Đệ Nhất Tần Tranh


Sắc mặt Tần Tranh tái mét nhìn người rời đi, anh lập tức quay đầu lại nhìn Giang Nhiễm: “Thú vị không?”
Giang Nhiễm nhướng mày: “Thế nào? Anh có biết có biết bao nhiêu người đàn ông của cả thành phố Giang này, muốn làm bạn trai của Giang Nhiễm tôi không? Tôi để cho anh làm lá chắn cho tôi, đó là vinh hạnh của anh!”
“Người khác muốn chạm cũng không chạm được vào tôi, tôi còn nắm tay anh đấy! Hơn nữa, bộ vest trên người anh còn là đồ tôi mua, xem như là thù lao đi.”
Tần Tranh nhíu mày, cảm thấy người phụ nữ này thật sự có hơi ngang ngạnh: “Tôi nói, tôi đã kết hôn!”
“Anh và tôi lại không phải bạn trai bạn gái thật, anh sợ cái gì? Nếu vợ anh nghi ngờ, tôi có thể giải thích với cô ấy!” Giang Nhiễm không sao cả nói.

Tần Tranh tức giận đến mức không nói được lời nào, lắc đầu đi theo Giang Nhiễm ngồi lên xe.

“Tôi nói cho anh biết, đến nơi thì đừng nói lung tung, để cho người ta nghĩ anh là một tên nhà quê thì mất mặt của tôi.” Nói xong, Giang Nhiễm đạp ga lái thẳng đến tòa nhà buổi tiệc.

Tần Tranh không nói chuyện, thực ra trong lòng anh đã có chút hối hận khi đồng ý tham gia buổi tiệc này.

Chiếc BMW chạy thẳng xuống tầng dưới tòa nhà, chiếc xe dừng lại, bước ra khỏi xe Tần Tranh mới phát hiện, tất cả xe đỗ ở bãi đỗ xe này đều là xe sang.

Chiếc Porsche ở bên trong là phiên bản thường, và ở hai bên của họ là một chiếc Rolls-Royce và một chiếc Maserati phiên bản giới hạn đang đỗ.

Sau khi hai người đưa thư mời thì đi vào sảnh, trước mắt Tần Tranh không khỏi sáng lên.

Đây là lần đầu tiên anh tham gia vào một buổi tiệc sang trọng như vậy, cách bài trí trong đại sảnh trước mặt rất tráng lệ, rất xa xỉ phóng khoáng.

Hai hàng dài trong đó là những món ăn nguội, ở giữa bày một vòng tròn các loại rượu nổi tiếng và đắt tiền, khăn trải bàn trắng tinh không tì vết.

Lúc này đã có rất nhiều người đã đến trong đại sảnh, rất nhiều người đều đứng uống rượu nói chuyện bên cạnh bàn dài.

Nhân viên đón khách hỏi Giang Nhiễm vài câu, sau đó dẫn họ đi đến mấy chiếc bàn đá cẩm thạch bên ngoài.

“Phía trước đều là chỗ ngồi của các lãnh đạo, những người bình thường đến tham gia buổi tiệc chỉ có thể ngồi ở nơi này.” Giang Nhiễm thản nhiên nói.

Tần Tranh gật đầu, hầu như tất cả khách đến dự tiệc đều đã có mặt, nhưng phần lớn trong số đó Tần Tranh đều không quen biết.

Nhưng cũng có vài người quen, trong đó có một người mà Tần Tranh không khỏi có chút bất ngờ.


Lưu Chính!
Lý Vĩnh Khang cũng có mặt, Giang Lợi Dân và Giang Quân đều ở bên đó.

Thậm chí anh còn nhìn thấy Mao Nghị Quân, viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân thành phố.

“Đến đây ngồi.” Giang Nhiễm kéo Tần Tranh ngồi vào một chiếc bàn mà anh không quen biết bất cứ ai.

Bàn này đều là những người Giang Nhiễm quen biết, nhìn cách ăn mặc của họ, rõ ràng đều là con cái của những gia đình giàu có.

Tần Tranh có chút bồn chồn, anh liên tục nhìn về phía Giang Quân, nếu Giang Quân ngồi ở nơi nào thì anh sẽ lập tức đi theo.

Ngồi ở chỗ này, quả thực khó chịu!
Sau khi Giang Nhiễm ngồi xuống thì bắt đầu nghịch điện thoại, năm sáu nam nữ ngồi xung quanh cũng không đi tới nói gì, càng không có hứng thú để ý đến Tần Tranh.

Nhưng vào lúc này, một chàng trai đột nhiên đặt điện thoại xuống vẫy tay về phía xa: “Vân Triết, ở đây.”
Hàn Vân Triết đi đến cũng thoáng sững sờ, khi nhìn thấy Giang Nhiễm cũng ở đây thì lập tức chạy đến, ngồi ở bên cạnh cô ấy.

Lúc này Tần Tranh cũng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Hàn Vân Triết anh bỗng ngây người.

Hay thật, đây không phải là người đàn ông nhìn thấy ở trung tâm mua sắm sao!
“Tiểu Nhiễm, em đến sớm thật.” Sau khi chào hỏi với Giang Nhiễm, thì Hàn Vân Triết nhìn thấy Tần Tranh cũng ngồi ở bên cạnh Giang Nhiễm.

Ngay lập tưc, đôi mắt của Hàn Vân Triết cũng sắp bốc ra lửa!
Hàn Vân Triết vừa đến, mọi người liền bắt đầu trò chuyện, đang nói chuyện thì có một người đàn ông đột nhiên nhướng mày: “Mọi người có biết tại sao hôm nay lại đột nhiên gặp mặt không?”
Mọi người lắc đầu.

“Điều này cũng không biết! Có một phó bí thư mới đến thành phố Giang chúng ta! Ông ấy đến từ Dương Thành, nghe nói là người của ông ấy đã giúp Lý Vĩnh Khang chữa khỏi bệnh cho cha của mình, đây là Lý Vĩnh Khang đền ơn đấy!”
Người đàn ông nói xong, những người khác đều ngạc nhiên: “Thật hay giả vậy? Người chữa bệnh kia quá giỏi.”
“Tôi cũng nghe nói, dường như lúc đó bố của ông ấy suýt nữa là chết ở Dương Thành.”
Người đàn ông kia thấy vậy nhếch khóe môi: “Không chỉ như thế, mà thứ hai là bởi vì đang điều tra nghiêm ngặt bệnh viện gian dối.


Nghe nói hôm qua ông cụ nhà họ Giang suýt nữa bị một bác sĩ giấu dốt ở bệnh viện thành phố Giang điều trị chết!”
“May mà lúc đó cao nhân cũng có mặt, nên mới cứu được!”
Mọi người lại lần nữa ngạc nhiên kêu lên.

Nghe một lúc Tần Tranh cảm thấy không đúng, người mà họ đang nói đây… Dường như là anh mà nhỉ?
“Còn nữa không?”
Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó hỏi tiếp.

Giang Nhiễm cũng không khỏi nhìn qua, nhưng thực ra trong lòng cô có hơi kỳ lạ, bởi vì người mà họ nói này đang ở bên cạnh mình!
Nhưng Giang Nhiễm cũng không cảm thấy thế nào, Tần Tranh chẳng qua cũng chỉ là một người có y thuật mà thôi!
“Có, thêm một điều nữa là Dương Thành xảy ra tai nạn cháy nổ nghiêm trọng, điều nhấn mạnh lần này chính là ba điểm này!”
Bố của anh ta là nhân viên chính quyền thành phố Giang, những thứ này đều là do bố anh ta nói ở trong nhà hai ngày nay.

