Đệ Nhất Sủng

“Cố gắng chịu trách nhiệm?” Mộ Tu Kiệt dường như đã nghe thấy một câu chuyện cười vô cùng hài hước.

Ý cười trên khóe miệng anh càng rõ, không cho là như vậy nói: “Ra tay làm người khác bị thương, cho dù có bị xúi giục hay không, đều sẽ được khởi tố.”

“Cậu chủ Mộ!”

“Qua đây." Mộ Tu Kiệt nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cổ cô.

Không biết là dấu vết cho anh để lại, hay là thuộc về người đàn ông khác.

Mơ hồ, không quá rõ ràng, nhưng lại không thể che giấu được hoàn toàn.

Hình ảnh cô khóc lóc ở dưới thân anh lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh.

Hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề hơn, càng phát hiện ra, dục vọng của mình đối với cơ thể của cô giống như bị trúng độc vậy.

Nhưng rất nhanh đã đè sự kích động của mình xuống, giọng điệu bình thường, người khác hoàn toàn không nghe ra được, lúc nãy anh đều nghĩ đến những chuyện kích động lòng người.

Cố Cơ Uyển nắm chặt ngón tay của mình, vì Hạ Lăng Chi, cuối cùng cô vẫn đi đến.

“Như vậy mới ngoan chứ." Anh đưa tay ra, ngón tay thon dài lướt trên mặt cô.

Đúng lúc mà Cố Cơ Uyển muốn chạy, chạy thật xa.

Giọng nói lãnh đạm của Mộ Tu Kiệt, rơi vào trong tai cô: “Tôi có thể rút đơn tố cáo Hạ Lăng Chi.”

Cô sững sờ nhìn anh, không biết có thể tin tưởng lời nói của người đàn ông này không.

Một tia kiêu ngạo lạnh lùng không vui xẹt qua mắt Mộ Tu Kiệt, người phụ nữ này lại dám nghi ngờ anh!

Nhưng, rất nhanh tâm trạng của anh lại tốt trở lại.


Nhìn chăm chăm vào tai của cô, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, lãnh đạm nói: “Làm người phụ nữ của tôi trong ba tháng.”

“Tôi không đồng ý!” Cố Cơ Uyển bị dọa cố gắng trốn thoát, uỳnh một tiếng, ngồi trở lại ghế của mình.

Cô hoảng sợ, chỉ cần nghĩ đến hai đêm từ cõi chết trở về kia, sợ hãi đến mức ngay cả ngón tay cũng run lẩy bẩy.

Sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy chứ? Sao anh có thể biến thành như thế này chứ!

“Sự nhẫn nại của tôi có hạn, mười giây, cô chỉ có 10 giây để suy nghĩ.”

“Mộ Tu Kiệt...”

“Còn 9 giây."

Cô gái đột nhiên im lặng, nắm chặt lòng bàn tay của mình, không thể bình tĩnh được, nhưng lại không thể không bình tĩnh.

Mộ Tu Kiệt không nói nữa, nhưng kim giây của chiếc đồng hồ trên tường lại đang nhích từng chút từng chút một.

Tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai....

Anh đứng dậy, muốn rời đi

Cố Cơ Uyển cắn chặt môi, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh.

Anh không còn là Mộ Tu Kiệt của trước kia nữa, anh sẽ không còn bất kỳ sự thương hại nào với cô nữa.

Nếu như, anh muốn làm chuyện gì đó có ích với cô, vậy thì nhất định sẽ bắt cô phải trả một cái giá.

Cô có thể không quan tâm đến tương lai của mình, nhưng, Hạ Lăng Chỉ thì sao?


Ngay khi Mộ Tu Kiệt giơ tay lên mở cửa ra, cô gái phía sau run rẩy, thấp giọng nói: “Tôi...tôi đồng ý.”

Thời gian nộp tiền bảo lãnh là sau 24 tiếng.

Sau khi tròn 24 tiếng, Giang Nam lập tức kêu người đi xử lý, phải bảo lãnh Cố Cơ Uyển ra.

Nhưng không ngờ, Vince vẫn chưa kịp bàn giao với nhân viên, Cố Cơ Uyển đã đi theo một nhân viên khác ra ngoài.

“Cơ Uyển!” Giang Nam vội vàng chạy ra, đỡ lấy đôi vai vô cùng yếu ớt của cô: “Sao vậy? Em...”

“Đối phương rút đơn kiện, bây giờ cô ấy có thể quay về rồi.” Nhân viên dẫn Cố Cơ Uyển ra ngoài, khuôn mặt không có biểu cảm gì nói.

“Cố Vị Y rút đơn?” Tài liệu ở trong đồn công an đều không được công khai, tạm thời Giang Nam vẫn chưa biết rốt cuộc là ai kiện Cố Cơ Uyển.

Nhưng, đối phương đã rút đơn kiện, điều này anh ta hoàn toàn không ngờ đến.

Anh ta đã tìm luật sư tốt nhất, cũng kêu người đi kiểm tra tất cả video có thể kiểm tra ở trong quầy hàng. Bây giờ, Cố Cơ Uyển lại được vô tội và thả ra.

Trong một căn phòng khác cách đó không xa, một cô gái đầu tóc rối bù đi ra.

“Lăng Chi!” Cố Cơ Uyển vội vàng đi qua, nắm lấy tay cô ta: “Cậu...”

