Cậu Mộ là ai? Muốn theo dõi anh, đúng là rất khó.
Bởi thế người bọn họ cử đi bị anh cắt đuôi thì cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng mà, anh ta dẫn Cố Vị Y theo...
Quản gia Đinh và Cố Cơ Uyển đều cảm thấy bất an.
Cõ Vị Y cũng đi rồi, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Rốt cuộc bây giờ ông ngoại đang ở đâu?
“Anh Tĩnh Viễn, cảng nào thế, có tìm ra chưa?”
Bây giờ điều khiến cho Cố Cơ Uyển lo lảng nhất chính là sự an toàn của ông ngoại.
Cố Vị Y muốn lừa tiền của ông ngoại, muốn lừa một chút thì cứ để cho cô ta lừa đi, quan trọng nhất là ông ngoại được an toàn.
Ông nội đã mất bặt tin tức lâu rồi, lỡ mà, Cố Vị Y giở trò ác, muốn ra tay với ông ngoại thì phải làm sao đây?
Ông ngoại bị bệnh tim, ông sẽ không chịu nổi đâu?
“Sẽ không đâu.” Cố Tĩnh Viễn vừa nhìn đã hiểu cô đang nghĩ gì.
Anh ta vuốt tóc cô, giọng nói trở nên dịu dàng.
“Đừng lo lắng, bây giờ Cố Vị Y không dám làm gì ông ngoại đâu, dù gì ông ngoại cũng là người có địa vị cao trong Bắc Lăng, nếu như cô ta thật sự
muốn ra tay thì sau này dù là Bắc Lăng hay là Lăng Châu, cô ta cũng không thể sống nổi đâu.”
Có lẽ sự an toàn của ông cụ sẽ không gặp vấn đề gì đâu.
Dù gì có họ có tên có lai lịch, cô ta cũng không thể nào trốn tránh hết cả đời, sống cuộc đời lang thang lênh đênh.
Cố Tĩnh Viễn cầm điện thoại lên, anh ta nhìn Cố Cơ Uyển và quản gia Đinh.
“Chú Đinh, Uyển không khỏe, bác ở đây với em ấy đi, tôi ra ngoài tìm ông ngoại tiếp.”
“Không được, em cũng muốn đi”
Cố Cơ Uyển níu ống tay áo của anh ta: “Cho dù ông có phải là ông nội của em, trong lòng em, ông ấy chính là ông nội của em!”
Cô không thể để cho ông nội bị thương, nhất định không thể!
Đúng là ông cụ Cố đã ra biển rồi.
Bản thân ông ấy cũng không biết mình đang ở đâu.
Vừa lên thuyên ông đã cảm thấy đau đầu, vào phòng ngủ một giấc, vừa mới tỉnh dậy ban nãy.
Bây giờ phóng tầm mắt nhìn ra xa, đâu đâu cũng là biển cả, bốn bề đều xanh ngắt một màu, không thấy bờ đâu cả.
“Thư Lan, Vị Y kêu chúng ta đến đây làm gì thế?”
Mặc dù ông cũng thích ra biển, nhưng ông Đinh và Uyển đều không có bên cạnh, ông vẫn cảm thấy hơi mất hứng.
“Con cũng không biết nữa, cháu gái của ba lên kế hoạch đấy, con cũng chỉ làm theo những gì nó dặn dò mà thôi”
Cố Thư Lan ngồi đối diện ông ấy, bà ta thưởng thức thức uống nóng mà nhà bếp mới pha.
Thật ra hôm nay trời rất lạnh, gió biển táp vào mặt khiến cho bọn họ cảm thấy giá rét.
Bởi thế hai người đều mặc áo khoác dày, còn đắp một tấm mên mỏng.
Những ngày như thế này thật sự không thích hợp để đi du lịch.
Bởi thể bây giờ các hòn đảo đều đang vắng khách.
Vị Y gọi bọn họ ra ngoài đảo vào lúc này là để chơi trò gì?
“Thế, thế chúng ta cứ đi theo thuyền như vậy à?”
Ông cụ đã ngồi nửa tiếng đồng hồ, hơi thấp thỏm bất an rồi.
Ông cụ nhìn điện thoại, vẫn không có tín hiệu, đến liên lạc với Uyển cũng không được.
Ông nhớ cô bé Uyển của mình rồi.
Ra ngoài từ sáng sớm, cũng không biết Uyển sống như thế nào rồi nữa.
Có ăn ngon không, ở nhà có quen chưa? Người hâu có chăm sóc con bé cẩn thận hay không?
Hàng đống vướng bận trong lòng ông, ông cụ không nhận ra trái tim mình chỉ chất chứa hình bóng cô bé Uyển mà thôi.
Ngoại trừ Uyển, không còn chứa thêm được ai khác nữa.
“Trên thuyền có gắn mạng không?” Ông cụ hỏi.
Càng không liên lạc được thì lại càng muốn liên lạc!
“Không có, hư mất rồi, khi nãy con đã thử, không lên mạng được.”
Có thế nào thì ông cụ cũng không ngờ rằng cô con gái theo mình nhiêu năm lại lừa gạt mình.
Thuyên càng lúc càng chạy nhanh, bây giờ ông cụ hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Ông cụ Cổ ngồi thêm nửa tiếng nửa, trong lòng cảm thấy hết sức sốt ruột.
“Thư Lan, hay là chúng ta về nhà đi?”
Đang yên đang lành ra biển có gì vui mà chơi?
“Mai là ngày tổ chức buổi tiệc rồi, ba còn nhiều chuyện vẫn chưa thương lượng với ông Đinh lắm, bây giờ làm sao để rời khỏi đây?”
“Ba à, chuyện này không đến lượt con quyết định đâu, phải hỏi ý của cháu gái cục cưng của ba đấy.”
Cô Thư Lan tẩy sạch sẽ mọi trách nhiệm.
Bà ta giang tay rồi nhún vai mà nói: *Ba cũng biết tính tình cháu gái mình đấy, ở nhà chúng ta, nó nói một là một, nói hai là hai.”
“Con bé..” Ông cụ thở dài.
Cố Thư Lan nghiêng đầu nhìn ông cụ.
Dường như có ý nghĩ nào đó nảy sinh trong đầu bà ta.
“Ba này, thật ra con có chuyện muốn hỏi ba, sao ba lại thiên vị thế?”
“Cái gì?
Ông cụ cho rằng bà ta nói về Cố Vị Y, nghĩ đến lại cảm thấy bất đắc dĩ.
“Thư Lan à, con là cô, đừng có tính toán với Vị Y nữa. Không phải là ba không thương con đâu mà là Vị Y mất ba lẫn mẹ từ lúc còn nhỏ, thiếu thốn tình
thương gia đình, chẳng phải ba...ba đang bù đắp lại cho Cảnh Húc sao?”
“Ba à, con không nói Cố Vị Y.”
Bọn họ lấy gì để so bì với con gái của Cô Cảnh Húc.
rõ ràng biết rằng không tài nào bì được, thế thì không bì còn hơn.
“Không phải Vị Y à? Thế..” Ông cụ nhíu mày lại, cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Con cảm thấy ba đối xử với con không tốt bằng Thư Hồng sao?”
Về điểm này, ông cụ không tài nào chấp nhận được, ông cụ cho rằng trước giờ mình vẫn luôn rất công bằng.
Gương mặt Cố Thư Lan sa sâm, bà ta lạnh nhạt mà nói: “Ba đối xử với con rất tốt, trước giờ con vẫn không so sánh bản thân mình với ai”
“Thế rốt cuộc ”
“Minh Dương cũng tài năng lắm cơ mà, mặc dù không bằng Tĩnh Viễn nhưng trong Cổ thị, có phải ba đã chèn ép nó quá rồi không?”
“Thư Lan, con cho rằng ba thiên vị Tĩnh Viễn, đối xử tệ với Minh Dương sao?”
Gương mặt ông cụ toát ra vẻ kinh ngạc, sao ông cụ lại không đối xử tốt với Minh Dương kia chứ?
Cố Thư Lan cúi đầu uống trà, không nói tiếp nữa.
Con trai Cố Minh Dương của bà ta cũng tốt nghiệp từ trường học danh giá.
Phải, bà ta thừa nhận, đúng là con trai mình không tài ba như Cố Tĩnh Viễn, nhưng rõ ràng con trai bà ta cũng là nhân tài.
Cho dù không trở thành tổng giám đốc Cố thị như Cố Tĩnh Viễn, thế thì làm phó tổng giám đốc cũng được kia mà?
Ít nhất thì cũng có thể làm Quản lý tổng, nắm vài dây chuyền sản xuất và tiêu thụ, điều hành một vài dự án cho ra dáng.
Nhưng mà chẳng có gì hết, chẳng có thứ gì hết.
Bây giờ Minh Dương nhà bọn họ chỉ là trưởng phòng nhân sự trong Cố thị, chỉ là trưởng phòng mà thôi, không có thực quyền gì trong công ty cả.
Bởi vì như thế nên đến công ty mà Minh Dương cũng không muốn lên, từ sáng đến tối đều ăn chơi lêu lổng.
Bởi vì bị đả kích tinh thân nên nó mới như thế.
Bà ta không tin, Minh Dương của bà ta lại là người không có lòng cầu tiến bẩm sinh!
Không biết đã bao nhiêu lâu trôi qua, Cố Thư Lan mới hừ lạnh: “Nếu như không phải vì ba không chịu giao quyền lực cho nó thì làm sao đến một chuyện đơn giản như đi làm mà nó còn không chịu?”
“Lẽ nào Minh Dương không nói cho con biết vì sao nó lại làm trưởng phòng nhân sự à?”
Ông cụ Cố nhìn con gái mình chăm chú rồi hỏi.
Thật sự không ngờ rằng gia đình mình sống chung với mình bao nhiêu lâu nay, con gái lại ấm ức tủi thân như thế.
“Thư Lan, chuyện này con nên hỏi Minh Dương chứ không phải hỏi ba.”
“Cho dù Minh Dương làm sai điều gì, con cháu có sai thì ba dạy dỗ nó một chút là được rồi, cần gì phải chèn ép nó như thế?”
Nghe lời nói của ông cụ, những ấm ức tích lũy trong lòng bà ta nhiều năm nay đều bộc phát.
Bà ta cho rằng vì bị chèn ép mà con trai mình mới thất bại hoàn toàn!
Bà ta đứng phắt dậy, chiếc mền trượt xuống khỏi cơ thể.
Bà ta nhìn ông cụ Cố chăm chú, tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng.
“Ba, Minh Dương nhà con là đứa trẻ ưu tú, nếu như không phải vì Cố thị luôn chèn ép nó, với năng lực của nó, nhất định có thể gây dựng được một mảnh trời!”
“Bởi vì ba đã khiến cho nó đánh mất sự tự tin, để cho nó ghét lên Cố thị làm việc, để cho nó ăn chơi lêu lổng bên ngoài từ sáng đến tối!”
Cố Thư Lan càng nói càng kích động, bà ta kích động đến nỗi giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
“Ba! Tất cả những gì Minh Dương gặp phải hiện nay đều là do ba tạo ra cải!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...