“Nói ra, cũng không biết người chữa bệnh kia là ai, giỏi thật.”
“Nếu là tôi, tôi vẫn cảm thấy lúc Dương Thành xảy ra hỏa hoạn, người cuối cùng xông vào cứu người mới là giỏi nhất.”
“Đúng vậy, chuyện đó đã được đưa tin trên tivi, nhưng mà khi tôi biết được thì đài truyền hình đã chặn tin tức của người kia.”
Tần Tranh sững sờ, chặn tin tức?
Anh lập tức nghĩ đến, chắc là Chu Bình sợ có một số chuyện phiền phức tìm đến anh, nên mới cho người chặn lại.

“Không không, tôi vẫn cảm thấy, người bên cạnh Lưu Chính là giỏi nhất! Lưu Chính mới nhậm chức ở Dương Thành chưa được mấy tháng, bây giờ lại được thăng chức! Tôi luôn cảm thấy, người bên cạnh ông ấy không bình thường!”
Trong nháy mắt, mọi người đều nghi ngờ: “Mọi người có biết là ai không?”
“Tôi cũng chỉ nghe nói là một người trẻ tuổi.” Mọi người đều đoán không ra, ai nấy đều nhìn về phía người đàn ông.

Người đàn ông cười khẩy cắn hạt dưa: “Tôi đoán, có lẽ là một thiếu gia nào đó đến từ Kinh thành! Trong lúc rãnh rỗi không có việc gì làm nên tạo ra một vở kịch thôi!”
“Phụt!”
Vốn Tần Tranh đang lắng nghe, còn cảm thấy chuyện những người này nói là một chuyện, nhưng khi nghe thấy câu này thì lập tức phun nước ra ngoài!
Bản thân anh ta cũng không biết mình là một thiếu gia của Kinh thành, còn con mẹ nó tạo ra một vở kịch?
“Anh làm gì thế hả?” Giang Nhiễm lập tức nhíu mày nhìn Tần Tranh.


Những người khác cũng lộ ra vẻ ghét bỏ: “Anh cười cái gì!”
“Có bệnh à!”
“Anh đang thu hút sự chú ý của chúng tôi sao?”
“Có lịch sự không vậy?”
Trong đôi mắt Giang Nhiễm tràn đầy vẻ khinh thường, Tần Tranh này làm sao vậy!
“Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục.” Tần Tranh mím môi, dứt khoát đứng dậy, định đi ăn chút gì đó.

Nhìn thấy Tần Tranh đứng dậy, mấy người cũng không có hứng nói tiếp.

Đến khi Tần Tranh bưng một vài món ăn nguội trở lại ăn, trên mặt những người đó đều lộ ra vẻ khinh thường.

“Tôi nói, con mẹ nó rốt cuộc anh chui ra từ đâu vậy? Đến là ăn!”
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Hàn Vân Triết hừ lạnh: “Người không biết, còn tưởng là ma chết đói đầu thai đấy.”
Giang Nhiễm hít sâu một hơi, để cho mình nhất định không được tức giận.

“Bỏ đi, đừng tranh luận với người có trình độ thấp như anh ta.” Người đàn ông dẫn đầu nhíu mày, “Bí thư Lý đang nhìn về phía bên này.”
Mấy người vừa nghe vậy, cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Quả nhiên,các vị lãnh đạo đứng trên sân khấu phía xa liên tục nhìn về phía bàn này.

Mọi người đều không ngờ lãnh đạo đều nhìn họ: “Khi nào, chúng ta mới có thể ngồi trên bục bên kia nhỉ.”
“Đừng nói ngồi, mời rượu cũng được.”
“Tiểu Nhiễm có thể đấy, bố cô ấy ở đó, chủ nhà họ Giang, nói ra cũng có thể ngồi ngang hàng với bí thư Lý.”
Giang Nhiễm nghe vậy chỉ mỉm cười không nói.

“Đúng rồi, bố của Vân Triết cậu cũng là người có công thúc đẩy sự phát triển kinh tế của thành phố Giang chúng ta mà, cậu cũng có thể đi!”
“Đúng vậy, Vân Triết, cho dù cậu đi nói chuyện với bố cậu, mời rượu các vị lãnh đạo thì người trong bàn chúng ta cũng xem như xuất hiện trước mặt lãnh đạo!”
Hàn Vân Triết được tâng bốc lên tận trời, lập tức bưng ly rượu lên: “Được, vậy tôi đại diện bàn chúng ta, đến chào họ.”
Ngay lập tức, anh ta bước đi.

Mấy người nghểnh đầu nhìn, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Hàn Vân Triết bị một người đàn ông vạm vỡ chặn lại, người đàn ông vạm vỡ không nói chuyện, chỉ bảo Hàn Vân Triết trở về.

Thấy vậy, mọi người đều thất vọng.

“Anh ta nói thế nào?” Người đàn ông nhìn Hàn Vân Triết.

“Anh ta nói, bên bí thư có chuyện quan trọng phải bàn bạc.” Hàn Vân Triết vội nói đùa.


Trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng không vạch trần: “Này, xem ra thực lực của chúng ta vẫn còn quá kém.”
“Phải, vậy ngoại trừ Tiểu Nhiễm ra thì không ai có thể sang bên đó được.”
Nghe họ nói chuyện, Tần Tranh quay đầu lại nhìn phía sau, đúng lúc nhìn thấy Lưu Chính đang nhìn mình.

Lưu Chính đã nhìn thấy Tần Tranh từ trước, cũng đợi Tần Tranh rất lâu, vốn nghĩ Tần Tranh sẽ đến ngồi một chút, cho dù uống ly rượu cũng được.

Kết quả Tần Tranh mãi không đến, thậm chí bí thư Lý cũng liên tục nhìn về phía Tần Tranh.

Mặc dù không nói gì, nhưng ý rất rõ ràng, muốn Tần Tranh đến ngồi một chút.

Dù sao cũng là người đã cứu ông cụ nhà họ Lý.

Giang Lợi Dân cũng không biết Tần Tranh lại quen biết Lý Vĩnh Khang, nên cũng không gọi Tần Tranh đến.

Ông ấy đang nghĩ lát nữa sẽ nói chuyện riêng với Tần Tranh, nhưng vào lúc này, ông ấy đột nhiên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Tranh đứng dậy, bưng ly đi về phía bên này/
Giang Lợi Dân sửng sôt, thằng nhóc này…
Không phải là muốn bây giờ đến mời rượu ông ấy đấy chứ?
Người ngồi cùng bàn với Tần Tranh cũng sững sờ: “Anh làm gì đấy?”
Tần Tranh nhìn mọi người: “Đi mời rượu, xem như là lịch sự.”
Quả thực anh nhìn thấy ánh mắt của Lưu Chính, xấu hổ vì đã vờ như không nhìn thấy.

Hả?” Mọi người đều sững sờ, sau đó bật cười.

“Dám hỏi anh trai này, nhà anh làm gì?”
Tần Tranh ngây người: “Uhm, mở phòng khám.”
“Anh cũng biết mình mở phòng khám, những người đó đều là lãnh đạo, bí thư đấy, anh biết không? Chênh lệch rất lớn đấy anh hiểu không?”
Sắc mặt Giang Nhiễm đã trở nên u ám.

“Ai dẫn tên này đến vậy, có bệnh à.”
“Tiểu Nhiễm dẫn đến đấy.” Hàn Vân Triết nhíu mày, “Này, anh có thể đừng làm mất mặt Tiểu Nhiễm được không!”
Giang Nhiễm cũng nhìn Tần Tranh: “Ngồi xuống!”
Tần Tranh không để ý đến mọi người, lắc đầu đi về phía Lưu Chính.

“Anh quay trở lại cho tôi, nghe thấy không!” Giang Nhiễm gấp muốn chết, cô trực tiếp đứng dậy muốn đuổi theo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui