Nhìn thấy nụ cười hàm ý châm chọc trên khóe môi cô, cơn giận của Mộ Tu Kiệt đã phần nào giảm bớt.
Đứng bên giường nhìn cô, khi không nóng giận, anh lại toát lên dáng vẻ đàn ông lạnh lùng, độc đoán.
“Tìm tôi có việc gì sao? Cậu cả Mộ.” Cố Cơ Uyển nhìn anh cười nhẹ.
“Khuya rồi, đến phòng tôi còn đóng cửa lại, anh không sợ Cố Vị Y hiểu lâm sao?”
“Cô ấy rất hiểu chuyện.” Mộ Tu Kiệt khit mũi đáp lời.
Cố Cơ Uyển giấu đôi tay dưới lớp chăn bông, khẽ vặn tấm ga trải giường.
Dầu vậy, gương mặt cô vẫn toát lên vẻ bình thản.
“Bởi vì bạn gái anh là người hiểu chuyện, nên ngay cả khi cô ấy cùng người đàn ông khác ngủ cùng nhau, cũng không để ý.
Mộ Tu Kiệt không để ý đến cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc, thấy nơi này không thích hợp, anh rời đi.
Nhưng anh không đi ra ngoài mà lặng lẽ ngồi lên ghế, ngắm nhìn cô.
Cố Cơ Uyển không rõ rốt cuộc người đàn ông này có ý gì.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, anh một câu cũng chưa hỏi.
Hiện tại, mối quan hệ giữa mình và anh ta là như thế nào?
Mộ Tu Kiệt muốn hút thuốc, anh sờ vào túi, chợt phát hiện ra mình không mang theo ***.
Rốt cuộc, anh đành nhìn Cố Cơ Uyển.
“Có gì muốn nói không?” Anh hỏi.
Cố Cơ Uyển quay mặt nhìn sang chỗ khác: “Tại sao cậu cả Mộ nghĩ tôi nên nói gì đó?”
Cô bật cười, nụ cười mang theo hàm ý lạnh lùng: “Nếu vậy, cậu cả Mộ nói cho tôi biết, anh muốn nghe tôi nói gì, anh muốn nghe cái gì, tôi nói cái đó ”
“Cô đang muốn chọc tức tôi sao?” Đôi mắt của Mộ Tu Kiệt nheo lại.
Cơ thể anh toát lên hàn khí, hiển nhiên anh đang tức giận.
Nhưng đêm nay, Cố Cơ Uyển cũng không sợ hãi chút nào.
Có lẽ cô vẫn sợ hãi, nhưng nó đã bị cảm xúc khác lấn át, nên tâm lý sợ hãi đã biến mất.
“Tôi làm sao dám? Anh đường đường là cậu cả Mộ. Tôi chọc giận anh đâu có lợi gì.”
“Cô biết vậy là tốt.”
“Tôi luôn biết.”
Người đàn ông đột nhiên rời khỏi ghế, tiến lại gần cô.
Cảm thấy cơn ớn lạnh truyên đến, Cố Cơ Uyển quay người lại trừng nhìn anh, vẻ mặt phòng bị: “Anh định làm gì?”
“Cô bây giờ vẫn còn là người của tôi, một nam một nữ ở cùng nhau buổi tối, cô nghĩ tôi muốn làm gì?”
Cô có đủ can đảm để khiêu khích người đàn ông trước mặt, nên không tỏ vẻ sợ hãi trước cơn tức giận của anh.
Cô không phải vừa mới thể hiện sự cứng đầu sao?
Đã lâu rồi anh chưa thấy sự cứng đầu của cô.
Nếu đã vậy, anh cũng sẽ cứng đầu một phen!
Anh ta dùng thân hình cao lớn tiến đến bên giường, ghé sát vào.
Cố Cơ Uyển đột ngột lùi lại, nhưng cô vẫn không thể tránh né, anh siết chặt cổ tay cô, kéo cô về phía mình.
“Mộ Tu Kiệt, đây là nhà họ Cốt”
“Thì sao nào?” Cô ấy không phải là người không phải là con gái nhà học Cố à?
"Muốn lấy lòng nhà họ Cổ, muốn cùng Cổ Vị Y ở bên cạnh thì anh không nên làm bừa ở đây! Chỉ cần tôi gọi, mọi người sẽ đến đây ngay!”
Cô không tin, anh thật sự dám làm loạn.
Nhưng lần này Cố Cơ Uyển lại đoán sai.
Mộ Tu Kiệt không chỉ dám lộn xộn, mà còn rất đắc ý!
Soạt một cái, quần áo của Cố Cơ Uyển đột nhiên bị lột ra một phần.
“Anh!”
Cố Cơ Uyển giật mình, vội vàng đẩy người đàn ông trước mặt ra.
“Anh điên rồi!”
“Tôi có điên sao?”
Mộ Tu Kiệt chế nhạo, không phải là anh điên mà cô đang không rõ sự tình.
“Tin hay không, cho dù tôi nói muốn cô trước nhà họ Cổ thì Cố Vị Y vẫn là nguyện ý đi theo tôi?”
“Anh...”
Tên khốn nạn! Thật kinh tởm!
Tin ư? Làm sao cô có thể tin được?
Mộ Tu Kiệt là một kẻ điên, và Cố Vị Y cũng là một kẻ điên!
Một người đàn ông khốn nạn, một người phụ nữ trắc nết, đây quả là cặp đôi hoàn hảo!
Nhưng hiện tại, cô không có khả năng chống lại anh.
Trên đời này có điều gì mà anh không làm được?
Nếu cô ấy kêu cứu, anh có thể không nể mặt nhà họ Cố mà làm càn không?
Khi người đàn ông đè cơ thể cô xuống, Cố Cơ Uyển không dám kháng cự, cố nhắm mắt lại.
Từ khóe mắt, hai hàng lệ chảy dài xuống.
Nước mắt rơi xuống môi anh, mang theo mùi vị mặn đẳng.
Cơn tức giận của Mộ Tu Kiệt tức giận đâần nguôi ngoai trước hai hàng nước mắt ấy.
Anh nhìn cô.
Cô nằm bất động như một con búp bê dưới thân anh.
Mộ Tu Kiệt hơi khó chịu.
Lửa giận trong lòng anh đã bị nước mất của cô dập tắt.
Cô ghét phải gần gũi với anh đến vậy sao?
Anh đột nhiên đứng dậy, xoay người bỏ đi, đóng sầm cửa lại.
Không có một chút lưu luyến.
Cố Cơ Uyển mở mắt nhìn căn phòng trống trải, trong lòng cô không hiểu mình đang thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng.
Thất vọng, có gì mà thất vọng?
Anh không hỏi cô về Cố Tĩnh Viễn, không một lời.
Là không để ý, sớm đã buông bỏ sao?
Nếu đã không để ý, sao còn đến tìm cô?
Trong thâm tâm cô vang lên giọng nói nhỏ, rằng anh tìm cô chỉ để trút bâu tâm sự.
Trong mắt anh, cô chỉ là một công cụ đáng thương, cho nên anh cũng không ý đến những chuyện liên quan đến cô.
Anh không để ý đến cả chuyện cô đã làm với người đàn ông khác.
Cố Cơ Uyển ngồi dậy và ôm lấy đôi chân mình, cảm thấy xấu hổ.
Ở phòng khách, trước mặt mọi người, cô vẫn cư xử tốt với Cố Tĩnh Viễn, nhưng cô thực đang tức giận.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến Cố Tĩnh Viễn, và càng không chắc rằng cô có thực sự muốn đính hôn với anh ta.
Cô chỉ muốn xem Mộ Tu Kiệt có thực sự không thèm phản ứng gì.
Sự thật đã chứng minh, thực sự, anh ta hoàn toàn không phản ứng.
Ôi, tình cảm giữa anh và cô sao giờ trở nên lạnh nhạt đến như vậy.
Ngoại trừ quan hệ thỏa thuận giấy tờ, không có gì khác.
Khi Mộ Tu Kiệt trở lại phòng, chuông điện thoại di động vừa vang lên.
Anh đóng cửa phòng rôi nghe điện thoại.
“Cậu cả, Đàm Kiệt ở khách sạn cách đây không xa.”
Bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của Lâm Duệ truyền đến.
“Đô thì sao?” Mộ Tu Kiệt lơ đãng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Màn đêm mờ ảo, cả thế giới dường như được bao phủ bởi một tầng sương mù khiến người ta không thể nhìn thấy được.
Lâm Duệ thấp giọng nói: “Đã đổi rồi. Đàm Kiệt không biết, nên đã câm đi giám định.”
Mộ Tu Kiệt không nói gì, Lâm Duệ lại nói: “Cậu cả, Cố Tĩnh Viễn, có thể có hành động.”
“Cho dù có hành động, cũng sẽ có người ngăn cản. Cố Tĩnh Viễn không cần chúng ta lo lắng về điều đó ”
Lâm Duệ hơi kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra?”
Anh ấy không ở nhà họ Cố vào buổi tối, và anh ấy vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.
“Người nhà họ Cố đã phát hiện ra Cố Tĩnh Viễn và Cố Cơ Uyển đang lăn lộn trên giường...
“Sao có thể như thế được?”
Lâm Duệ không tin rằng Cố Cơ Uyển sẽ làm chuyện như vậy.
“Cậu cả, anh hãy tin tưởng Cơ Uyển Uyển! Tuyệt đối không thể nào! Nhất định có người hại cô ấy.” ”
Mộ Tu Kiệt vẫn không nói chuyện, thấy *** trên bàn, anh đi tới lấy một điếu ra hút.
Lâm Duệ bình tĩnh lại và cuối cùng cũng hiểu ra.
“Cho nên, cậu cả mới nói sẽ có người áp chế Cô Tĩnh Viễn?”
Đầu óc của cậu cả luôn nhanh nhạy hơn anh ta.
Tuy nhiên, Lâm Duệ vẫn hơi lo lắng: “Vậy thì... hai người họ.. ”
“Vẫn chưa làm gì cả”
Lâm Duệ thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Nói như vậy, có lẽ chuyện này chúng ta sẽ giúp. Cậu cả, tôi đã biết tiếp theo cân làm gì.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...