí bỏ mình, sau lưng gã là một vết cháy đen nhìn hết sức ghê rợn.
Vẫn chưa chịu dừng lại, Tiểu Hắc liên tục dùng ẩn thân thuật liên tục dùng ám khí ra tay đả thương hoặc giết chết gần như tất cả nhửng kẻ có tu vi nhân cấp sơ kỳ trở xuống. Còn nhân cấp trung kỳ thì cũng bị thương khá nhiều, khiến nhiều tên sợ hãi phải lui ra xa, đứng sát vào các cao thủ hậu kỳ trở lên để được bảo hộ.
Cảm thấy kế hoạch của mình không sai biệt lắm đã thành công, Tiểu Hắc liền hiện thân ngay bên cạnh Mộc Bình. Sắc mặt của nó có chút tái đi vì phải sử dụng khống vật thuật nhiều lần trong thời gian ngắn.
- Sư đệ, ngươi....
Nhìn thấy Tiểu Hắc, Mộc Bình xúc động kêu lên. Vốn anh ta cho rằng tiểu sư đệ của mình sau khi cứu người đã an toàn rời khỏi, không nghĩ đến đứa trẻ này lại quay lại xông vào vòng vây để hỗ trợ mình. Nam nhi trọng nhất là nghĩa khí, trong chiến đấu sinh tử mới biết ai là bạn, ai là thù.
- Hắc hắc, sư huynh đừng làm cái điệu bộ yếu đuối như nữ nhân đó. Nếu muốn cảm tạ sư đệ thì chỉ cần cho ta một bữa ăn thật ngon là được.
Phất phất tay vài cái, Tiểu Hắc làm ra vẻ không quan tâm cười đáp. Vốn là người không thích quanh co nhiều lời, Mộc Bình gật đầu nói:
- Vậy mới là hảo huynh đệ của Mộc Bình ta. Yên tâm, nếu chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây, ta sẽ cho đệ ăn hết những nhà hàng ngon nhất tại Huyền Kinh.
- Quân tử nhất ngon, tứ mã nan truy.
Giơ bàn tay nhỏ ra vỗ với Mộc Bình một cái, hai người liền cười to sàng khoái. Hình ảnh của họ giống như những thiết huyết dũng sĩ trước giờ ra trận, một chén kính non sông, một chén kính huynh đệ, hào khí ngút trời. Chưa chắc có thể cùng sinh, nhưng nếu có thể cùng kề vai sát cánh tử chiến đến hơi thở cuối cùng, một đời đại trượng phu như vậy đã trọn vẹn.
Tựa lưng vào nhau, Mộc Bình va Tiểu Hắc hết sức bình tĩnh nhìn cả chục tên cao thủ Mai gia đang bao vây mình. Thực lực của bọn này đến thời điểm này chỉ còn chiến lực từ nhân cấp trung kỳ trở lên, không một ai là kẻ dễ đối phó cả. Thực lực thật sự của gia tộc này quả thật vô cùng đáng gờm, so với các gia tộc bên trong Huyền Kinh, Mai gia hoàn toàn vượt trội từ số lượng đến cảnh giới tu vi.
- Không được lui lại, tất cả xiết chặt vòng vây, không thể để bọn chúng có cơ hội đào tẩu.
Nhìn ra được thế trận bên mình đang rối loạn, Mai Đông Tài liền trực tiếp lớn tiếng chỉ đạo. Trong lòng lão ta đang rất giận dữ, chỉ hận không thể lọc da xé thịt hai tên tặc tử dám làm loạn bên trong trang viện. Để bồi dưỡng ra một tên tu vi nhân cấp trong tộc cần phải tốn không ít tài nguyên, thế mà bây giờ hơn một nửa tộc nhân đã bị đối phương giết chết hoặc làm cho trọng thương. Một kẻ giữ vị trí tộc trưởng như lão làm sao có thể kìm nén được cơ chứ.
Mệnh lệnh của Mai Đông Tài quả thật có hiệu quả rất tốt. Bọn cao thủ còn lại của Mai gia rất nhanh đã phối hợp lại thành một vòng tròn xiết chặt, không để một lổ hổng nào lộ ra cả. Dưới tình huống bao vây kín kẽ này, cho dù Mộc Bình và Tiểu Hắc đột phá từ điểm nào cũng đều vô cùng khó khăn.
Đúng lúc này, đại hán đứng bên cạnh Mai Đông Tài đột nhiên lên tiếng:
- Cậu nhóc, ta thấy thân pháp của cậu cực kỳ quỷ dị. Loại thuật ẩn thân này ta chỉ nghe nói xuất xứ từ trong môn phái sát thủ hàng đầu. Nếu như cậu đồng ý giao ra võ học thân pháp này, ta sẽ xin Mai gia chủ thả cho hai người các người an toàn rời đi.
- Dã tiên sinh, ngươi?
Giật mình một cái, Mai Đông Tài khó hiểu xoay sang vị Dã tiên sinh với ý chất vấn. Có điều tên này dường như không hề để vị Mai gia chủ vào trong mắt, hắn mỉm cười tỏ ra vô cùng tự tin, dùng bộ dáng có chút cao ngạo đợi chờ câu trả lời của Tiểu Hắc.
- Thật xin lỗi, điều kiện của ngươi ta không có hứng thú. Thứ nhất, chỉ bằng nhiêu đây bổn đại gia sợ rằng các ngươi khó lòng lưu ta lại được. Ngoài ra, dù ta có đưa ngươi bí kíp về thuật ẩn thân của ta thì ngươi cũng không thể nào lĩnh hội được đâu.
Đùa sao! Tiểu Hắc nó đã hạ gục nhiều người của Mai gia như thế, nếu lão già kia đồng ý buông tha cho nó mới là chuyện lạ. Đánh không lại thì liều mạng, có chết cũng phải kéo theo mấy tên làm cái đệm lưng cho mình.
Còn chuyện về ẩn thân thuật của nó lại là lời thật lòng, tu tiên pháp thuật cao thâm diệu vợi sao có thể so sánh với thân pháp thô thiển của thế tục được. Tên đại hán kia vốn chỉ là phàm nhân, không có linh lực thì dù thiên tư thế nào cũng sẽ không thể luyện thành.
Chỉ là lời thật lòng của Tiểu Hắc đến tai đại hán lại giống như châm chọc, khiến hai mắt của gã búng lửa, sắc mặt trở nên bất thiện. Cười lớn tiếng một cái, hắn ta mang theo mùi vị đầy sát khí đáp lại:
- Tốt, tốt! Dã Lang tao hành tẩu giang hồ hơn hai mươi năm, chưa từng có kẻ nào dám nói chuyện vơi tao như vậy. Nếu rượu mời mày không chịu uống, thì đừng trách tao ra tay độc ác.
- Bớt nói lời vô nghĩa, có ngon thì đến đây cắn tôi đi. Nếu ông không làm được thì chỉ là một con rùa rụt đầu thôi nhé.
Nghe xong lời hăm dạo của đối phương, Tiểu Hắc chẳng những không bỏ vào tai mà còn ngoắc ngón tay ra vẻ khiêu khích. Đánh rắn phải đánh đầu, muốn thắng phải bắt được chủ tướng kẻ địch. Từ nãy giờ, Tiểu Hắc vẫn luôn chú ý đến lão già gia chủ Mai gia. Tiếc là bên cạnh lão luôn có gã đại hán kè kè đứng cạnh nên nó không dám ra tay. Nếu như có thể dẫn dụ được gã họ Dã rời xa lão ta thì chắc chắn thời cơ sẽ đến.
- Đúng là nghé con không sợ cọp. Mày nghĩ với thân pháp quỷ dị của mình thì có thể hoành hoành không cố kỵ sao? Ẩn thân thuật suy cho cùng cũng chỉ là che mắt người ta mà thôi, chứ không thể làm mày thật sự biến mất đúng không? Chỉ cần tập trung cảm nhận thì tao liền có thể xác định được vị trí của mày thôi.
Nhãn lực của Dã Lang vượt xa cao thủ nhân cấp, phân tích của hắn không sai lệch nhiều lắm so với sự thật. Ẩn thân thuật là một pháp thuật cơ bản nhất của tu tiên giả, chỉ có tác dụng che mắt phàm nhân mả thôi. Do tu vi của Tiểu Hắc chỉ ở tầng thứ nhất Luyện Khí nên khi di chuyển vẫn để lại dao động trong khi không khí. Dĩ nhiên, cũng chỉ có tu vi của những kẻ đã bước chân vào Chân Võ Môn như Dã Lang mới có thể nắm bắt được điểm này.
Một môn thân pháp lợi hại bậc này, Dã Lang suy tính nếu hắn đoạt được thì nhất định thực lực sẽ đại tăng. Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn ta nhìn Tiểu Hắc lại càng thêm nóng bỏng, lộ rõ sự tham lam không che giấu.
Cùng với hai tên đệ tử của mình, Dã Lang từng bước tiến về phía phía Tiểu Hắc, một tay của hắn đã lấy ra một thanh đao to đầy bén lạnh.
- Muốn đụng đến sư đệ của tao thì phải hỏi ý của Mộc Bình này đã.
Một tay cầm súng, một tay còn lại cầm một thanh kiếm lượm được của một tên Mai gia, Mộc Bình nhảy ra che chắn trước mặt Tiểu Hắc. Ánh mắt anh ta trừng lên, nếu đối phương đến gần hơn thì anh ta sẽ ra tay.
- Ngươi không xứng để ta xuất thủ. Lưu Việt, Lưu Tam, hai ngươi đi giải quyết tên này đi.
Vung tay ra lệnh cho hai gã đệ tử, Dã Lang vẫn tập trung khóa chặt Tiểu Hắc. Hai tên họ Lưu nhận được chỉ thị của đại hán liền nhìn nhau mỉm cười, bọn chúng từ trong đai lưng lấy ra mỗi người một cặp rìu ngắn. Tiếp đó hai tên này chia ra hai hướng trước và sau lưng Mộc Bình, đây là phương pháp lấy hai vây một mà hai tên này vẫn thường dùng.
Cảm nhận được hai gã đi theo sau tên đại hán có vẻ còn lợi hại hơn cả Viễn Y Tình mà Mộc Bình từng chạm trán, anh ta liền không dám chủ quan mà vội thủ thế chuẩn bị ứng phó. Mặc dù bị kẻ địch cầm chân, Mộc Bình vẫn hướng Tiểu Hắc nói:
- Sư đệ yên tâm, huynh sẽ cố gắng xử lý bọn chúng rồi hỗ trợ cho đệ.
- Khà khà, ngươi sống sót dưới đòn phối hợp Song Liên Trảm của bọn ta rồi hãy nói.
Hai tên họ Lưu cười lên tà dị rồi đồng thời trước sau giáp kích, cùng lao vào Mộc Bình tung những nhát chém liên tục. Đòn thế của chúng nhìn không có gì đặc biệt nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy cả hai đều ra tay có chủ ý rất rõ rệt. Mỗi khi tên phía trước tung đòn về phía bên phải thì tên còn lại sẽ bổ rìu từ phía trái vào chặn đứng hướng tránh né của đối thủ. Không những vậy, khí lực của hai kẻ này đã đến cực hạn nhân cấp nên những nhát chém đều vô cùng mạnh và uy lực. Chỉ cần trúng một chiêu thôi thì người đó khó tránh khỏi cảnh bị phanh thây.
Cũng may là thân pháp trong vô danh kiếm pháp mà Mộc Bình nắm giữ vô cùng tinh diệu. Chỉ dựa vào sự linh hoạt của bước di chuyển của mình mà Mộc Bình tuy có chút chật vật song vẫn có thể tránh né được đòn tấn công phối hợp liên tục của kẻ địch. Thậm chí, anh ta còn nhìn ra vài sơ hở để phản công lại. Nhất thời, hai bên trở thành cục diện khó phân định thắng thua, hết sức căng thẳng.
Thấy sư huynh mình tạm thời vẫn không có việc gì, Tiểu Hắc mới thở ra một hơi. Đồng thời, hai mắt của nó lạnh lùng nhìn thẳng vào đại hán đứng trước mặt. Đây là lần đầu tiên Tiểu Hắc lại cảm thấy áp lực khi đối đầu với người khác như vậy.
- Chúng ta cũng bắt đầu đi thằng nhóc. Tao sẽ chứng minh cho mày thấy ẩn thân thuật của mày trước mặt cao thủ chân chính chẳng là gì cả.
Khí thế toàn diện bộc phát, Dã Lang vẫn chậm rãi bước đến, không có dấu hiệu nôn nóng. Là một kẻ giết người vô số, hắn ta biết rõ càng gấp gáp sẽ chỉ khiến con mồi có cơ hội chạy thoát. Đối với thợ săn, chỉ cần một kích chí mạng là đủ.
- Không ngờ ông lại là cao thủ nội khí.
Khi Dã Lang đến gần Tiểu Hắc trong phạm vi vài thước, nó mới phát hiện được tu vi thật sự của hắn ta. Thật không ngờ nhanh như vậy nó phải chiến đấu với một cao thủ Chân Võ Môn thực thụ.
- Không ngờ kiến thức của mày cũng thật không ít. Nếu đã biết tu vi của tao vậy còn không mau quỳ xuống nhận tội, tao có thể suy nghĩ cho mày một cơ hội.
Ánh mắt lóe lên một chút bất ngờ, đại hắn vẫn không dừng bước mà lại lên tiếng chiêu hàng. Tiếc là Tiểu Hắc chẳng có chút gì là sợ hãi cả, nó còn cười như không đáp:
- Có bản lĩnh thắng được tôi rồi hãy nói.
Dứt lời, Tiểu Hắc lập tức dùng ẩn thân thuật biến mất, nó quyết định ra tay trước để đoạt tiên cơ, gây bất ngờ cho kẻ địch.
- Tao đã nói tao có thể đọc được vị trí của mày. Thế mà mày lại không tìn, còn giở chiêu này ra sao?
Cười gằn một tiếng, Dã Lang nhắm vào một chỗ không có ai lướt đến tung một đao cực như tia chớp. Sau khi ra đòn, hắn ta ồ lại một tiếng ngạc nhiên.
- Không ngờ ngoài ẩn thân, tốc độ tránh đòn của mày cũng lợi hại không kém.
Ở một vị trí không xa, Tiểu Hắc bỗng hiện ra, sắc mặt của nó có chút khó xem. Không nghĩ đến đối phương thật sự có thể nhìn ra được thuật ẩn thân của nó, nếu như vậy muốn đánh lén hắn ta là điều vô cùng khó khăn.
Còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, Dã Lang lại lao đến, lần này tốc độ hắn ta còn nhanh hơn nhiều. Có điều bằng vào Ngự Phong Thuật, Tiểu Hắc vẫn né tránh được lưỡi đao của đại hán trong tích tắt khiến cho hắn ta có chút tức giận mà không ngừng truy đuổi.
- Để tao xem mày có thể tránh né đến khi nào.
Tung ra hết Loan Đao Thập Bát Thức trứ danh của mình, chiêu chiêu đều muốn đoạt mạng, Dã Lang vung đao không ngừng nghỉ khiến cho Tiểu Hắc phải dùng hết bản lĩnh của mình để không bị trúng đòn. Dù gì thì linh lực của nó cũng có hạn, nếu đến khi linh lực cạn kiệt thì dù đại hán không còn sức giết nó thì Tiểu Hắc cũng khó lòng mà thoát khỏi cả đám người Mai gia đang trực chờ xung quanh.
"Đành phải mại hiểm một phen"
Quyết định phải phản công, Tiểu Hắc không do dự một giây nào mà liền vung tay phóng ra một loạt vài chục cái ám khi về phía Dã Lang. Đồng thời nó cũng dùng thuật ẩn thân và ngự phong thuật cùng một lúc như một bóng đen lao về phía đối phương cùng với phi tiêu của mình.
- Muốn chết
Đang vô cùng bực bội vì tên nhóc vốn nghĩ đưa tay ra là có thể thu phục hóa ra lại trơn như con cá trạch, đại hán vừa nhìn thấy Tiểu Hắc chủ động xông đến thì tâm tình liền đại hỷ, vung đao lên sẵn sàng tiếp đón.
Khi ám khí đến gần đại hán, Tiểu Hắc hai tay niệm quyết một cái, hơn mười phi tiêu được điều khiển liền tách ra bay theo một quỹ đạo vòng cung tấn công vào hai bên hông của hắn ta. Còn bản thân mình, Tiểu Hắc nghiến răng vận dụng Ngự Phong Thuật đến cực hạn thoáng cái đã lao ra ngay sau lưng của Dã Lang, ngưng tụ Hỏa lực lên cánh tay đánh một chưởng toàn lực.
Mọi chuyện kể thì dài kỳ thực diễn ra chỉ trong vài chục giây hơi thở, Tiểu Hắc dùng hết tất cả pháp thuật của mình để tung ra một đòn quyết định. Khiến cho Dã Lang phải bốn hướng đều trúng phải phục kích, không biết phải xử lí thế nào.
- Là tao đã khinh thường mày rồi tiểu tử, nhưng chớ có vội mừng. Hãy xem đây.
Bất chấp ám khí phóng đến, Dã Lang dùng một tư thế khó tin đâm ngược đại đao của mình ra phía sau, hướng thẳng vào trái tim của Tiểu Hắc. Tiếp thao, hắn ta hét lên một tiếng, nội lực hung hậu từ trong người bùng phát mãnh liệt, tỏa ra bên ngoài làm cho ám khí gặp phải liền bị phản chấn rớt xuống đất. Còn chục phi tiêu được ngự vật thuật điều khiển cũng không thể tiến lên mà bị nội khí kìm hãm lại. Chỉ trong tích tắc, hắn ta đã hoàn toàn lật ngược được đòn thế mà Tiểu Hắc bày ra.
Tưởng chừng như kết cuộc đã định, trên miệng Dã Lang nở một nụ cười thắng lợi. Một cơn gió lạnh thoảng qua, hắn ta không chú ý đến khi cảm nhận cánh tay mình có chút mát lạnh. Khi hắn kịp nhìn lại thì một cánh tay đã hoàn toàn bị đứt lìa từ khi nào, trong khi chưởng lực của Tiểu Hắc vẫn không dừng lại mà đánh thẳng tới. Dù họ Dã có điên cuồng dùng nội khí để ngăn cản thì đối phương vẫn bất chấp tung ra một đòn kết liễu vào ngay ngực của hắn.
- Khônggggg
Sau một tiếng kêu không cam lòng, người xung quanh không còn nghe thấy bất kỳ câu gì thốt ra từ miệng của Dã Lang nữa. Bởi vì hiện giờ gã đã chết không thể chết hết hơn khi trên ngực còn in một lỗ to bị cháy khét. Bản thân Tiểu Hắc dù tiêu diệt được kẻ địch nguy hiểm cũng không khá hơn là bao.
Ngoài việc dùng hết linh lực cho đòn sát thủ Phong Đao thuật của mình, nó còn bị nội lực của tên đại hán trước khi chết kháng cự làm cho bị trọng thương. Khóe miệng Tiểu Hắc chảy đầy máu tươi, nó xiết chặt nắm tay của mình lại rồi trước sự ngỡ ngàng của đám người Mai gia nó lại dùng ẩn thân thuật biến mất.
- Mau truy bắt tiểu tử đó, đừng...
Mai Đông Tài là kẻ phản ứng đầu tiên, chỉ là lời của lão vừa thốt ra được phân nửa thì phải nuốt lại. Lúc này, một thanh đại đao đang đặt kề sát cổ của lão, chỉ cần tiến sát thêm một chút thì cổ của vị Mai gia chủ này sẽ bị cắt đứt ngay. Thanh đại đao đó mọi người cũng nhận ra chính là vũ khí của Dã Lang vừa bị hạ sát, còn người đang đứng uy hiếp Mai Đông Tài không ai khác hơn chính là Tiểu Hắc.
Từ khi bắt đầu đến giờ, Tiểu Hắc chỉ chờ đợi thời cơ khi không có cao thủ nào bên cạnh bảo vệ lão già Mai gia chủ này mà thôi. Hiện tại, Dã Lang đã chết, liền không ai có thể ngăn cản được nó nữa.
- Ngay lập tức kêu người của ngươi ngừng tay lại cho ta, nếu không ta sẽ khiến cho ngày này năm sau thành ngày giỗ của lão già ngươi.
Dùng khí lực còn lại của mình, Tiểu Hắc tựa như một ác thần ra lệnh cho Mai Đông Tài khiến cho lão vừa tức đến run rẩy cũng vừa sợ hãi tái mặt.
- Ngươi...
- Ta đếm đến năm, nếu ngươi không bảo bọn họ tránh đường cho bọn ta rời đi thì ngươi cứ đi chết đi. Một..
Không có sự mặc cả nào ở đây cả, Tiểu Hắc xiết chặt thanh đao khiến nó cứa nhẹ một vết trầy trên cổ của Mai Đông Tài. Cuối cùng, lão ta cũng đành phải khuất phục, bèn ra lệnh cho tất cả người của Mai gia phải bỏ vũ khí xuống và lui ra nhường đường. Riêng hai tên đệ tử họ Lưu của Dã Lang rất không cam lòng nhưng do không thể đánh bại được Mộc Bình, lại cảm thấy kinh sợ trước thực lực của Tiểu hắc nên đành thu vũ khí lại vội vàng rút đi.
Trước khi rời khỏi, bọn chúng còn dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn Tiểu Hắc. Tiếc là linh lực đã cạn, nếu không nó sẽ không dễ dàng để cho hai cái mầm họa này rời khỏi. Chọc phải một môn phái Chân Võ Môn cũng không khác gì đụng vào tổ ong vò vẽ. Nhất định bọn chúng sẽ còn kéo viện quân đến trả thù trong tương lai. Có điều hiện tại nó cũng không thể lo nhiều như thế, chỉ đành đi bước nào hay bước đó, binh đến thì tướng ngăn mà thôi.
Chuyện sau đó thì không có biến cố gì khác xảy ra khi Mộc Bình và Tiểu Hắc dẫn theo Mai Đông Tài cùng Chung Tự Đại mở đường thoát thân. Khoảng một canh giờ sau, dưới sự hỗ trợ của quân đội, một đội của Phi Ưng cùng binh lính khác được điều động đến để tiếp đón hai người. Riêng vị gia chủ của Mai gia thì đã được Tiểu Hắc thả ra, dù gì họ cũng là gia tộc nhập thế, nếu muốn bắt hết bọn họ thì chẳng khác nào ép chó vào đường cùng.
Giữa các gia tộc nhập thế và quân đội luôn có một làn ranh giới hạn, nếu bước qua sẽ dẫn đến chiến tranh khốc liệt. Khi đó, cả những môn phái Chân Võ Môn cũng sẽ bị lôi vào cuộc.
Thêm vào đó, quân đội đang điều tra manh mối liên quan đến một âm mưu lớn của Tra gia. Trước khi làm rõ các gia tộc nhập thế đang có tính toán gì thì lãnh đạo quân đội sẽ không đánh rắn động cỏ làm ảnh hưởng đến đại cục. Vì vậy, sự việc kỳ này cũng chỉ xem là xung đột "hiểu lầm", rất nhanh được hòa giải và ngoài mặt hai bên đều xem như chưa từng xảy ra gì cả.
Vì cạn kiệt sức lực, Tiểu Hắc đã phải gục ra hôn mê khi được quân đội đến giải cứu. Cũng may là nó đã phục dụng Bồi Hoàn Đơn nên nội thương không có gì đáng ngại, chỉ nghỉ ngơi vài ngày là bình phục như cũ.
Trong thời gian tịnh dưỡng, Tiểu Hắc cũng bắt đầu nghiên cứu về luyện khí thuật. Theo như nó nhận định, vũ khí chính là một phần quan trọng của thực lực. Nếu nó có thể tạo ra được loại vũ khí chém sắt như chém bùn trong truyền thuyết thì sẽ không bị Dã Lang ép đến tình trạng thê thảm như trận chiến vừa rồi.
Luyện Khí Thuật không quá hà khắc như luyện đan thuật. Tạo nghệ luyện khí là dựa trên nền tảng cơ bản, một luyện khí tông sư là người dành rất nhiều thời gian để hiểu cách tinh luyện nguyên liệu, sử dụng lửa và phối chế để tạo ra pháp khí. Khác với luyện đan chú trọng đến đan phương và tuổi của linh thảo thì luyện khí chi đạo lại quan trọng ngọn lửa và nguyên liệu. Một số nguyên liệu đặc thù chỉ có những ngọn lửa đặc thù mới có thể nung chảy được, ngoài ra thì nguyên liệu cần để tạo nên một pháp khí cao cấp thường tốn kém rất nhiều.
Trong cuốn sách Luyện Khí tâm đắc của Diệp Thanh Hàn, ông ta còn đề cập đến pháp bảo, linh bảo. Những loại đó không cái nào là chế luyện đơn giản, đều cần phải tập hợp được cả mấy chục, có khi mấy trăm loại nguyên liệu, khoáng chất, kim loại quý hiếm mới luyện thành được.
Với tu vi của mình, pháp khí đã là cái gì đó cực kỳ xa vời. Nó chỉ có thể tập luyện chế những binh khí bình thường mà thôi. Dù là bình khí dành cho phàm nhân thì với kỹ thuật luyện khí của tu chân giới thì cũng có thể gọi là tinh phẩm trong tinh phẩm rồi.
Mục đích của Tiểu Hắc là phải điều tra về Tra gia để tìm ra nguồn gốc thông tin về linh thảo mà trước đó nó đã phát hiện được. Tu luyện cũng đã đạt đến bình cảnh, khả năng của nó hiện giờ gặp cao thủ dù đánh không lại thì hi vọng giữ mạng cũng không nhỏ. Từ sau trận chiến với Dã Lang, Tiểu Hắc đã hiểu rõ hơn về thực lực của bản thân và người tu luyện nội khí trong Chân Võ Môn.
- Tên kia chỉ là Hoàng cấp thôi mà đã lợi hại vậy. Nếu gặp phải cao thủ huyền cấp, địa cấp chẳng phải ta chỉ có thể lo chạy giữ mạng thôi sao?
Tiểu Hắc không biết Dã Lang thật ra chỉ có tu vi hoàng cấp sơ kỳ, nếu gặp phải hoàng cấp trung kỳ thì nó thật sự đã dữ nhiều lành ít rồi.
Trở lại với việc luyện khí, nhờ vào hỗ trợ của Mộc Bình, gia tộc đã tức tốc cho xây dựng một căn phòng để rèn vũ khí theo yêu cầu thiết kế của Tiểu Hắc. Với tài lực hùng hậu, Tiểu Hắc có thể sử dụng đủ loại nguyên liệu và kim loại để mài dũa tay nghề của mình. Kết quả là sau hai mươi ngày, một lô vũ khí đầu tiên được ra lò. Bên phía Mộc Bình thì khi kiểm tra chất lượng vũ khí đã khen không tiếc lời, còn Tiểu Hắc lại thở ngắn thở dài. Tay nghề của nó so với mục tiêu đặt ra vẫn còn kém rất xa, chỉ có thể không ngừng nỗ lực để hoàn thiện kỹ năng luyện khí của mình mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...