Cô có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng ở đây không tiện.

Đơn tố cáo Hạ Lăng Chi cũng đã được rút lại, Vince chỉ nộp tiền, cuối cùng người ta cũng có thể rời khỏi nơi này rồi. Lúc đi từ đồn công an ra, phía đông có một vệt sáng mờ ảo.

Sắp sáng rồi.

“Là tớ quá kích động, liên lụy đến cậu.”


Cố Cơ Uyển nắm chặt tay Hạ Lăng Chi, tay của cô ta rất lạnh, lạnh đến mức dường như không có một chút nhiệt độ nào.

“Là tôi không trông chừng Lăng Chi tốt, là lỗi của tôi.” Đàm Kiệt tự trách.

Lúc đó anh ta ở cùng với Hạ Lăng Chi, đám người Mộ Hạo Phong đi theo Giang Nam, muốn xem xem phải làm thế nào mới có thể giúp Cố Cơ Uyển ra ngoài.

Không ngờ, bên phía Cố Cơ Uyển vẫn chưa có tin tức, bên phía Hạ Lăng Chi đã xảy ra chuyện.

Không ai để ý đến, Hạ Lăng Chi đã nghe được câu nói kia của Cố Cơ Uyển, sau khi biết được Cố Vị Y thừa nhận làm hại Tử Lạp, còn đi cùng người ta đến bệnh viện.

May mắn là, mặc dù cô ta muốn giết chết Cố Vị Y, nhưng rơi vào trong tay những người của cậu chủ Mộ, cũng không phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào.

Chỉ bị áp giải đưa đến đồn cảnh sát.

Bây giờ, hai người đều có thể bình yên vô sự đi ra ngoài, cũng xem như là sự an ủi lớn nhất với mọi người.

“Xin lỗi, sau này tớ sẽ không làm như vậy nữa, lúc đó, đầu óc tớ trống rỗng, chỉ biết Cố Vị Y và mẹ cô ta thừa nhận đã làm hại Tử Lạp ”

Hạ Lăng Chi ngả vào lòng Cố Cơ Uyển, khóc nấc.

“Cơ Uyển, bây giờ phải làm sao? Tử Lạp bây giờ thế nào rồi, tớ rất sợ, Tử Lạp có thể tỉnh lại sao? Tớ thật sự rất sợ!”

Cố Cơ Uyển cảm thấy chua xót, khẽ vỗ vào lưng cô, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố kìm nén không rơi nước mắt.

“Không cần sợ, nhất định Tử Lạp có thể tỉnh lại, bây giờ, chúng ta không được kích động nữa, chúng ta phải bình tĩnh lại.”

Sau một lần bốc đồng cô ta cũng đã biết sai.

Chỉ là lúc đó, bị lời nói của Cố Vị Y kích động, cộng với nhớ đến bi kịch ở kiếp trước của Tử Lạp, nên mới không kiềm chế được.

“Sau này chúng ta đều không được kích động, có được không?”

Cố Có Uyển hít một hơi thật sâu, ôm lấy Hạ Lăng Chi, ánh mắt rơi vào ánh ban mai bên ngoài cửa xe.

Không thể kích động nữa, kích động chính là trúng kế của Cố Vị Y.


Người phụ nữ kia thật sự rất xấu xa, còn xấu xa hơn tưởng tượng của cô!

Rất nhiều chuyện cho dù cô không muốn tranh giành, nhưng Cố Vị Y vẫn không bỏ qua cho cô.

Nếu đã như vậy cô sẽ đi giành lại.

Chiếc xe dừng lại trước chung cư, Cố Cơ Uyển nhìn Đàm Triết: “Mọi người đưa Lăng Chi về đi, tớ còn có vài lời muốn nói với cậu hai Giang.”

“Được.” Đàm Triết khẽ đẩy cánh tay Mộ Hạo Phong.

Mặc dù Hạo Phong muốn ở lại với Cố Cơ Uyển, nhưng cũng biết, lúc này cô không cần mình.

Sau khi mọi người rời đi, Giang Nam nhìn Cố Cơ Uyển, dịu dàng nói: “Lên nhà trước đã.”

Cố Cơ Uyển suy nghĩ một lúc, sau đó mới gật đầu. —

Nhưng việc đầu tiên sau khi cô đi lên lại là lấy vali ra, thu dọn đồ đạc của mình.

Giang Nam giữ lấy bàn tay đang bận rộn của cô, nôn nóng: “Cố Uyển, có phải em đang giận anh không?”

“Tại sao em phải tức giận?” Cố Cơ Uyển nhìn anh ta, giải thích.

“Em giận và anh không thể bảo lãnh em ra ngay lập tức sao?”

Cố Cơ Uyển nhìn anh ta, nhìn một lúc lâu, mới khẽ cười.

“Em biết anh rất tốt với em, sau 24 tiếng mới có thể bảo lãnh, em không phải không biết.”

Hơn nữa, cô ở bên trong bao lâu, anh ta cũng ở bên ngoài đợi bấy lâu, anh ta không rời đi dù chỉ là một giây.

Tâm ý này sao cô có thể không hiểu chứ.

Nhưng, lúc này hiểu cũng không có tác dụng gì.

“Giang Nam, em không muốn ở cùng anh nữa, chúng ta chia tay đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui