“Này, ầm ĩ cái gì, không nghe được khách hàng nói gì cả!” Một người ngồi ở mép đột nhiên tháo tai nghe ra và hét lên.
Người đàn ông đá Sở Hiểu Đồng rời đi ngay lập tức.
Cả văn phòng lại lần nữa chìm vào trong bận rộn.
Trong mắt Sở Hiều Đồng hiện lên vẻ u ám, cô để ly nước lên trên máy nước nóng nước lạnh, sau đó dựng vali lên, giũ áo khoác về phía cửa sổ, kéo vali để sang bên cạnh nhà vệ sinh.
Lúc này mới bưng ly nước đưa đến cho Kim Bình Bình.
Qua tấm kính, Sở Hiểu Đồng nhìn thấy Kim Bình Bình đang gọi điện thoại cho ai đó, vẻ mặt thẹn thùng, và khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ ấy có thể nói là có hơi kinh dị.
“Chị Bình, nước chị cần.”
Đặt ly nước lên bàn Kim Bình Bình, Sở Hiểu Đồng quay đầu rời đi.
“Đợi đã! Ai bảo cô lấy nước lạnh?” Kim Bình Bình nhìn ly nước, không uống.
Sở Hiểu Đồng nhíu mày, cầm ly nước lên: “Vậy tôi đổi cho chị ly khác.”
Lần này cô đổi nước nóng, thế nhưng lúc bưng đến Kim Bình Bình lại cười khẩy: “Tôi cũng không nói tôi muốn nước nóng!”
Tính tình của Sở Hiểu Đồng lập tức nổi lên: “Cô thích uống gì thì tự đi mà lấy, tôi không phải giun đũa trong bụng cô.”
“Này cô!” Nhìn thấy Sở Hiểu Đồng xoay người rời đi, sắc mặt Kim Bình Bình bỗng tối sầm lại.
“Là một người mới, chảnh cái gì mà chảnh!”
Sở Hiểu Đồng lắc đầu, cảm thấy bầu không khí của văn phòng này thật lòng chẳng ra làm sao, một Giang thị to như vậy, theo lý mà nói thì văn phòng không nên như thế này mới đúng nhỉ?
Cô ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên sững sờ.
Chỉ thấy hàng chữ viết phía trên cánh cửa văn phòng này: Phòng tổng hợp (Văn phòng nhân viên cơ bản).
Sở Hiểu Đồng thoáng sửng sốt, cô lập tức bước ra khỏi cửa, lại ngẩng đầu lên nhìn phía trên.
Bên cạnh cánh cửa, còn viết một hàng chữ nhỏ: Văn phòng cấp cao, tầng trên cùng.
Sở Hiểu Đồng nhìn tầng này, tầng ba.
Thảo nào cô đã cảm thấy không ổn khi vừa bước vào!
Cô bỗng nhìn Kim Bình Bình đang ngồi trong văn phòng, Kim Bình Bình lúc này đã cúp điện thoại, sửa sang xong quần áo đi về phía cửa sau.
Đối diện cửa sau chính là thang máy!
Người phụ nữ này!
Trong chốc lát Sở Hiểu Đồng có chút tức giận, Kim Bình Bình này lại đưa cô đến văn phòng nhân viên cơ bản, là có ý gì?
Cô lập tức xách vali lên, đi về phía thang máy bên này.
Nhân viên phòng tổng hợp nhìn thấy như vậy thì có hơi sững sờ, người này không phải là người mới sao? Sao lại đi rồi?
Người đàn ông vừa rồi cố ý gây chuyện cũng sửng sốt, anh ta nói với người bên cạnh: “Sao người kia đi rồi? Có phải là tôi làm quá đáng không?”
“Ha! Cậu cũng biết mình làm quá đáng à, một cô gái xinh đẹp như vậy, cậu cũng ra tay được, cậu xứng đáng độc thân đấy!”
Bây giờ mọi người đều đang bận, nếu không một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn phải đuổi theo rót nước.
