Lúc làm giám định, Cố Tĩnh Viễn có mặt tại đó.
Nếu là anh sắp xếp màn kịch này, vậy nhất định sẽ dễ dàng hơn bất kỳ ai.
Bởi vì, ông nội Cố tuyệt đối tin tưởng anh ta.
“Em cũng từng nghi ngờ.”
Cố Cơ Uyển thản nhiên, không có ý giấu diếm.
“Vậy vì sao muốn đến tìm anh?”
“Em muốn tin bản thân một lần.”
Cô cười cười, đối diện ánh mắt của anh: ”Em tin tưởng năng lực nhìn người của mình, anh họ cả, em tin anh.”
Không gì có thể khiến người ta cảm động hơn một câu “Em tin anh” này.
Cố Tĩnh Viễn lại bưng tách trà lên, nhấp vài ngụm, mới nhẹ nhàng đặt xuống.
*Vì để không phụ niềm tin của em, ngày mai trời vừa sáng, anh sẽ đi kiểm định thử”
Cố Vị Y và ông nội Cố đều ở nhà này, muốn lấy được mẫu vật của họ đi làm giám định không hề khó.
“Cảm ơn em đã nói tất cả với anh.”
“Em chỉ là xót xa cho ông nội Cố, không hy vọng ông nội Cố bị tổn thương, càng không hy vọng, nhà họ Cố rơi vào tay một số người có lòng riêng."
Cố Cơ Uyển khuấy cái thìa trong bát canh mấy vòng mới bưng lên, nếm thử.
“Hương vị khá được.”
Quả nhiên, đồ ngọt khiến người ta có cảm giác an tâm.
Có lẽ vì tối nay thực ra ăn cũng không nhiều, hiện tại, cô hơi đói.
Cô một hớp uống hết bát canh ngọt, mới đặt chén xuống.
“Không còn sớm nữa, em...
“Nghe nói, ông ngoại định cho em năm phần trăm cổ phần.” Cố Tĩnh Viễn đột nhiên nói.
Cố Cơ Uyển ngẩn người, vội nói: “Em sẽ không lợi dụng ông nội Cố, cổ phần này, em...”
“Anh không có ý này.”
Cố Tĩnh Viễn nhẹ nhàng cười, không biết có phải điều hòa trong phòng mở hơi cao không, có cảm giác nong nóng.
Anh kéo mở cổ áo ngủ, kỳ lạ lại cảm thấy hơi khô nóng.
Chỉ đành bưng tách trà lên, uống nốt chỗ trà còn lại.
Rồi mới nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Ông ngoại thật lòng yêu thích em, không liên quan đến chuyện có chung huyết thống hay không, trước giờ anh chưa
từng thấy ông thích đứa nhỏ nào như vậy, có lẽ, đây là duyên phận giữa em và ông ngoại.”
“Nếu như, thực sự ông ngoại cứ kiên trì, anh hy vọng, em có thể nhận năm phần trăm cổ phần này.”
“Sao có thể chứ?” Không có công không được thưởng, cổ phần nhà người ta, sao cô có thể tùy tiện nhận đây?
“Ông nội Cố đúng là, năm phần trăm, dù cho em xài phung phí thì chắc mười kiếp cũng xài chưa hết”
Cô sẽ không cân tiên của nhà người khác, việc này tuyệt đối không phải chuyện cô nên làm.
“Nếu ông nội Cố thích em, sau này em có thể thường đến nhà họ Cố thăm ông hơn.”
Như anh đã nói, không liên quan đến chuyện có chung huyết thống hay không, chỉ là duyên phận thôi.
Hình như hơi nóng... Cố Cơ Uyển bất giác kéo mở cổ áo, trán cũng đổ lớp mồ hôi mỏng.
“Không còn sớm nữa, anh họ cả, hy vọng anh sớm xử lý xong chuyện này."
Buổi tiệc sẽ tổ chức vào thứ bảy, nếu trước thứ bảy, không thể điều tra rõ ràng sự việc, vậy thì chuyện Cố Vị Y là cháu gái nhà họ Cố sẽ được công khai.
Lúc đó, cả giới kinh doanh Lăng Châu đều sẽ biết.
Nếu sau này điều tra rõ ràng, cô chủ này là giả, vậy cả nhà họ Cố đều sẽ thành trò cười của người ta.
Cổ phiếu gia tộc họ Cỡ, cũng không biết sẽ bị ảnh hưởng hay không.
Cố Tĩnh Viễn đương nhiên hiểu rõ, anh gật đầu nói: “Được, hiện giờ ông ngoại và Cố Vị Y chắc cũng nghỉ ngơi rồi, anh cũng không tiện đi làm phiền họ, có điều, ngày mai trời vừa sáng, anh nhất định đi kiểm tra rõ ràng, em yên tâm”
Anh gọi cả tên Cố Vị Y, mà không phải gọi Vị Y như trước kia, trong lòng Cố Cơ Uyển cảm động.
Cố Tĩnh Viễn tin lời cô nói.
“Ừm” Cố Cơ Uyển đứng lên: “Vậy em đi trước...”
