Giọng của Cẩn Mai dần dần yếu đi.
Bỗng nhiên, sau khi bà ta yên tĩnh hai giây, cả người chợt run rẩy.
Co quắp, co quắp như chết vậy, mỗi một tế bào trên người, đều đang co quắp dữ dội!
“Cẩn Mai, Cẩn Mai!” Cố Cơ Uyển điên rồi như muốn nhào qua.
Bịch một tiếng, nhưng bởi vì tay chân trói buộc, ngã xuống đất.
“Cẩn Mai! Bà đừng như vậy, đừng như vậy mà!”
Cô thật sự rất hoảng!
Gương mặt Cẩn Mai đã hoàn toàn đen lại, vừa rồi cơ thể còn đang co giật mãnh liệt, bây giờ, dần dần yên tĩnh lại.
Cô biết đây là có ý gì.
Chỉ cần hoàn toàn yên tĩnh lại, người sẽ không còn.
“Cẩn Mai... Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!”
Trên hoang đảo, thật ra cô biết, bất kể mình kêu gào thế nào, cũng không thể xuất hiện người tới cứu bọn họ.
Nhưng, cô đã không còn cách gì.
“Cứu mạng, chết người rồi, cứu mạng, cứu mạng..."
Giữa trời đêm trống rỗng, căn bản không có người có thể đáp lại.
Sắc mặt Cẩn Mai dân dân tối lại, cả người tối sầm lại.
Bà ta nhìn chằm chằm Cố Cơ Uyển, gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô.
“Giúp tôi... Chăm sóc... Con trai, con trai..."
Giọng bà ta, từ từ, hoàn toàn biến mất ở bên tai.
Cố Cơ Uyển chỉ cảm thấy cả thế giới, đang từng chút từng chút một cách xa mình.
Mọi thứ xung quanh, đều đã không nghe thấy cũng không nhìn thấy.
Trong tâm mắt mơ hồ, chỉ có đôi mắt kia của Cẩn Mai.
Đôi mắt không có chút sự sống, không có tia sáng, hoàn toàn u tối chìm trong tĩnh mịch.
Đôi mắt đó vẫn đang nhìn cô, nhìn cô chằm chằm, dường như đang chất vấn cô, tại sao phải ép tôi, tại sao?
Tại sao muốn đào hồ, tại sao phải ép tôi, tại sao nhất định phải khiến tôi chết?
Bà ta chết rồi.
Cố Cơ Uyển nằm trên đất, cách Cẩn Mai rất gần, rất gần.
Gần đến mức dường như chỉ đưa tay ra, là có thể đụng tới bà ta.
Nhưng cuối cùng cô không đụng được gì cả, tay cô bị trói ở sau lưng, cô hoàn toàn không có năng lực để cởi nó ra.
Không biết qua bao lâu, trong tâm mắt, hình như bỗng nhiên có thêm mấy bóng người.
Bên tai, truyền đến tiếng đàn ông kêu gào thảm thiết: “Mẹ...”
Nhưng cô không thấy rõ, cái gì cũng không thấy rõ.
Trong mắt cô, vẫn chỉ có đôi mắt trừng thật to của Cẩn Mai, không có một chút điểm sáng.
Đôi mắt kia đã chết rồi.
Bỗng nhiên, có người đỡ vai cô, đỡ cô lên.
Khoảnh khắc bị đụng vào, Cố Cơ Uyển giống như thức tỉnh từ trong mộng.
Nhưng sau khi thức tỉnh, vẫn đang ở trong giấc mộng đáng sợ.
“Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi, không! A, a... Buông tôi ra...
Ngực cô bị chặn lại, còn chưa kịp thấy rõ người trước mắt, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cả người ngã vào trong ngực anh.
“Cố Cơ Uyển!" Mộ Tu Kiệt cởi sợi dây trên tay cô ra, bế cô lên.
Nha đầu này hôn mê, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vừa rồi, cả người còn run rẩy.
Mà Cẩn Mai, gục ở trước mắt cô cách đó không xa, lúc bọn họ đến, nha đầu này gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Cẩn Mai.
Mà Cẩn Mai, đã không còn hơi thở.
“Mẹ! Mẹ!”
Mộ Khải Trạch ngã ngồi dưới đất, ôm Cẩn Mai lên, ôm bà ta vào trong ngực mình.
Anh ta điên rồi, gấp đến độ đầu ngón tay cũng run rẩy.
“Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương! Maul”
Lâm Duệ ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, sờ mạch đập ở giữa cổ Cẩn Mai.
Đầu ngón tay anh ta cứng ngắc, hướng về phía Mộ Tu Kiệt lắc đầu.
Người đã chết rồi, gọi xe cứu thương, cũng vô ích.
Huống chi, bọn họ bây giờ ở trên đảo, cho dù có gọi xe cứu thương, xe cũng không chạy vào được.
“Cậu hai..."
“Tôi bảo các người gọi xe cứu thương, không nghe thấy sao!”
Mộ Khải Trạch tức giận rống lên, hơi thở nóng nảy khắp cơ thể.
“Gọi xe cứu thương! Mau! Mau gọi xe cứu thương!”
“Cậu hai, cậu bình tĩnh một chút, bà cả bà ấy đã... Bà ấy.”
“Câm miệng! Cậu câm miệng!”
Gọi xe cứu thương, tự anh ta gọi, không ai giúp anh ta, anh ta tự gọi!
Tay chân Mộ Khải Trạch luống cuống, muốn tìm điện thoại của mình.
Rõ ràng điện thoại ở ngay trong túi quân, nhưng không biết anh ta làm sao, lấy thế nào cũng không lấy ra được.
Tay vẫn đang run rẩy, cực kì run, ngay cả đưa vào túi quần cũng không được.
Anh ta không lấy được điện thoại, không gọi được điện thoại, không gọi được xe cứu thương!
Ánh mắt cầu cứu, chợt rơi vào trên người Mộ Tu Kiệt.
“Anh cả, anh giúp tôi với, mau gọi xe cứu thương, mau cứu mẹ tôi! Anh cả! Mau cứu mẹ tôi!”
Mộ Tu Kiệt nhìn anh ta, môi mỏng khẽ động đậy, nhưng lại không mở miệng.
Anh chưa từng thấy qua thời điểm người em trai cùng cha khác mẹ này bối rối như vậy.
“Anh cả! Anh giúp một tay đi! Mau cứu mẹ tôi!”
Mộ Khải Trạch dường như là đang câu xin anh, giống như là, bây giờ trừ anh cả, ai cũng không cứu được mẹ anh ta.
Ôm chặt lấy Cố Cơ Uyển, cuối cùng anh nhàn nhạt nói: “Bà ấy đã không còn.”
Mộ Khải Trạch ước chừng ngây ra mấy giây, sau mấy giây, anh ta nổi cơn thịnh nộ.
“Nói bậy! Anh gạt người! Mẹ tôi vẫn còn ở đây, bà ấy vẫn còn đang ở đây!”
“Cậu hai, cậu bình tĩnh đi, bà cả... Đã chết rồi, cậu bình tĩnh một chút đi!”
Lời nói của Lâm Duệ không thể khiến anh ta tỉnh táo, Tân Nhất chỉ có thể xông tới, giữ anh ta lại.
“Cậu hai, đi về trước, chúng ta đưa bà cả về trước đã!”
... Mộ Khải Trạch bị Tân Nhất bị trói buộc đi vê.
Mới bắt đầu, anh ta còn muốn phản kháng.
Sau đó, sức lực dần dần nhỏ lại, người cũng bình tĩnh lại.
Có lẽ, không phải bình tĩnh, mà là, tuyệt vọng.
Thật ra thì anh ta biết, Cẩn Mai thật sự đã chết rồi.
Tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi, ngay cả một chữ cũng không muốn nói thêm.
Cố Cơ Uyển được đưa đến phòng y tế, Dương Quân kiểm tra cho cô, trừ sau gáy bị thương ra, chảy chút máu, trên người không có vết thương nào khác.
Chỉ là có thể bị hoảng sợ quá mức, đến bây giờ, vẫn không muốn tỉnh lại.
Trong phòng khách nhà họ Mộ, ông cụ xanh mặt, không nói lời nào.
Lâm Duệ mang về một bức di thư, hẳn là Cẩn Mai trước khi uống thuốc độc viết.
Bà ta ở trong di thư, thừa nhận sai lầm của mình.
Là bà ta trước đó sắp đặt cơ quan ở đáy hồ, sau đó, dùng bèo quấn lấy xe lăn của lão phu nhân.
Vì phủi sạch tội danh, sau khi chờ Cố Cơ Uyển đến, rồi động thủ bằng điều khiển từ xa.
Cơ quan đó, bây giờ còn chôn ở đáy hồ.
Nhưng sau khi bà ta biết cậu cả Mộ muốn đào hồ, ý thức được, tội ác của mình sắp bị phát hiện, bà trốn không được.
Còn về, tại sao bà ta phải hãm hại lão phu nhân, trên di thư cũng viết rõ ràng.
Bà ta có người đàn ông khác, bị lão phu nhân phát hiện.
Gương mặt của Mộ Thế Nhiên, so với bầu trời đêm còn khó coi hơn.
Ông ta hận không thể xé nát di thư đó!
Nhưng, trước khi ông ta xé nát, di thư bị Mộ Tu Kiệt đoạt lấy, để Lâm Duệ cất vào.
“Người đàn bà không biết xấu hổ này!” Mộ Thế Nhiên tức đến xanh mặt.
Cẩn Mai chết rồi, ông ta ngược lại cũng không hê thương tâm.
Nhưng mà, người đàn bà này lại phản bội ông ta, ông ta bây giờ, hoàn toàn tức giận!
Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm gương mặt giận đến đỏ lên của ông ta, bỗng nhiên, lãnh đạm nói: “Bà ấy sao lại không biết xấu hổ? Không phải chỉ đi theo đàn ông thôi à?”
“Tu Kiệt..”
Mộ Thế Nhiên không nghĩ tới con trai lại nói như vậy, trong lúc nhất thời, ngây ra không phản ứng kịp.
Đôi môi mỏng của Mộ Tu Kiệt nhẹ nhếch lên, nhìn ba mình, mới lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nếu nói phản bội, ông trước kia, rốt cuộc đã phản bội bà ấy bao nhiêu lân? Bà ấy cùng lắm chỉ có một người đàn ông khác, còn ông, đàn bà
khác, có bao nhiêu người?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...