Đệ Nhất Tần Tranh


Người phụ nữ nói chuyện cực kỳ hung hăng, Tần Tranh vốn nhìn thấy dáng vẻ của cô bé, trong lòng có chút tự trách đã đóng cửa quá sớm.

Thật ra bây giờ đã là nửa đêm, Tần Tranh có thể đi ra mở cửa nhanh như vậy, đã rất tốt rồi!
Hầu hết các phòng khám tư nhân, không có ai vào giữa đêm!
Hôm nay vừa hay Tần Tranh ở phòng khám, nếu trở về biệt thự, người phụ nữa này có gọi rách cổ họng cũng sẽ không có người ra mở cửa đâu!
Sắc mặt Lương Khanh có chút không tốt: "Xin chào, vào trong đi.

Chúng tôi sắp nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng gõ cửa đã vội vàng chạy từ sân sau ra.”
Rất ít khi thấy Lương Khanh nói nhiều như vậy, trong lòng Tần Tranh ấm áp.

Lương Khanh đây là bất bình thay cho anh.

Người phụ nữ nghe vậy sắc mặt vẫn không có gì thay đổi, trái lại người đàn ông kia nói: "Xin lỗi, đứa bé bị bệnh cô ấy cũng sốt ruột, phiền cậu xem bệnh cho con tôi.”
Tần Tranh gật đầu: "Vào đặt đứa bé lên giường bệnh đi.”
Cô bé chạc tám tuổi, mặc một chiếc áo bông nhỏ màu hồng, nhắm mắt, nhợt nhạt, hai tay nắm chặt.

Tần Tranh nghiêm túc nhìn một chút, vừa định bắt mạch.

Người phụ nữ cau mày: "Rốt cuộc cậu không nhìn thấy sao! Đứa trẻ bị sốt đến 40 độ, cậu không thấy? ”
"Bà la hét cái gì!" Người đàn ông trừng mắt, "Người ta là bác sĩ, không nhìn ra sao?”
Tần Tranh nhìn người phụ nữ: "Đứa trẻ bị sốt, tôi có thể nhìn ra, nhưng cô bé không phải là do cảm lạnh thông thường, vì vậy không thể sử dụng thuốc hạ sốt thông thường.

Nếu cô không tin tôi như vậy, cô có thể đưa con đến bệnh viện lớn để kiểm tra.”
Ai ngờ, Tần Tranh giải thích ngay lập tức chọc giận người phụ nữ.

"Cái gì? Đến bệnh viện lớn? Lúc nảy gõ cửa sao cậu không nói, bây giờ cậu lại bảo tôi đưa đến bệnh viện lớn? Nếu cậu khám không được, còn mở phòng khám làm gì nữa?”
"Nếu tôi đến bệnh viện lớn, còn cần anh làm gì nữa?"
Trong lòng Tần Tranh đầy lửa giận, nhưng bệnh nhân là con gái, người mẹ lo lắng cũng bình thường.

Người đàn ông bây giờ cũng cau mày: "Rốt cuộc cậu có biết khám không?”
"Hai vị, từ sau khi tiến vào đã không ngừng khoa tay múa chân, rốt cuộc ai mới là bác sĩ? Nếu các người muốn ông chủ của tôi làm cho bệnh nhân tốt, xin vui lòng không nói chuyện bừa bãi!”Lương Khanh nổi giận.


Vào cửa đã bắt đầu lải nhải không ngừng, người ngoài cửa còn ở chỗ này khoa tay múa chân!
Hôm nay tâm trạng của cô ấy không tốt, tính khí không thể chịu đựng được!
Bị Lương Khanh chửi như vậy, người đàn ông kia có chút bình tĩnh lại, nhưng mà người phụ nữ kia lại càng nóng nảy hơn.

"Cô là cái thá gì? Tôi là khách hàng của cô! Cô không muốn kiếm tiền sao? Hả? Cẩn thận tôi kiện cô!”
Tần Tranh hít sâu một hơi: "Thưa cô, xin hãy im lặng.

Nếu hôm nay cô không đến để khám bệnh cho con cô, mà là đến gây phiền phức với tôi, vậy xin mời cô tìm ai đó có trình độ tốt hơn tôi, cô cứ kiện bất cứ lúc nào!”
"Càn Khôn Đường tôi sẽ không sợ bất kỳ giấy triệu tập nào của tòa án."
Lời nói của Tần Tranh thành công làm cho người phụ nữ câm miệng lại.

Lúc này, Tần Tranh thu tay lại, chỉ vào đứa nhỏ: "Có phải gần đây các người dẫn nó đi tham gia tang lễ gì không?”
Người đàn ông và người phụ nữ sững sờ: "Làm sao cậu biết ông của đứa trẻ đã chết, ngày hôm qua có đưa đứa trẻ đến chỗ hỏa táng.