Nào biết thẳng nam thích bắt nạt người mới này, cũng không bỏ qua cả cô gái xinh đẹp.
“Nhưng tại sao cô ấy bỏ đi chứ?”
“Ai biết, làm việc trước đi, hai hôm nay là cao điểm bán hàng, tôi đoán hôm nay hoặc ngày mai Giang thiếu gia có thể sẽ đến xem xét.”
Lại một lần nữa mọi người tập trung vào công việc.
Mà Sở Hiểu Đồng lúc này đã đi ra khỏi thang máy ở tầng trên cùng, đập vào mắt cô chính là hành lang bằng kính với tầm nhìn rộng.
Đại sảnh giống như hoàng cung!
Nơi này quả thực là trên trời dưới đất với văn phòng tổng hợp nhân viên cơ bản ở tầng ba vừa rồi.
Có lẽ Giang Quân sẽ đặt văn phòng của cô ở nơi này, lúc đến Giang Quân đã nói cô là cấp cao của công ty, nhưng chức vụ của cô sẽ được công bố vào ba ngày sau.
Trong đại sảnh này có ba bốn cái bàn đặt máy tính ở phía trên, chỉ có hai người đàn ông đang sử dụng.
Sở Hiểu Đồng không phát ra âm thanh, hai người đó cũng không nhìn thấy.
Cô để vali ở góc sau cánh cửa, rồi mới đi vào bên trong.
“Sao cô lại đến đây? Ai cho cô đến nơi này!”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên, ngay sau đó bóng dáng của Kim Bình Bình từ cửa sau đi tới, kéo cánh tay Sở Hiểu Đồng: “Cô có bệnh à, cô là người mới, ai cho cô đến nơi này?”
Sở Hiểu Đồng nhíu mày: “Giang thiếu đã nói với tôi, tôi là cấp cao trong nội bộ công ty, vừa rồi tôi đã nhìn thấy, tầng cô đưa tôi đến là văn phòng nhân viên cơ bản.”
Kim Bình Bình thoáng sửng sốt, rồi bỗng nhiên cười phá lên: “Cô nói cái gì, cô là cấp cao?”
Sở Hiểu Đồng gật đầu.
“Ồ, nếu cô là cấp cao thì tôi chính là tổng giám đốc! Đó là Giang thiếu dỗ cô thôi, biết không? Bỏ đi bỏ đi, dù sao hôm nay hầu hết mọi người đều nghỉ phép, bây giờ cô ngồi ở đại sảnh đi!”
Kim Bình Bình nhíu mày, bực bội chịu không nổi: “Một người mới, còn mơ mộng hão huyền leo lên cấp cao.”
“Này, Kim Bình Bình, người này là ai thế? Thật là một cô gái xinh đẹp.” Hai người đàn ông ngồi ở đại sảnh cười nhìn sang.
“À, một người mới mà thôi, đến từ Dương Thành.” Kim Bình Bình khinh thường nói.
Hai người đàn ông vừa nghe đến từ thành phố nhỏ, thì cũng lập tức mất hết hứng thú.
Họ cảm thấy, người phụ nữ từ thành phố nhỏ có thể đến thành phố Giang, chắc chắn đều đã bị quy tắc ngầm, cho nên họ không có hứng thú với loại phụ nữ đó.
Món đồ chơi rách nát, ai hiếm lạ?
Trừ phi là đàn ông chưa từng nhìn thấy phụ nữ, họ đều là cấp cao của Giang thị, có biết bao nhiêu người mới muốn leo lên giường của họ, tội gì họ phải tìm một chiếc xe buýt.
楚清音眸子越发暗沉,一声不吭的坐在大厅的办公桌上,正打算给秦立发个消息问问他到哪了。
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng càng thêm âm u, im lặng không nói ngồi vào bàn làm việc ở đại sảnh, đang định gửi tin nhắn cho Tần Tranh hỏi anh đã đến đâu.
“Đúng rồi, lát nữa có một khách hàng, nói muốn bàn chuyện đầu tư vào mỹ phẩm mới, dường như muốn tham gia.” Hai người đàn ông đột nhiên nói.
Đang nói như vậy, bên Sở Hiểu Đồng có một cuộc điện thoại: “A lô, xin chào?”
“Sở tiểu thư phải không? Tôi là Giang Quân.”
“Giang thiếu, sao vậy?” Sở Hiểu Đồng sửng sốt hỏi.
“Như thế này, lát nữa có một khách hàng sẽ đến bàn hợp đồng, bởi vì là chuyện mỹ phẩm mới, cần cô phải đích thân ra mặt một chuyến, bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi đã ở công ty rồi, tầng trên cùng phải không?” Sở Hiểu Đồng tiếp tục trả lời.
“Đúng vậy, tôi bảo người sắp xếp một văn phòng cho cô, cô đến đó đi, văn phòng có phòng nghỉ, cô dọn dẹp một chút, khoảng nửa tiếng sau, khách sẽ đến.”
Nói xong, Giang Quân nhìn thời gian: “Tần Tranh sắp đến rồi, tôi đi đón cậu ấy, lát nữa gặp ở công ty.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Sở Hiểu Đồng đứng dậy nhìn Kim Bình Bình đang ngồi bên cạnh hai người đàn ông: “Giang thiếu gọi điện thoại cho tôi, nói đã sắp xếp một văn phòng mới cho tôi, ở đâu vậy?”
Kim Bình Bình sửng sốt: “Cái gì?”
“Văn phòng mới.” Sở Hiểu Đồng hít sâu một hơi.
“Cô chính là người phụ trách mỹ phẩm kia ư?” Một người đàn ông trong đó ngạc nhiên kêu lên, “Thảo nào Bình Bình nói cô là người mới, quả thật là người mới, văn phòng của cô ở bên kia.”
Sở Hiểu Đồng liếc mắt nhìn: “Cảm ơn.” Sau đó xách vali đi đến đó.
“Anh quan tâm cô ta làm gì?” Kim Bình Bình nhíu mày nhìn người đàn ông.
“Sau này đều là đồng nghiệp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, đừng làm quá cứng nhắc.”
“Cắt, tôi nhìn cô ta là khó chịu, người đến từ thành phố nhỏ còn muốn ngồi lên đầu chúng ta, cô ta là cái gì chứ? Nhìn dáng vẻ phóng đãng kia kìa! Không phải chỉ có chút sắc đẹp thôi sao? Chúng ta mới là tiền bối, anh nhìn thái độ của cô ta xem!”
Kim Bình Bình hừ lạnh.
Người đàn ông không nói gì nữa, cũng không đi giúp Sở Hiểu Đồng.
Họ đều có quan điểm như nhau, quá thấp kém, khinh thường, loại người cấp độ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị thay thế.
Họ đã gặp nhiều cấp cao đến từ thành phố nhỏ, nhưng đã bị thay thế chỉ trong vòng hai tháng.
Cho nên, họ cũng không định lãng phí thời gian, nói chuyện với một người phụ nữ đã bị quy tắc ngầm.
Đẩy cửa văn phòng ra, Sở Hiểu Đồng thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Văn phòng rộng lớn khoảng bốn mươi mét vuông, bên cạnh còn có một gian phòng nhỏ, đi vào là một phòng ngủ nhỏ khoảng hai mươi mét vuông, và một phòng vệ sinh mười mét vuông.
Có thể nói là không hề thua kém căn phòng của khách sạn năm sao.
Xem ra Giang Quân cũng rất quan tâm đến cô.
Sở Hiểu Đồng lập tức vội vàng đi dọn phòng vệ sinh, nửa tiếng sau vừa đi ra thì cô nhận được điện thoại của Tần Tranh.
“Vợ, anh đến rồi.” Giọng của Tần Tranh rất vui vẻ, “Em ở đâu, anh và Giang Quân lên tìm em.”
Sự u ám trong lòng Sở Hiểu Đồng đã được xua tan bởi tiếng “Vợ” này của Tần Tranh, cô lập tức nở nụ cười: “Em ở tầng trên cùng, lát nữa sẽ đến phòng họp số một bàn việc.”
“Được, vậy anh và Giang Quân đi thẳng lên phòng họp số một.”
Cúp điện thoại, Tần Tranh nhìn Giang Quân: “Phòng họp số một ở đâu?”
“Ở tầng ba mươi.” Giang Quân nói.
Tòa nhà ngày có tổng cộng ba mươi mốt tầng, tất cả phòng họp đều ở hai tầng hai chín và ba mươi.
Mà phòng họp số một là phòng họp cỡ vừa, có thể chứa hơn chục người.
Sở Hiểu Đồng đi ra khỏi văn phòng thì đi xuống dưới lầu, đúng lúc gặp phải Kim Bình Bình đi cùng với một người đàn ông lớn tuổi.
“Lưu tổng, ông hãy yên tâm về mỹ phẩm này, lượng bán ra hai hôm nay của chúng tôi ông cũng nhìn thấy rồi đấy, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì!” Kim Bình Bình cười nói.
“Ồ? Cô nói là tính ư? Giang thiếu của các cô đã nói, bảo tôi gặp mặt người phụ trách, tôi nhớ cô không quản mảng này mà.” Người đàn ông lớn tuổi cười hà hà, bàn tay thành thật sờ lên mông Kim Bình Bình.
Kim Bình Bình liền nở nụ cười nũng nịu: “Ôi, như nhau cả! Người phụ trách kia là người mới, không hiểu những thứ này…”
“Ai nói tôi không hiểu? Đây là dự án của tôi, vẫn nên giao cho tôi đi.” Sở Hiểu Đồng đi lên nói, cô nhìn người đàn ông, “Ngài chính là Lưu Hồng Đào Lưu tổng đúng không?”
Ánh mắt Lưu Hồng Đào bỗng sáng lên, ông ta nhìn Sở Hiểu Đồng từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói: “Là tôi là tôi.” Trong lòng lại không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, thượng hạng!
Bản thân Kim Bình Bình muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lưu Hồng Đào, cô ta liền thông suốt, đột nhiên cười nói: “Ôi chao, không phải tôi chỉ đùa thôi sao, vào đi, cùng vào nào.”
Sở Hiểu Đồng nhíu mày, trong lòng lập tức đề phòng, không biết Kim Bình Bình này đang giở trò gì!
Đột nhiên lại bảo cô đi vào.
Ba người đi vào phòng họp, Lưu Hồng Đào đặc biệt không cho trợ lý của ông ta đi theo.
Sau khi đi vào, ông ta nháy mắt với Kim Bình Bình, Kim Bình Bình lập tức mím môi đẩy Sở Hiểu Đồng: “Cô ngồi cùng Lưu tổng đi, dễ nói chuyện.”
Sở Hiểu Đồng không nghi ngờ cô ta, ngồi xuống bên cạnh Lưu Hồng Đào.
Thấy vậy, Kim Bình Bình ngồi bên cạnh Sở Hiểu Đồng, bí mật đưa tay ra hiệu với Lưu Hồng Đào.
Nhưng người phụ nữ này biết ông ta thích gì, biết thỏa mãn ông ta thì cô ta sẽ có lợi, không ngờ cô ta lại tinh mắt nhìn thấy ông ta trúng ý Sở Hiểu Đồng.
Trong lòng Lưu Hồng Đào rất vui mừng, lấy hợp đồng ra đưa cho Sở Hiểu Đồng: “Em gái, cô xem hợp đồng này một chút, nếu cô không hài lòng, tôi có thể tăng thêm số tiền đầu tư.”
Nói xong, ông ta đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Hiểu Đồng: “Muốn bao nhiêu tiền, cô cứ nói.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...