Thực ra anh ta cũng có linh cảm.
Mặc dù không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này, nhưng, lúc Cố Cơ Uyển từ trong đồn cảnh sát đi ra, lúc cô có thể bình an vô sự trở về nhà, trong đầu anh mơ hồ có một cảm giác lo lắng lạ thường.
“Anh ta đến tìm em có đúng không?” Đáng lẽ anh ta nên nghĩ ra điều này sớm hơn.
Ngoại trừ Mộ Tu Kiệt, còn có ai có thể bắt Cố Vị Y rút đơn kiện chứ? Còn có ai có thể giúp cô lập tức rời khỏi đó, quay về nơi của mình?
“Rốt cuộc em đã đồng ý với anh ta điều gì? Anh ta muốn em quay về bên cạnh anh ta?”
“Đây không phải là chuyện em vẫn mong muốn sao?”
Cố Cơ Uyển khẽ đẩy anh một cái, nụ cười có chút lãnh đạm.
“Thực tế, ngay từ đầu em đã là người phụ nữ của anh ãy, lúc đó ở trên đảo giả với ở bên cạnh anh, rời khỏi anh ấy cũng là vì anh ấy."
“Bây giờ, bọn em đã hóa giải được tất cả những khúc mắc trước kia, anh ấy muốn quay lại với em, đây không phải là cái kết hoàn mỹ nhất sao?”
Giang Nam không có cách nào có thể phản bác lại lời nói của Cố Cơ Uyển.
Bọn họ quay lại với nhau vốn dĩ chính là chuyện hoàn mỹ nhất.
Không sai, không có cái gì sai cả.
Nhưng tại sao, trong lòng lại khó chịu như vậy? Lo lắng như vậy?
“Em chắc chắn anh ta thật sự muốn quay lại với em?”
Anh ta không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, muốn cô nói đúng, muốn cô được hạnh phúc.
Nhưng, càng hi vọng cô nói không phải, ít nhất...ít nhất anh ta vẫn còn cơ hội!
Cố Cơ Uyển không trả lời trực tiếp câu hỏi này, chỉ nhìn anh ta, nhẹ nhàng hất bàn tay của anh ta trên vai mình ra.
“Giang Nam, chúng ta là bạn, anh là người bạn tốt nhất của em”
“Chỉ là bạn sao?” Trong lòng Giang Nam cảm thấy hoang vắng.
“Lẽ nào từ lúc bắt đầu không phải anh là vì giúp em và Tu Kiệt sao?”
Cô biết câu nói này rất tổn thương người khác, những mối quan hệ của ba người luôn có người phải chịu tổn thương.
Cậu chủ Mộ sẽ không để bản thân mình chịu tổn thương, nếu như anh bị tổn thương nhất định sẽ làm tổn thương tất cả mọi người.
Anh sẽ khiến tất cả mọi người đi xuống địa ngục với anh, anh sẽ bắt bọn họ chôn cùng anh.
Vì vậy, không nên làm tổn thương anh.
“Xin lỗi, em cứ nghĩ là anh thật lòng muốn giúp em.”
Biểu cảm của Cố Cơ Uyển trở nên có chút lạnh lùng, dường như rất thất vọng.
Ánh mắt thất vọng kia giống như một con dao sắc nhọn đâm mạnh vào trái tim Giang Nam.
“Anh....muốn giúp hai người.” Anh ta đột nhiên muốn cười, nhưng trong lòng khổ sở, không thể cười được.
“Cảm ơn anh.” Cố Cơ Uyển giống như không nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt của anh.
Sau khi nở một nụ cười dịu dàng với anh, cô tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
“Anh ấy sắp đến đón em rồi, em còn phải quay về chung cư của mình để thu dọn.”
“Giang Nam, cảm ơn anh, khoảng thời gian này nếu như không có anh, em thật sự không biết phải vượt qua như thế nào.”
“Nhưng bây giờ, sau cơn mưa trời lại sáng, Tu Kiệt đã tha thứ cho em, làm hòa với em, sau này chúng em sẽ luôn tốt đẹp, anh không cần phải lo lắng.”
Cô quay mặt đi, lúc xách vali lên đi ra ngoài, khóe mắt cay cay, trong lòng chua xót.
Giang Nam cứ như vậy nhìn hình dáng mảnh mai của cô rời đi, từng bước từng bước đi ra cửa.
Thậm chí anh ta còn quên việc giúp cô xách hành lý.
Cũng quên giúp cô mở cửa, để cô đi một cách thoải mái.
Cái gì anh ta cũng quên, chỉ vì anh ta phát hiện trái tim của mình đã bị thương tích đầy mình từ giây phút cô rời đi.
Tay của Cố Cơ Uyển đặt trên nắm cửa, hơi thở rất hỗn loạn, đôi mắt cay cay.
“Em đi đây, trở về sẽ liên lạc với anh.”
Cô quyết định không quay đầu lại, bởi vì chỉ cần quay đầu lại nước mắt cũng sẽ rơi xuống, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Cô không thể quay đầu.
Nắm cửa bị cô vặn ra.
Người đàn ông lại kích động đi đến, trước lúc cô mở cửa đã ôm chặt lấy cô từ phía sau.
“Đừng đi....có được không? Có thể ở lại không?”
Cả người Cố Cơ Uyển, không nói gì, cũng không quay đầu lại nhìn cô.
Giang Nam vùi mặt vào cổ cô, cổ cô rất lạnh giống hệt như mặt của anh.
“Xin lỗi, anh biết không nên ngăn cản em, đây vốn dĩ là những điều mà em muốn”
Bọn họ làm hòa rồi, bọn họ đã giải quyết hết những khúc mắc, quay lại với nhau.
Bọn họ sẽ có trải qua những ngày tháng vui vẻ, lần này, sẽ không có sức mạnh nào có thể chia cắt được bọn họ.
Sau này, cuộc sống của họ sẽ chỉ càng như ý nguyện.
Anh ta thật sự không nên ngăn cản, anh ta ngăn cản, anh ta chính là người xấu!
Nhưng anh ta không nỡ, anh ta không nỡ để trái tim của mình sống tách rời cơ thể mình.
Cố Cơ Uyển, chính là trái tim của anh ta.
Cô đi rồi, trái tim của anh ta cũng không còn nữa!
“Xin lỗi...” Giọng nói của Giang Nam có chút trầm thấp, rất trầm rất trầm.
Anh ta ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào cổ cô.
“Xin lỗi....nhưng đừng đi, Cơ Uyển, đừng rời xa anh, xin lỗi! Đừng rời xa anh!”
Tay Cố Cơ Uyển run lên, tay nắm cửa bật lại, cửa phòng lại bị khóa.
Cô biết mình nên rời đi, nhưng, giọng nói của anh ta khàn như vậy, cơ thể anh ta run rẩy như vậy, anh ta.....khiến người khác đau lòng như vậy.
Cô cắn môi, ngẩng đầu lên.
Nếu như cúi đầu, nước mắt nhất định sẽ rơi xuống.
“Đừng đi, Cơ Uyển!"
Anh ta không muốn từ bỏ! Sau khi nhường nhịn lâu như vậy, bây giờ anh ta không thể nhường nữa!
“Đừng rời xa anh, anh yêu em, anh yêu em, đừng rời xa anh!"
Cơ thể gầy gò của Cố Cơ Uyển đột nhiên run lên.
Cả người bị tách ra, uỳnh một tiếng, bị anh ta đè lên cửa.
Đôi môi nóng bỏng của anh ta rơi xuống, cô quay mặt đi, không dễ dàng gì mới thoát được, nụ hôn của anh ra lại rơi xuống cổ cô.
Trong lúc mơ hồ, dường như cô nhìn thấy một tia sáng trong mắt anh ta.
Đó là giọt nước mắt hiếm có của một người đàn ông kiêu ngạo.
Cố Cơ Uyển hoàn toàn bị sốc, cô không biết mình nên làm gì, cô không biết sự ra đi của cô lại khiến anh bị tổn thương đến như vậy!
Nhưng....nhưng nếu như cô ở lại, sự tổn thương mang đến cho tất cả mọi người sẽ càng lớn!
Hơn nữa, cô vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm!
Cô còn muốn trả thù!
Ánh mắt của Cố Cơ Uyển đột nhiên trở nên u ám, dùng lực đẩy anh ta ra!
“Cơ Uyển...” Giang Nam không thể tin được, cô thật sự....đẩy anh ra.
“Rõ ràng anh biết người em thích là Mộ Tu Kiệt, tại sao còn phải như vậy?”
Cố Cơ Uyển trừng mắt với anh, trong đôi mắt tràn đầy sự tức giận: “Anh như thế này là đang ép em, anh đang làm khó em! Tại sao?”
“Anh....” Lời cáo buộc lạnh lùng và đột ngột của cô khiến anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Anh ta không biết... mình vẫn luôn ép cô và khiến cô khó xử.
Anh ta không biết gì cả, anh ta chỉ muốn ở bên cô....
“Em nợ anh, cậu hai Giang, em biết mình nợ anh rất nhiều, nhưng, đừng dùng ân tình và cảm giác áy náy để bắt cóc em! Người em thích là Mộ Tu Kiệt, không phải là anh!”
Cạch một tiếng, cánh cửa bị cô mở ra, sau đó, bị đóng sầm lại.
Để lại cho Giang Nam chính là cánh cửa không có nhiệt độ, một không gian không có nhiệt độ.
Cô đi rồi, bước đi không chút đắn đo, bước đi không chút luyến tiếc!
Sau khi anh ta lấy hết can đảm để tỏ tình với cô.
Anh ta dựa vào sau cánh cửa, trên mặt không có biểu cảm gì, trầm mặc một cách khó nói nên lời.
Không biết qua bao lâu, anh ta mới thất thần đi ra ban công, cúi đầu nhìn xuống bãi đậu xe trước khu chung cư.
Giống như có linh cảm, có thể nhìn thấy người mà anh ta muốn nhìn thấy.
Cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy chiếc Maybach đỗ ở quảng trường bên dưới.
Mà người phụ nữ kia, lặng lẽ đưa vali cho Lâm Duệ, lặng lẽ lên xe.
Sau tiếng khởi động của động cơ, chiếc xe rời khỏi quảng trường, chớp mắt đã biến mất.
Cô thật sự đi rồi, cuối cùng cũng quay lại bên cạnh Mộ Tu Kiệt.
Ban đầu của ban đầu, cuối cùng của cuối cùng, những người yêu nhau cuối cùng cũng thuộc về nhau.
Chỉ có anh ta, đột nhiên trở thành một người cô đơn lẻ loi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...