Tần Tranh gật đầu: "Từ chỗ hỏa táng trở về, có phải bắt đầu không ăn cơm, còn giận dữ ném đồ đạc không?”
Đôi mắt của người ông và phụ nữ nhất thời mở to: "Đúng vậy! Bác sĩ, sao cậu biết?”
Tần Tranh cười khổ: "Thân thể đứa nhỏ yếu, tuổi còn nhỏ, tốt nhất không nên dẫn nó đến những nơi đó.

Đứa trẻ bị nhiễm thi khí (hơi người chết), thi khí xâm nhập vào thần trí, sinh ra ảo giác và gây tổn hại đến sức khỏe của cơ thể.”
"Sốt là một loại giải độc virus bởi cơ thể đang bài xích thi khí này."
Thứ gì?
"Thi khí?" Cặp vợ chồng sửng sốt: "Thi khí là cái gì?”
Con ngươi Tần Tranh lóe lên: "Nói một cách chính xác, chính là quỷ ám người.”
"A?" Người đàn ông đột nhiên kinh ngạc hét lên, "Quỷ ám người? Đây không phải là mê tín dị đoan sao?”
"Con tôi chẳng qua sốt thôi, cậu lại nói quỷám người? Cậu bị bệnh, phải không? Cậu có phải là bác sĩ không vậy, có bất kỳ giấy chứng nhận hành nghề y không!”
Tần Tranh nhíu mày: "Giấy tờ chứng nhận tôi đều có, nếu như không tin, tôi nói rồi các người có thể đưa đến bệnh viện lớn!”
Người đàn ông cúi đầu trầm tư trong nháy mắt: "Vậy phải trị liệu như thế nào?”
"Tôi châm cứu cho con bé một chút là tốt rồi." Tần Tranh nói, trực tiếp ra tay bắt đầu châm cứu.

Ai ngờ đúng lúc này, người phụ nữ kia đột nhiên giữ lấy tay Tần Tranh: "Bác sĩ chó má, còn châm cứu? Tôi chưa bao giờ thấy sốt mà đi châm cứu! Còn cái gì mà quỷ ám người, cậu lừa ai đấy!”

“Tôi thấy cậu chính là môt tên lừa đảo, muốn ra tay với con gái của tôi!”
Dứt lời, người phụ nữ ôm cô bé đứng dậy: "Đi, chồng, chúng ta đến bệnh viện lớn! Phòng khám Đông y này không có một chút đáng tin nào!”
"Đứa nhỏ bệnh sốt, lại nói cái gì mà thi khí quỷ ám người, anh đã nghe qua cách nói này chưa?"
Người đàn ông cũng chần chờ, anh ta đúng là lần đầu tiên nghe nói, lập tức nhìn về phía Tần Tranh: "Xin lỗi, quấy rầy rồi.”
Dứt lời, anh ta kéo người phụ nữ ra khỏi cửa, lái xe về phía bệnh viện lớn.

“Khinh người quá đáng!” Lương Khanh hừ một tiếng.

Tần Tranh quay đầu: "Sao hôm nay cô lại nóng nảy như vậy?”
Lương Khanh nhất thời sắc mặt lạnh như băng, không nói gì, xoay người đi đến phòng ngủ đóng cửa phòng lại.

Tại sao?
Cô ấy nhờ tìm kiếm mười người, sáu người đều xác nhận tin tử vong.

Bốn người mất tích!
Tất cả đều do hai người kia ban cho!
Vốn định nghỉ ngơi một chút, ngày mai thức dậy tất cả vẫn như cũ.

Nhưng bây giờ Tần Tranh là người quan trọng nhất của côấy, một cặp vợ chồng tiến vào, từng câu từng chữ đều nhằm vào Tần Tranh.

Cô ấy sẽ đột nhiên tức giận.

Tần Tranh đóng cửa lại, thở dài.

Đầu năm nay loại người nào cũng có, nếu bọn họ đã đi đến bệnh viện, anh cũng không muốn quan tâm gì nữa.

Dù sao bệnh viện lớn có tiêm hạ sốt, nhiều nhất là ở bệnh viện hai ngày, cũng có thể tốt bảy tám phần, chẳng qua đứa nhỏ trở về lại sẽ phát bệnh mà thôi.

Vốn Tần Tranh có lòng muốn chữa khỏi cho đứa nhỏ, chỉ tiếc hai vợ chồng này hết lần này đến lần khác hạ thấp anh, châm chọc nhằm vào anh.


Tần Tranh không thích dùng mặt nóng dán mông lạnh, các người không muốn chữa trị ở chỗ tôi, được, vậy xin rời đi.

Cả Dương Thành, bệnh viện nhiều như chó, các người tìm chỗ các người muốn điều trị thôi!
Tần Tranh xoay người trở về sân sau, gửi tin nhắn cho Sở Hiểu Đồng nói tối nay không trở về, ngày mai nói sau.

Sau đó, anh mở một nhà kho nhỏ ở sân sau.

Cái kho hàng nhỏ này, là sau này anh tìm người xây, có thể coi như là một cái két sắt cỡ lớn.

Bên trong đều là ngọc thạch do anh cắt ra.

Sở dĩ những ngọc thạch này anh vẫn chưa đưa cho Đàm Thành Huân, chủ yếu là muốn trích xuất thiên địa linh khí bên trong.

Hôm nay bệnh của Tào Tiểu Thất, làm cho Tần Tranh lo lắng sau này thật sự xuất hiện loại bệnh không thể nào điều trị bằng châm cứu, làm sao bây giờ?
Cho nên, nhất định phải nhanh chóng luyện chế dược liệu, sau đó chế tác đan dược ông cụ kia giao cho anh.

Đến lúc đó, hoàn toàn không cần châm cứu gì nữa một viên đan dược có thể giải quyết tất cả!
Nghĩ nghĩ, Tần Tranh lập tức lấy ra một khối phỉ thúy cao lớn, chỉ thấy xung quanh khối phỉ thúy này, có một đám khí trắng lượn lờ, không ngừng lưu chuyển.

Người bình thường nhìn không thấy đám khí trắng này, chỉ có người biết tu luyện, mới có thể cảm giác được.

Tần Tranh lấy đồ chuyển đến phòng, thử dùng nội lực trích xuất!
Bang bang!
Đột nhiên, Tần Tranh đang chuẩn bị hành động, cửa lớn lại có người gõ!
m thanh lần này càng gấp gáp hơn!
Tần Tranh lập tức đứng dậy đi ra, Lương Khanh cũng cuống quít mở cửa.

Mở cửa ra, hai người sửng sốt.

Người tới không phải ai khác, chính là cặp vợ chồng vừa rồi rời đi.

Người đàn ông nhìn thấy Tần Tranh, trong nháy mắt sụp đổ khóc lớn: "Bác sĩ, bác sĩ phiền cậu qua xem một chút đi, bác sĩ trong bệnh viện không biết dùng gì cho con gái tôi, con bé...!Trái tim con bé ngừng đập, bệnh viện nói không có cách nào! Tôi chỉ nhớ đến cậu!”
Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy.

Tần Tranh cũng mới phát hiện, bọn họ không mang cô bé kia đến.

“Đi!” Tần Tranh lúc này cầm điện thoại di động chạy ra ngoài, chiếc Lamborghini của anh dừng ở ngoài cửa.


"Lên xe!" Tần Tranh hét lớn.

Đôi vợ chồng kia sửng sốt một chút, nhìn Toyota Corolla nhà mình, rồi nhìn chiếc xe thể thao của Tần Tranh, vội vàng đi qua ngồi lên.

Tần Tranh lúc này nhấn mạnh chân ga hết cỡ, đây là lần đầu tiên, chiếc xe thể thao này phát huy tác dụng của nó!
m thanh của động cơ ầm ầm trên đường phố, chiếc xe nhanh như chớp lao về phía bệnh viện nhân dân!
Vẻ mặt của đôi vợ chồng kia phức tạp nhìn góc nghiêng Tần Tranh, vừa rồi bọn họ nói Tần Tranh như thế, mà bác sĩ này còn đồng ý đi đến bệnh viện.

Thậm chí còn sốt ruột hơn cả bọn họ.

"Cậu...!cậu không giận chúng tôi sao?” Người phụ nữ mím môi, toàn bộ kiêu ngạo đều biến mất.

Cô ta vẫn còn đang run rẩy.

Tần Tranh nhìn cô một cái: "Bệnh nhân rất nặng, nếu các người xin giúp, tôi chắc chắn sẽ giúp.

Các người không muốn tin tôi, tôi cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác.”
Vợ chồng trong lòng cảm thấy áy náy.

Xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện nhân dân, ba người chạy nhanh đến phòng cấp cứu!
Khi các bác sĩ trong phòng cấp cứu nhìn thấy cặp vợ chồng, khuôn mặt của anh ta trong nháy mắt trắng bệch.

Đứa bé kia không biết chuyện gì xảy ra, lúc đó chỉ sốt mà thôi, nên cho dùng thuốc hạ sốt, không lâu sau đứa nhỏ bắt đầu co giật, sau đó tắt thở!
Vợ chồng này lúc ấy điên cuồng la hét loạn xạ, đột nhiên lao ra ngoài, bây giờ lại trở về?
Không phải là tìm cảnh sát đến chứ?
Nhưng ngay sau đó, bác sĩ nhìn thấy một người đàn ông đi theo vợ chồng xông vào, ngay lập tức sửng sốt!
Bác sĩ Tần?
"Người đâu?" Tần Tranh nắm lấy cánh tay bác sĩ hỏi.

Bác sĩ vội vàng chỉ vào bên trong.

Tần Tranh vội vàng đi vào, nhìn thấy cô bé nằm trên giường bệnh thì tức giận!
Lúc này trong lòng Tần Tranh lộp bộp, không đúng, chẳng lẽ ngay từ đầu anh nhìn sai?
Cô bé này không phải là quỷ ám người, mà là….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận