Edit: Sally
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nghe không ra một tia cảm tình, tam đại đệ tử đại bộ phận đều chưa từng nghe qua thanh âm này, cảm thấy thật kỳ quái, Nam Cung Thiệu Sơn khẽ nhíu mi, tuy nhiên phản ứng không quá lớn.
Lạ nhất là Nam Cung Chí Lạc, uy nghiêm cương nghị lại đại biến, lộ ra phức tạp khó hiểu, Uông Chi Phương biểu tình cũng rất kỳ quái.
Mẫu thân!
Thanh âm nữ tử vừa vang lên, trong đầu Quân Tà nháy mắt hiện lên tin tức về chủ nhân thanh âm này, thì ra tiếng này không phải của ai khác, mà là mẫu thân Nam Cung Quân Tà_Mạc Lăng Tịch!
Hảo cường hãn, hảo thông minh, mẫu thân!
Nam Cung Chí Lạc, bỗng nhiên phát ra uy thế, tưởng cấp con của y chỗ dựa, kỵ thân phận đứng đầu của y, mọi người trong lòng mặc dù không phục, nhưng cũng không dám cùng y đòi công đạo, chỉ cần y lại tìm nguyên do, việc này vẫn có thể chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Lúc này, Mạc Lăng Tịch đột nhiên phiêu phiêu xuất hiện nói ra câu này, không chỉ chặt đứt lời nói kế tiếp của Nam Cung Chí Lạc vì con của y giải vây, mà một câu ‘Tam đệ’ cũng là rõ ràng cảnh cáo y.
Mẹ con các nàng tuy là bị lưu đày tại nơi này, nhưng thân phận chính hệ cũng không có bị bỏ đi, luận địa vị gia tộc, Nam Cung Chí Lạc y còn phải cung kính tôn xưng nàng gọi ‘Đại tẩu’, muốn lấy thế áp nhân? Trước suy nghĩ chính mình thân phận chi thứ có đủ hay không tư cách đi!
Nam Cung thế gia, tôn ti cao thấp chi nghiêm so với lịch sử so với hoàng thất chỉ có hơn chớ không kém, Nam Cung Chí Lạc ở nơi này, mỗi người ngay cả mẹ con bọn họ cũng không để vào mắt, nhưng với nàng câu nói nàng nói ra, thời điểm nói ra thân phận chính hệ, nếu còn dám trước mắt bao nhiêu người đối với nàng bất kính, truyền qua tai bổn gia, đó đã phạm vào tối kiêng kị, làm việc lớn không nên chấp tiểu tiết, cũng không phải chuyện gì lớn mà Nam Cung Chí Lạc y không thể chịu được.
Mẫu thân, không sai a! Đúng là nàng!
Thần sắc cương nghị trên mặt Nam Cung Chí Lạc rất nhanh biến mất, cuối cùng hóa thành một mảnh đen tối trầm tĩnh, hướng Mạc Lăng Tịch nói: “Đại tẩu có thể yên tâm, Chí Lạc thân là người đứng đầu một trang, thì sẽ giải quyết việc chung.”
Mạc Lăng Tịch không nói lời gì nữa, đối với lời của y nói thực vừa lòng.
Nhưng người nào đó lại không hài lòng, Uông Chi Phương biểu tình oán giận, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Lạc...” Còn chưa nói xong, liền bị Nam Cung Chí Lạc vẫy tay đánh gãy.
“Tốt lắm, không cần nói nữa.”
Hít sâu một hơi, Nam Cung Chí Lạc cắn răng trầm giọng nói: “Nam Cung Quân Hoa sát hại huynh đệ đồng tộc, tội không thể tha, niệm tình mọi chuyện đều có nguyên nhân, không phải là có ý định sát hại, theo tộc quy, phạt ba trăm trượng, ngay hôm nay rời đi bế quan hai tháng ăn năn, dốc lòng ăn năn, tất cả những vật tư, bao gồm linh đan phụ trợ, kiếm khí các loại toàn bộ không được mang theo.“
“Cha…” Nam Cung Quân Hoa không thể tin, sợ hãi kêu ra tiếng, y không nghĩ tới cha y thật sự sẽ xử phạt y, nhưng lại phạt nặng như vậy! Cắt vật tư hàng tháng của con trai trưởng, này không phải muốn mạng của y sao? Hơn nữa y cũng không cần đi cái chỗ đáng sợ đó suy tư qua hai tháng a! Cha này cũng hơi quá đáng.
Đâu chỉ Nam Cung Quân Hoa cảm thấy y quá đáng, Nam Cung Thiệu Sơn càng cảm thấy được y quá đáng, này bỏ qua hay là tại bao che sao?
Cảnh Thuận tuy là biểu hệ, nhưng dù sao cũng vẫn là đệ tử Nam Cung gia, cứ bị chết thảm như vậy, theo tộc quy, ít nhất phải phế một đoạn võ công, nhưng nhân gia lại không làm như vậy! Đều đã đối nhi tử chính y làm ra xử phạt như vậy, cho dù lòng có bất mãn, cũng không thể nói ra !
Nam Cung Chí Lạc sao lại không biết tâm tư những người ở đây, ngoan độc trừng mắt nhìn nhi tử không biết y khổ tâm liếc mắt một cái, chuyển mâu nhìn về phía Nam Cung Quân Dương cùng Quân Tà nói: “Còn Dương nhi cùng Tà nhi, trách nhiệm việc này không phải do các ngươi, không cần bị phạt, bất quá, Dương nhi thân là con vợ kế, nhưng lại đối với chính ca ca mình động thủ, phạt giam lại bế quan hai tháng, không được ra khỏi phòng một bước, Tà nhi vốn thân thể không tốt, hôm nay lại bị kinh hách như thế, nên hảo hảo tĩnh dưỡng, từ hôm nay, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tới đây quấy rầy Tà nhi, Tà nhi chính mình cũng phải chú ý, đừng tùy ý rời tiểu viện.” (Sally: quá thâm a…giam lỏng tỷ ấy đây mà)
Lời này nói ra thực đường hoàng, giống như công chính công bằng lại quan tâm yêu thương cháu gái, kỳ thực bất quá là biến thành Nam Cung Quân Tà bị giam lỏng, hơn nữa không có kỳ hạn giam.
Thực hiển nhiên, Nam Cung Chí Lạc cầm quyền giả, biết rõ đánh ông chủ một quyền cấp Tây gia một đường đạo lý, ánh mắt chuyển hướng Nam Cung Cảnh Thuận phơi thây trên mặt đất, trầm ổn mang theo bi thiết nói: “Cảnh thuận hôm nay đột tử, chính là tổn thất Nam Cung gia ta, ban hậu táng, Cảnh Bình, Cảnh Dịch, Cảnh Bang ba đứa cũng vì hai nghịch tử hồ đồ mà bị thương, Thiệu Sơn, ngươi đến phòng ta, lấy ba bình ‘Ngọc viêm lộ’ cấp ba đứa, mặt khác, thuốc bổ trong khố phòng dược đưa đén, cần phải để ba đứa nó mau chóng khôi phục, đừng để ảnh hưởng đánh giá đại hội một năm sau.”
Ti… Một trận hút khí vang lên, không ai nghĩ đến, Nam Cung Chí Lạc thế nhưng cho bồi thường như vậy, mọi người nhất thời đại hỉ, Nam Cung Thiệu Sơn liên tục vâng, vội vàng cho người đem Nam Cung Cảnh Thuận nâng đi xuống.
Đã chết một Nam Cung Cảnh Thuận, có thể có bao nhiêu chỗ tốt như vậy, còn có cái gì bất mãn đâu!
Giống như diễn một hồi trò khôi hài, có người vui mừng có người sầu, một mạng người, cứ như vậy được Nam Cung Chí Lạc ‘Công chính’ xử lý, không ai còn muốn xem gia tộc sỉ nhục Nam Cung Quân Tà liếc mắt một cái, xôn xao một chút tất cả đều theo Nam Cung Chí Lạc ly khai.
Ai có thể biết, trận khôi hài mất mạng người này, chính là sỉ nhục gia tộc trong mắt bọn họ một tay đạo diễn tạo ra tiết mục này a!
Trước mắt cần về tiểu viện xử lý vết thương, bị thúc giục rời đi, Nam Cung Quân Dương bất đắc dĩ buông Quân Tà trong lòng ra, lo lắng không thôi, dặn nói: “Bát muội, hai tháng này, Lục ca sẽ không có thể chiếu cố ngươi, ngươi phải hảo hảo mà chiếu cố chính mình, cũng may, cha hạ lệnh không được bất luận kẻ nào đến quấy rầy ngươi, chuyện này đã xảy ra, nói vậy không ai lại chú ý ngươi, hai tháng sau, Lục ca lại mang ngươi đi chơi,ngoan…”
Nhìn mỗi bước đi cẩn thận của Nam Cung Quân Dương, Quân Tà kỳ thực rất muốn cho hắn một ánh mắt an tâm, người nọ nhưng lại ngu ngốc hay quá đơn thuần nữa, thế nhưng nghe không hiểu thanh âm ngoan độc của cha hắn chứ, thật khó tưởng tượng hắn như thế nào tại một gia tộc luc đục tranh chấp mà có thể tồn tại đến bây giờ chứ.
Quay đầu lại nhìn về phía phòng ở Mạc Lăng Tịch, hai mắt Quân Tà lóe tinh quang, cố gắng gượng lê thân thể đã đến cực hạn chịu đựng về phòng, chịu đựng đau nhức, tê liệt, nằm trên giường, dựa vào lực ý chí siêu cường, chống thân thể thả lỏng, giờ khắc này giống như không còn là thân thể của mình nữa.
Vốn là bị thương trầm trọng như vậy, lại còn phải trải qua một hồi kịch liệt như vậy, nếu là thường nhân, sợ ngay cả đi cũng không được, sớm đã chết ngất rồi. Mà tinh thần nàng lại vẫn còn tốt, đầu lúc này vô cùng thanh tỉnh, tự động sửa sang lại chuyện hỗn loạn phát sinh một ngày này.
Vừa dung hợp trí nhớ mình với khối thân thể này, liền bị Nam Cung Quân Hoa dẫn người tìm đến kiếm chuyện, đường đường là một thượng tướng, vô luận là ở tình trạng bất lợi như thế nào, đều tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ, cho nên nàng ra tay.
Không có võ công thì sao! Không có thân thể khỏe mạnh thì sao! Không quan hệ, ta có trí tuệ, ta có thể giết người trong vô hình. Nam Cung Cảnh Thuận không phải nghĩ lấy cớ tới giết nàng sao?
Vậy đừng trách nàng lấy bỉ chi đạo, thi bỉ thân, vì hắn diễn một vở kịch hoàn mỹ như vậy, nàng không phải một người dễ dàng bị người khác bắt nạt như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...