Lời chưa nói xong, bỗng nhiên cô cảm thấy trước mắt trắng xóa, mọi thứ trong tâm mắt đều trở nên mơ hồ.
“Sao vậy?” Cố Tĩnh Viễn thấy người cô lảo đảo, vội đứng lên đỡ cô.
Nhưng không biết vì sao, khi tay vừa chạm vào cô, cơ thể anh bỗng nhiên như bị thiêu đốt.
Nóng, trong cơn nóng có cảm giác như trời rung đất chuyển!
“Đáng chết!” Cố Tĩnh Viễn trâm mặt!
Anh bị tính kế tôi! Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Cố Cơ Uyển, hình như cũng không khá hơn!
“Cơ Uyển..."
“Nóng quá... Cố Cơ Uyển kéo quần áo của mình.
Cố Tĩnh Viễn lập tức giằng tay cô lại, nhưng cô vẫn cứ không ngoan ngoãn, cọ tới cọ lui trong ngực anh.
Ý chí của Cố Tĩnh Viễn bắt đầu không tỉnh táo.
Cơ thể nóng như một ngọn lửa, còn có một cô gái đang ngọ nguậy trong lòng, anh làm sao chịu được?
“Cơ Uyển, đừng động...nữa ”
Rõ ràng là muốn khống chế cô, nhưng không biết làm sao, lại thành ôm lấy cô.
Cả người Cố Cơ Uyển mềm mại, nằm trong lòng Cố Tĩnh Viễn, ý thức mơ hồ.
Cố Tĩnh Viễn rõ ràng đang đấu tranh.
Anh biết rõ nên buông cô ra, nhưng hai cánh tay lại càng siết chặt, ôm chặt cô.
Thời gian trôi qua từng chút, ý chí từ từ mất đi.
Bỗng nhiên, Cố Tĩnh Viễn bế Cố Cơ Uyển lên, sải bước đến chiếc giường lớn duy nhất trong phòng...
Binh một tiếng, cửa phòng vốn khép hờ bị người ta đạp ra.
“Tĩnh Viên”
Nhìn thấy cảnh trước mặt, ông nội Cố trợn mắt há mồm.
Hai người trên giường, người đàn ông đè lên người cô gái, quần áo hai người lộn xộn.
Bờ vai tròn trịa của cô gái, lộ ra rõ ràng trước tâm mắt của tất cả mọi người.
“Cơ Uyển?”
Sau khi nhìn rõ cô gái, trong lòng ông nội Cố kinh ngạc, hoang mang xông lên, dùng tốc độ nhanh nhất kéo chăn phủ lên người cả hai.
Thật khó cho một ông lão hơn bảy mươi tuổi mà tay chân còn có thể nhanh nhẹn như vậy!
Những người đứng ở cửa, mỗi người đều há hốc miệng nhìn.
Cố Tĩnh Viễn chau mày, ý thức vừa nãy mất đi đã từ từ khôi phục.
Cúi đầu nhìn, Cố Cơ Uyển nằm dưới thân anh, đáy mắt còn chút mê man.
Nhưng đôi mắt to tròn long lanh, cũng từ từ thanh tỉnh lại.
Trong lòng anh giật thót, bỗng chốc rời khỏi người cô.
Phủ kín chăn lên người cô, Cố Tĩnh Viễn nhìn ông Cố, vẻ mặt phức tạp: “Cháu...”
"A!"
Cố Cơ Uyển tỉnh lại! Lập tức bị tất thảy trước mắt dọa đến nỗi suýt ngất xỉu.
Ông nội Cố đứng bên giường, dường như lo lắng cô sẽ bị nhìn thấy hết, đứng chắn kỹ càng cho cô.
Nhưng cô vẫn có thể thấy rõ biểu cảm của những người khác trong phòng.
Có người nhẹ nhàng mỉm cười, có người chấn kinh, có người không phản ứng kịp, còn có người... vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn họ như người không liên quan.
Anh, đặt mình bên lê mọi chuyện, lạnh lùng vô cảm!
“Cậu cả Mộ, tôi không phải..."
Cố Cơ Uyển muốn giải thích, nhưng vào khoảnh khắc đối diện với tâm mắt thản nhiên của anh, đột nhiên, cô nhận ra rằng, hình như bản thân không cần giải thích nữa.
Bởi vì căn bản anh không để ý.
“Đây...rốt cuộc đây là sao?”
Cố Thư Hồng bước nhanh đến, nhìn chằm chằm con trai: "Tĩnh Viễn!”
Cố Tĩnh Viễn kéo đại quần áo của mình, tuy trên người còn hơi nhếch nhác, nhưng vẻ mặt đã hoàn toàn bình tĩnh.
Chuyện bị hạ thuốc này, hiện tại, đương nhiên không thể nói trước mặt người đang đứng vòng trong vòng ngoài như vậy.
Lời này nói ra, nhà bọn họ sẽ loạn lên.
Anh mím môi, nhìn Cố Thư Hồng, mới xoay sang nhìn ông Cố: “Cháu xin lỗi, ông ngoại, đều là lỗi của cháu, là cháu cưỡng ép Cơ Uyển.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...