Bọn họ đi vào một tiệm mì.
Dù chỉ là một tiệm mì, nhưng phong cách trang trí lại vô cùng tinh tế.
Vừa đi vào, Điềm Điềm ngửi thấy mùi thơm lập tức giãy giụa.
Nhìn thấy mì của bàn sát vách, nó định bổ nhào qua.
Đứa bé mới hơn một tuổi làm sao biết cái gì là quy củ, nó chỉ biết bụng rất đói, nó muốn ăn thức ăn.
"Bảo họ làm nhanh lên!" Nhìn thấy cô bé nhìn chằm chằm mì của người khác, dáng vẻ thèm thuồng, Mộ Tu Kiệt hết sức đau lòng.
"Vâng vâng vâng, tôi sẽ bảo họ làm ngay một bát mang ra." Lâm Duệ chưa từng thấy dáng vẻ lo lắng như vậy của cậu chủ, nên vừa ngồi xuống đã vội vàng đứng lên, tự mình đi đến quầy hàng.
"Vị gì cũng được, nhanh lên." Giờ đây, Mộ Tu Kiệt cũng chỉ muốn cho bé con ăn no, nên chẳng còn nhớ gì nữa.
"Vâng!" Lâm Duệ bước nhanh hơn.
"Không được chua cay!" Sau lưng lại truyền tới âm thanh có phần lo lắng của cậu chủ.
"Rõ!"
Lâm Duệ bước nhanh đến chỗ lễ tân, giơ ra mấy tờ tiền giá trị lớn: “Con bé sắp đói chết rồi, hãy mang ngay cho chúng tôi một bát, chỉ cần không chua cay, còn vị gì cũng được."
"Vâng..." Đúng lúc, ông chủ nhìn thấy nhân viên bê một bát từ phía sau ra, vội tự mình bưng tới trước mặt Mộ Tu Kiệt.
"Ăn, ăn!" Điềm Điềm giãy dụa từ trong ngực Mộ Tu Kiệt, muốn bổ nhào tới.
"Bỏng, đừng làm loạn." Từ lúc nào Mộ Tu Kiệt lại mang theo em bé thế này?
Nhìn thấy dáng vẻ bổ nhào tới của cô bé, Mộ Tu Kiệt lo cô bé đói chết nhưng còn lo mặt nó sẽ bị bỏng hơn.
Nhưng mà không cho nó lao đến, nó lập tức khóc rống lên, cậu chủ Mộ trong lúc nhất thời không biết làm gì, tay chân luống cuống.
"Ngoan nào, ngoan đừng khóc, lập tức ngoan nào, lập tức ngoan nào."
Khi Mộ Tu Kiệt đang dịu dàng như nước với Điềm Điềm thì lại nhìn Lâm Duệ với ánh mắt sắc như dao, chỉ thiếu nước là không một dao chém chết anh ta.
"Còn không nghĩ cách đi!"
"Tôi... Tôi cái đó..." Làm sao nghĩ cách chứ, không phải anh ta mang em bé đến mà.
Vẫn là bà chủ tinh ý, bước nhanh đến đưa cho Tu Duệ một cái bát con, giúp anh gắp một ít mì vào bát con, làm như vậy mì sẽ nhanh nguội.
Mộ Tu Kiệt cầm đũa lên, gắp hai sợi mì đưa đến trước mặt Điềm Điềm.
Điềm Điềm lập tức cắn một miếng, nhưng Mộ Tu Kiệt nào đã cho trẻ con ăn bao giờ đâu.
Điềm Điềm vừa căn một cái, từng sợi mì lập tức rơi xuống trên mặt bàn.
Điềm Điềm đưa tay định nắm lấy, nhưng Mộ Tu Kiệt đâu thể để mặc nó làm loạn, cái bàn bẩn đấy.
Anh lại tiếp tục gắp hai sợi nữa, tay chân luống cuống đút cho Điềm Điềm ăn, gần nửa bát con đã ăn hết nhưng e là số mì mà Điềm Điềm ăn được có lẽ còn chưa được non nửa miếng của người lớn.
Lâm Duệ ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy cảm thấy rất sốt ruột, mấy lần định lấy đũa trong tay cậu chủ tự mình cho cô bé này ăn, nhưng lại không dám.
Sau đó, vẫn là bà chủ bê một bát cháo ra mới có thể phá vỡ được cục diện bế tắc này.
"Đây là cháo do chúng tôi tự nấu, không có ý định bán, tặng cô bé này một bát nhé."
Bà chủ cười khanh khách: 'Hãy dùng cái thìa nhỏ sẽ dễ dàng hơn chút."
"Cảm ơn." Hiếm khi cậu chủ Mộ khách khí với người khác như vậy, vì một bát cháo mà lại cười chân thành với bà chủ.
Bà chủ vốn định nói rất nhiều nữa, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười của anh đã hoàn toàn ngây ngốc.
Chàng trai trẻ này cười lên thật đẹp đến long trời lở đất.
Nếu không phải tuổi bà đã không còn trẻ nữa thì chắc chắn bà đã bị cậu ta mê hoặc rôi.
"Ái chà, hai ba con đều thật, nhìn cái mắt to này, cái mũi nhỏ này, cái miệng nhỏ này, cực kỳ giống ba."
Bà chủ nói rất đúng, khi tách ra thì không nhìn thấy gì, nhưng khi nhìn hai người ở cùng một chỗ thật đúng như một khuôn mẫu đúc ra.
Ba con...
Mộ Tu Kiệt còn chưa kịp phản ứng, Điềm Điềm đã ngẩng đầu nhìn anh, cười hì hì kêu lên: "Ba, bai”
Nó không nói được nhiều, nhưng từ “ba” này nó phát âm rất rõ ràng, khiến người nghe cảm thấy say mê.
Mộ Tu Kiệt cúi đầu nhìn nó, sao chữ “ba” này thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô bé lại dễ nghe như vậy.
Bởi vì êm tai, quên cả uốn nắn.
Anh gật đầu: "Ừ"
Lâm Duệ thật không tin nổi vào mắt mình, cậu chủ đang làm cái gì vậy, làm ba đến nghiện rồi sao?
"Ba, ăn." Điềm Điềm có thể quên hết nhưng lại không quên được ăn.
"Được, ăn."
Một bữa cơm, từ lúc bắt đầu "Ba" tay chân luống cuống, càng về sau càng thuận tay, rồi nghiễm nhiên trở thành người ba chân chính.
Điềm Điềm ăn mì, anh ăn chỗ Điềm Điềm ăn thừa.
Điềm Điềm ăn cháo đến chán, anh lập tức một hơi ăn sạch chỗ còn lại trong bát.
Nhìn thấy thỉnh thoảng cậu chủ lại mỉm cười với đứa bé, Lâm Duệ suýt nữa thì cảm động rơi lệ.
Đã hai năm rồi, từ sau khi Cố Cơ Uyển rời đi, ròng rã hai năm, anh ta chưa từng nhìn thấy cậu chủ cười.
Hôm nay, có vẻ sau khi ăn xong một bữa cơm, số lần cười của cậu chủ đã không thể đếm hết được.
Nếu cô bé này thật là con gái của cậu chủ thì tốt biết bao.
"Cậu chủ, phải nói thật, hai người..."
Lâm Duệ nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, không kìm được nói ra: "Thật rất giống, cực kỳ giống."
Mộ Tu Duệ nhìn Điềm Điềm, đúng lúc Điềm Điềm đứng trên đùi anh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Ba." Con bé lại kêu lên.
"Ừ?" Mộ Tu Kiệt tưởng bé có lời muốn nói, liền cúi đầu xích lại gần.
Nào ngờ con bé bỗng nhón chân lên, hôn chụt một cái lên mặt anh.
"Ba, ba!" Con bé vui vẻ.
Mộ Tu Kiệt lại hoàn toàn ngây người.
Khi được con bé hôn, anh lại cảm thấy chua xót, có cảm giác muốn ôm chặt nó, vĩnh viễn không buông tay.
Lâm Duệ không biết anh đang suy nghĩ gì, nhìn thấy vẻ sửng sốt chưa từng có trên mặt cậu chủ, anh ta lập tức cảnh giác.
Có phải... cậu chủ tức giận rồi hay không?
Cậu chủ sao có thể để con gái hôn mình chứ, nhưng mà cô bé này mới chỉ có hơn một tuổi, chắc là... không sao đâu nhỉ?
Nhưng mặt cậu chủ bị hạt cháo dính trên miệng con bé làm bẩn...
Lâm Duệ lòng đầy thấp thỏm, chỉ thấy Mộ Tu Kiệt bỗng nghiêng đầu, ánh sáng phản chiếu trên tấm kính của tiệm mì vừa vặn chiếu ra dáng vẻ của anh và Điềm Điềm.
Hai gương mặt giống nhau như đúc, ngay cả cặn cháo trên mặt cũng giống hệt...
"Ha!" Sự nghiêm túc ngày khiến suýt chút nữa Lâm Duệ bế đứa bé từ trong ngực anh đi, để tránh cậu chủ Mộ tổn thương tới đứa bé vô tội, nhưng tiếng cười bỗng vang lên.
Tiếng cười không lớn, nhưng lại làm những người chung quanh ngạc nhiên, ai cùng nhìn chằm chằm về bên này.
Cái gì gọi là vẻ đẹp nhìn không biết no đói, chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này cười thì chẳng cần ăn nữa.
Đẹp trai quá đi mất, đẹp trai đến long trời lở đất, đẹp trai đến không giống người, đẹp trai đến phạm quy.
“Ba” cười khiến tâm tình Điềm Điềm càng tốt hơn, nó lại nhón chân lên.
Lần này Mộ Tu Kiệt rất phối hợp, cúi đầu tới gân, để nó hôn tới tấp “chụt chụt”.
Cuối cùng, hai người mặt mày lấm lem, không phải hạt cháo thì là sợi mì, nhưng lại vẻ mặt lại tràn đầy vui vẻ.
Mặt trái tim Thiên Lam Lam vốn ảm đạm suốt hai năm nay bỗng trở nên rất tươi sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...