Khuôn mặt Phí Thế Dân trở nên khó coi khi rõ ràng chẳng có một bóng người nào đến giúp hắn cả.
Không có trợ giúp cũng không sao, chỉ là một đứa trẻ, đường đường là một hoàng tử trẻ khỏe lại không thể làm gì sao?
Nghĩ thế, Phí Thế Dân liền thò tay vào một góc giường nhưng hắn ta liền phát hiện ra không có gì ở đó cả.
Lúc xoay người lại thì nhìn thấy Tiểu Hắc đang cầm một cây chủy thủ chạm ngọc gọt vỏ trái cây.
- Ngươi đang tìm cây chủy thủ cùn này à? Trừ màu mè sặc sỡ ra thì chẳng có chút ích lợi gì cả
- Ngươi...!ngươi...lấy nó từ lúc nào vậy?
Giọng của Phí Thế Dân run rẩy.
Thế nhưng rất nhanh hắn ta lấy lại dũng khí bất ngờ vung tay ném cái mền đang che "tấm thần" về phía Tiểu Hắc rồi định tung người lao đến.
Dù sao cũng là hoàng tử, từ bé đã được tập luyện võ nghệ nên tu vi của Phí Thế Dân cũng đạt đến nhân cấp, mạnh mẽ hơn những binh lính bình thường khác.
Chỉ tiếc là phản ứng thì nhanh đấy nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Cái mền đang bay về phía trước bỗng dưng "trở chứng" liền phản chủ xoay lại đập thẳng vào mặt của vị hoàng tử Sai quốc khiến hắn ta cuống lên.
Khi thoát ra được thì Phí Thế Dân cả mặt chợt tái mét lại, không dám có chút khinh cử vọng động nào nữa cả.
Bởi vì xung quanh hắn ta là cả trăm ám khí đang lơ lừng như một đàn cá ăn thịt người đang chờ đợi hiệu lệnh.
- Ngươi...À không...tiểu huynh đệ...chuyện gì cũng có thể bàn bạc mà, không nên đánh mất hòa khí của hai bên phải không?
Khuôn mặt nở một nụ cười làm lành, Phí Thế Dân còn vội vội vàng vàng tìm hộp thuốc hút quý giá của hắn.
May mắn thay hộp thuốc vẫn còn đó, hắn rút ra một điếu giơ lên hỏi:
- Hút một điếu chứ tiểu huynh đệ?
Đáp lại hắn, Tiểu Hắc vẫn cười như không cười, vô hình tạo ra một áp lực không nhỏ lên Phí Thế Dân.
Cảm giác cận kề cái chết khiến hắn ta không ngừng đổ mồ hôi lạnh, "cậu nhỏ" của vị hoàng tử này lại càng thảm hại.
Vừa trải qua một trận chiến với tiểu thiếp xong, tiểu kê kê ủ rủ còn bị dọa nạt, không biết sau này có ảnh hưởng đến việc lên đỉnh không nữa.
- Hà hà tiểu huynh đệ không hút thì để ta hút một mình vậy.
Hai tay của Phí Thế Dân run rẩy tìm hộp quẹt nhưng do quá run nên hắn tìm mãi vẫn không được.
Thấy cảnh đó, trong mắt Tiểu Hắc lóe lên một tia tiếu ý, nó khẽ búng tay một cái điếu thuốc liền được mồi lửa.
Một màn này cứ như trò ảo thuật khiến cho Phí Thế Dân ngẩn người ra một thoáng.
Sau đó hắn ta liền cười khan tán thưởng nói:
- Hay, hay, tiểu huynh đệ còn biết mấy chiêu sơn đông mãi võ.
Mấy trò này mà đi tán gái thì chắc chắn sẽ thành công nha.
- Cứ thoải mái hút đi, ngươi có câu giờ thì cũng chẳng có ai đến giúp ngươi đâu.
Vả lại, tính nhẫn nại của ta là có hạn, ta cũng không ngại đốt cháy ngươi giống như điếu thuốc vừa rồi đâu.
Vừa nói, một quả cầu lửa hiện ra trên tay Tiểu Hắc, nhiệt độ trong trướng bồng cũng nóng lên thấy rõ.
Quá nhiều thứ phá vỡ thế giới quan, Phí Thế Dân triệt để bị thất kinh, trong lòng thậm chí không còn chút ý định phản kháng nào, đánh lắc đầu cười khổ đáp:
- Tiểu huynh đệ ngươi có thắc mắc gì cứ nói ra, bổn điện hạ nhất định sẽ trả lời khiến ngươi thỏa mãn.
- Tốt lắm, ta muốn biết cái "thứ này" ngươi từ đâu mà có
Giơ một cái túi nhỏ trông như túi thơm của mấy cô nương thời xưa ra, Tiểu Hắc không nhanh không chậm hỏi.
Nó đang dùng nhãn thuật để tạo ra chấn nhiếp thôi miên, cũng như xem xét đối phương có nói dối hay không.
- Đó là món quà của mẫu thân ta.
Vừa liếc mắt Phí Thế Dân đã nhận ra túi vải trên tay Tiểu Hắc, vật đó đối với hắn ta cũng chỉ là món đồ trang trí, cho nên cũng không có lý do gì để giấu giếm cả.
Có điều, tên nhóc trước mặt khi không chạy đến đây uy hiếp mình chẳng lẽ chỉ vì một món đồ đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ bên trong túi vải có huyền cơ gì mà hắn ta đã bỏ lỡ ư?
Mặc kệ Phí Thế Dân đang suy nghĩ gì, Tiểu Hắc vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng tiếp tục lên tiếng:
- Tại sao mẫu thân ngươi lại có được?
- Tất nhiên là từ phụ thân của ta, đương kim quốc vương của nước Sái.
"Túi Bình An" này là cống phẩm của một vị thương nhân cực kỳ giàu có, vốn phụ thân của ta rất yêu thích, luôn mang theo bên người.
Mẫu thân ta đã tốn rất nhiều công sức mới mang về cho ta được.
Kỳ thực ta cảm thấy nó không có nhiều tác dụng lắm, chỉ mang theo để mẫu thân vui lòng thôi.
Phí Thế Dân rít một hơi rồi nhả ra một làn khói, giọng điệu kể chuyện cũng bớt run rẩy hơn.
Cái "túi bình an" này từ khi mang theo ngoại trừ ít bệnh tật thông thường ra thì cũng không giúp hắn ta hóa dữ thành an, đánh bạc thắng tiền hay tán được nhiều mỹ nữ hơn.
Cho nên với vị hoàng tử thích ăn chơi như Phí Thế Dân nó chẳng khác nào một vật trang trí làm cảnh, không có nhiều giá trị.
- Thế ngươi có biết gì về vị thương nhân đã tặng cái "túi bình an" này cho phụ thân ngươi không?
Tiểu Hắc vẫn rất kiên nhẫn, cuộc sống cực khổ phải đi cướp vặt để mưu sinh đã khiến nó hình thành một tính cách nhẫn nại lẫn cẩn thận vượt xa rất nhiều người khác.
- Không, nhưng nếu muốn tìm hiểu thì không khó, những người có tư cách kết bạn tặng quà cho phụ thân của ta cũng không phải nhiều.
Phí Thế Dân không phải kẻ ngốc, hắn ta biết rõ nếu mình trả lời làm phật ý tên nhóc kia thì rất có thể bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
Điều này cũng khiến cho Tiểu Hắc nhìn tên hoàng tử với con mắt khác, nó hứng thú chợt hỏi:
- Ngươi có vẻ hưởng thụ cuộc sống này quá nhỉ? Ngươi chưa từng nghĩ sẽ tranh đấu để trở thành quốc vương tiếp theo sao?
- Không chút hứng thú.
Hiện tại mọi thứ đang rất tốt, mỗi ngày ta đều có mỹ thực cùng giai nhân, tại sao phải giành vị trí kia với hai vị huynh trưởng? Làm như thế không phải khiến cho ta mất hết những gì đang có sao?
Phất tay một cái, Phí Thế Dân bĩu môi khinh thường.
Làm một con cá ướp muối sống qua ngày không phải rất thoải mái à? Tự dưng lại đi trêu chọc mấy vị huynh đệ kia rồi lãnh hậu quả đáng tiếc.
Phí Thế Dân rất rõ thực lực của mình, nói về võ công hắn chẳng thể so bì với huynh trưởng, nói về thế lực lại càng thua xa lắc.
Tuy mẫu thân hắn được sủng ái và đã tranh thủ cho ngũ hoàng tử hắn không ít ủng hộ.
Chỉ là so với những thế lực kỳ cựu như tam hoàng tử hay đại hoàng tử thì hắn ta vẫn còn kém đến một vạn tám ngàn dặm a.
- Ngươi cho rằng bản thân tỏ ra ngoan ngoãn thì có thể làm một tiêu dao hoàng tử sống một đời vô lo vô nghĩ hưởng lạc sao?
Tiểu Hắc dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc liếc nhìn Phí Thế Dân rồi đưa ra một câu hỏi khiến cho đối phương phải giật mình.
- Ngươi nói vậy nghĩa là sao? Ta rất an phận, không trữ tư binh, không tham dự vào triều chính, càng không nói đến có thái độ bất kính với bọn họ.
Vì lý do gì mà huynh trưởng lại muốn ra tay với ta chứ?
Tỏ ra không đồng tình, Phí Thế Dân lên tiếng phản bác.
- Lòng dạ con người là thứ khó dò nhất.
Ngươi càng tỏ ra an phận, kẻ khác càng nghi ngờ.
Cũng như mặt nước quá tĩnh lặng sẽ khiến con người sinh ra cảm giác bất an vậy.
Để ta giúp ngươi xem rõ hiện trạng của mình.
Vung tay lên, ngón tay Tiểu Hắc bắn một tia sáng vào người Phí Thế Dân khiến hắn trở tay không kịp.
- Ngươi...ngươi vừa làm gì ta?
- Câm miệng, ngươi tự nhìn lại mình trong gương đi.
Phí Thế Dân khó hiểu bò đến chiếc gương to bên giường nhìn vào liền hét lên sợ hãi.
Bên trong gương, khuôn mặt của hắn ta lộ ra nhiều đường gân đen, hốc hác và tiều tụy hơn rất nhiều.
Cho dù là kẻ ngốc mấy cũng nhìn ra được bản thân hắn ta đang bị tổn hại nghiêm trọng, có thể là bị trúng độc.
- Tại sao? Tại sao lại như vậy? Là ngươi đang lừa gạt bổn hoàng tử đúng không?
- Lừa gạt? Tại sao ta phải lừa gạt một kẻ vô dụng như ngươi chứ? Không phải dạo này ngươi cảm thấy cơ thể mình rất dồi dào năng lượng sao? Vui chơi đều không biết mệt mỏi, giống như được uống vào xuân dược vậy?
Tiểu Hắc cười nhạt đầy gian xảo nói với Phí Thế Dân.
Lúc này, tên hoàng tử cứ như người từ trên trời cao rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Hắn ta gục đầu xuống, bắt đầu nức nở như một đứa trẻ:
- Không...!vậy mà ta còn nghĩ rằng cơ thể mạnh mẽ hơn là do mấy vị thuốc bổ đắt tiền, còn trọng thưởng cho đám thái ý khốn kiếp kia.
- Không, ngươi phải cảm ơn mấy tên thái y đó.
Nếu không được bồi bổ mỗi ngày thì e là ngươi đã sớm ngã bệnh từ lâu rồi.
Con hàng này thật cho rằng đám thái y kia bỏ độc hắn ta ư? Tiểu Hắc lắc đầu tỏ ý ngao ngán.
Nếu ám sát ngươi dễ vậy người ta cho một liều thuốc độc cực cao triệt để giài quyết một lần là được, cần gì phải âm thầm khiến ngươi chết dần chết mòn như thế chứ.
Phí Thế Dân bấy giờ làm gì còn tâm trí để phân tích nữa.
Sau một lúc rơi lệ đau khổ, hắn ta mới chợt bừng tỉnh, vội vàng cúi người quỳ xuống hướng Tiểu Hắc hô to:
- Xin tiểu huynh đệ hãy giúp ta, ta có rất nhiều tiền, ta sẽ trả một cái giá khiến cho ngươi thỏa mãn.
- Ta không cần tiền.
Tiểu Hắc hờ hững đáp.
- Mỹ nữ ta cũng có rất nhiều.
- Mấy thứ đó thì để dành lại cho ngươi hưởng thụ đi.
Ngươi không phải đầu bị nước vào đến ngốc rồi chứ? Ngươi có thể thoát chết một lần không có nghĩa là huynh trưởng của ngươi sẽ tha cho ngươi.
Một con chim ở trong lồng thì trước sau cũng bị làm thịt, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Nhìn Phí Thế Dân không có chút khí phách nam nhi nào, Tiểu Hắc thở dài đành phải khai sáng cho hắn ta.
Nó bỏ công dẫn dắt đối phương chính là muốn tên ngũ hoàng tử này xoay mũi giáo lại, trở thành người phe nó.
Với khả năng của mình, Tiểu Hắc tin việc giúp Phí Thế Dân cạnh tranh cho vị trí quốc vương là hoàn toàn có thể.
Còn vì sao Tiểu Hắc lại rảnh hơi muốn giúp Phí Thế Dân chính là vì tạo ra một con đường lùi cho mình.
Yên quốc đang trong tình cảnh vô cùng ngặt nghèo, dù là người lạc quan nhất cũng không dám tin tưởng vào chiến thắng được, dĩ nhiên không tính đến những vị trung quân ái quốc như Mộc gia.
Cho nên nó cần phải tìm một chỗ đặt chân trong trường hợp Yên quốc thất thủ.
Khi đó Tiểu Hắc có thể mang theo những người trong Mộc gia đi lánh nạn, chí ít cũng không đến nổi thành chó nhà tang, không có nơi dung thân.
Ngoài ra, tài lực một quốc gia cũng có thể giúp nó tìm kiếm tài nguyên tu luyện.
Tuy Sái quốc là nước nhỏ nhưng vẫn giàu có hơn bất kỳ đại gia tộc nào ở Yên quốc.
- Vậy thì ta có thể làm gì đây chứ? Tam ca của ta là con trai của quý phi, phía sau lưng nghe nói có liên hệ sâu xa với Liêu quốc.
Còn đại ca ta có mẫu thân là hoàng hậu đương triều, lại còn có Ngũ Diệt Phái, môn phái lớn nhất nước Sái hậu thuẫn.
Mà phía sau Ngũ Diệt Phái nghe nói chính là một đại môn phái khổng lồ của Triệu quốc.
Còn ta, sức yếu thế cô, trừ vài tên quan nhỏ nhoi trong triều ủng hộ ra thì chẳng có gì cả.
Phí Thế Dân khổ sở nói về hoàn cảnh của mình.
Ai mà không có mộng tưởng, nếu có thể vũng vẫy, hắn há lại chấp nhận làm một tên ăn chơi rồi chết như giờ ư?
- Người khác có thể nghĩ rằng ta hèn nhát, nhưng chỉ có cúi đầu mới giúp ta sống đến giờ phút này.
Ta chỉ mong sống vui vẻ đến cuối đời, làm một tên hoàng tử vô dụng trong sử sách.
Vậy mà bọn họ cũng không cho ta cơ hội đó?
- Nếu ta nói ta có thể giúp ngươi tranh đấu với hai vị huynh trưởng thì ngươi nghĩ sao?
Thời cơ đã đến, Tiểu Hắc cười nhạt ném ra một cành ô liu cho Phí Thế Dân.
Có điều đối phương lại bất ngờ nói:
- Ngươi là đại diện cho bản thân mình hay thế lực nào đó?
- Điều đó có gì khác nhau à?
Tiểu Hắc khó hiểu hỏi.
Phí Thế Dân lắc đầu trả lời:
- Khác nhau.
Nếu là một thế lực khác thì có khác gì các hoàng huynh của ta.
Bọn họ vốn cũng tự nhốt mình vào lồng làm con rối cho người khác điều khiển.
Ta thoát khỏi sự khống chế của họ lại rơi vào tay kẻ khác thì có gì khác nhau? Cũng chỉ là thay đổi một cái lồng giam khác mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...