Đây là lần đầu tiên Cố Cơ Uyển không hóa trang gương mặt mà xuất hiện trước mặt bà cụ. Bà cụ cũng không ngờ tới vừa ngẩng đầu liên nhìn thấy con gái của mình sống sờ sờ trong tầm mắt.
Khuôn mặt đẹp đẽ duyên dáng, làn da trắng nõn, đôi mắt to đen láy! Hoàn toàn chính là Tang Thanh của bài Bà cụ kích động thoát ra khỏi xe lăn. Hành động này làm cho người hâu đứng cạnh bà bị dọa đến hồn phi phách tán, nhanh chóng nhào tới muốn dìu bà cụ.
Cố Cơ Uyển cũng giật nảy mình, cuống quýt chạy về phía bà cụ. Hai người cùng cố gắng, cuối cùng mới tránh được nguy hiểm mà đỡ bà cụ trở lại xe lăn. Không nghĩ tới bà cụ lại nắm chặt lấy tay của Cố Cơ Uyển, xúc động đến hai mắt đẫm lệ.
“ Thanh Thanh, Thanh Thanh, là con phải không? Mẹ biết con còn sống, mẹ biết sẽ có ngày con trở về gặp mẹ mà.”
“Bà nội…”
Cố Cơ Uyển nhíu mi mà nhìn người hầu. Cô hầu lắc đầu, ý là cô ấy cũng không biết gì cả. Có điều cô ấy nhìn Cố Cơ Uyển một lúc, hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng, nhìn chằm chằm gương mặt của Cổ Cơ Uyển rồi reo lên.
“Cô… cô… cô là mợ chủ!”
Nếu không phải mợ chủ gọi bà nội, cộng thêm giọng nói quen thuộc, cô hầu nào có thể nhận ra? Thì ra mợ chủ lại đẹp đến vậy… Ông trời ơi, so với cái cô Cố Vị Y kia còn đẹp hơn nhiều!
Cố Cơ Uyển nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra hôm nay mình không có ngụy trang. Cô cười với bà cụ một tiếng, dịu dàng nói:
“Bà nội, con là Cơ Uyển. Chỉ là hôm nay… con không giả vờ xấu xí mà thôi.”
“Cơ Uyển?”
Sao lại là Cơ Uyển? Đây rõ ràng là Tang Thanh mà!
Nhưng nến như Tang Thanh còn sống thì cũng phải xấp xỉ bốn mươi rồi.
Còn cô gái trước mặt... đúng là chỉ mới mười tám mười chín tuổi.
"Cơ Uyển?" Bà cụ có chút không hiểu, vì sao Cơ Uyển... bỗng nhiên giống Thanh Thanh như đúc?
"Vâng, con là Cơ Uyển." Cố Cơ Uyển đỡ bà cụ ngồi xuống, mình cũng ngồi bên cạnh bà cụ.
Cô cười nói: "Có điều trước đó... à, chuyện đó, con cảm thấy con quá đẹp, sợ bị người xấu để ý tới, cho nên mới cố ý vẽ thêm nhiều tàn nhang trên mặt, tự làm xấu chính mình."
Cô cho là loại giọng điệu đùa cợt không biết xấu hổ này sẽ chọc cười bà cụ.
Nhưng không ngờ bà cụ không cảm thấy hài hước chút nào mà từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm vào mặt của cô, nhìn đến không chớp mắt.
"Bà cụ, bà thật sự không nhận ra Cơ Uyển sao?" Cố Cơ Uyển cho là bà cụ vẫn còn đang nghi ngờ.
Cô cắn môi dưới, có chút bất đắc dĩ: "Vậy... bà có muốn Cơ Uyển đi lấy chì kẻ mày, vẽ chút tàn nhang cho bà xem không?”
Bà cụ lắc đầu, vẫn không nói lời nào.
Bà cụ đã chấp nhận sự thật rằng cô gái trước mặt đúng là Cố Cơ Uyển, chuyện bà không chấp nhận chính là mình... có lẽ bị một vài người lừa.
Đáy lòng bà cụ đột nhiên lạnh đi. Nếu như những người kia thật sự đang gạt bà cụ, như vậy có phải bọn họ cũng biết Cơ Uyển mới là thật?
Nếu thật là thế vậy bây giờ bà cụ tùy tiện nói mấy lời, đối với Cơ Uyển, có lẽ chính là bắt đầu một trận tai họa. Huống chi, bây giờ rốt cuộc là sao bà cụ vẫn không dám kết luận trăm phần trăm.
Mặc dù trong lòng đã có ý nghĩ bất công, nhưng sau một trận giày vò, hiện tại, bà cụ đã trở nên cẩn thận hơn. Bà cụ bảo người hầu bên cạnh rời đi, mới nhìn Cố Cơ Uyển mà hỏi: "Cơ Uyển, mẹ của con tên gì?
"Mẹ con?"
Cố Cơ Uyển không hiểu vì sao bà cụ lại hỏi cô chuyện này, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Mẹ con tên Tang Thanh."
"Lai lịch thế nào?"
"Con không... biết."
Cố Cơ Uyển lắc đầu, rõ ràng có chút do dự. Thật ra có biết một chút, chỉ là cô không muốn nói. Tất cả mọi người đều nói năm đó mẹ là gái bán bia, là vợ ba của ba.
Những lời này, cô một chút cũng không muốn nói ra, vì đó là mẹ của cô. Người khác thấy sao không quan trọng, nhưng cô rất yêu thương mẹ mình, dù là trên cơ bản cô không có ấn tượng gì với mẹ. Bà cụ không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới nhìn cô hỏi: "Dương Hiểu Nha đối với con thế nào?"
"Bà ấy?"
Cố Cơ Uyển cười yếu ớt, trong ý cười còn có vài phần khinh thường.
"Dù sao cũng là mẹ của người khác, cũng như bình thường ạ." Chuyện đều đã qua, không cần thiết phải nói xấu người ta trước mặt bà nội.
Huống hồ, nếu như bà nội yêu thương cô, cô mà nói sẽ chỉ làm cho bà cụ thấy khó chịu hơn. Bà cụ nhìn chằm chằm vào sự ảm đạm trong đáy mắt của cô, trong lòng có chút thắt lại. Nhưng bà cụ vẫn như cũ mà hỏi: "Vậy Cố Vị Y thì sao? Nó đối với con thế nào?
"Bà nội sao cứ hỏi về những người khác vậy? Những chuyện đó không nhắc tới cũng được, chúng ta nói vài chuyện vui vẻ đi ạ." Cô thật sự không muốn nhắc tới mấy chuyện không vui trước mặt bà cụ. Nói ra thì không phải gắn cho người khác cái mác bạc bẽo vô tình sao?
"Bà nội, câu lạc bộ vẽ tranh Cửu Nguyệt do con lập đã hợp tác với Giang Thị muốn mở thêm bộ phận Anime! Bà nói xem con có lợi hại không?”
"Ừm"
Bà cụ gật gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ khóa chặt trên gương mặt của Cố Cơ Uyển. Bà cụ chỉ là già thôi chứ mắt nhìn vẫn còn minh mẫn lắm. Cố Cơ Uyển không hề muốn nói xấu Cố Vị Y. Còn Cố Vị Y thì ngược lại, lần nào nhắc tới Cổ Cơ Uyển cũng không khen được câu nào.
Cho dù là nói một cách uyển chuyển nhưng vẫn trực tiếp, tóm lại dường như muốn đạp tới cùng hình tượng của Cố Cơ Uyển, nó cũng không cam chịu như vậy. So sánh giữa hai người vẫn luôn mãnh liệt như thế.
Quan trọng là diện mạo thật của Cơ Uyển lại giống Tang Thanh tới vậy... Cố Cơ Uyển vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, nói cô tự mình lanh lợi khai phá câu lạc bộ, mở yến tiệc như nào.
Nhưng chuyện liên quan tới Mộ Tu Kiệt và Cố Vị Y, một chữ cô cũng không nhắc tới. Cô gái này, thông minh nhưng lại đơn giản, là kiểu giản dị và trong sáng kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Cô không phải không biết đấu trí, chỉ là không muốn thể hiện trước mặt người mà mình quan tâm. Bà cụ có thể cảm giác được cô đối với bà cụ là thật lòng, cho nên vào lúc nhận định Cố Vị Y là cháu ngoại của mình, nhưng vẫn nhớ kỹ Cơ Uyển của bà cụ.
Bởi vì, bà cụ thật sự thích cô bé này... "Cơ Uyển”
Bà cụ bỗng nhiên ngắt lời cô, gọi khẽ.
"Dạ?"
Cố Cơ Uyển cũng biết thật ra bà cụ có rất nhiều tâm sự. Nhưng bà cụ không nói thì cô cũng sẽ không hỏi. Chỉ cần bà cụ nói, cô sẽ chăm chú lắng nghe. Bà cụ thở hắt ra một hơi, bỗng nhiên cầm tay cô, nhẹ nhàng nói: "Cơ Uyển, trước kia bà nói gì, con có nhớ không?”
"Sao ạ?" Trước đây, bà cụ nói với cô rất nhiều nên Cố Cơ Uyển không biết chính xác bà cụ đang nhắc tới cái nào.
"Bà nội nói rồi, chỉ có Tu Kiệt..."
"Bà nội vẫn chưa ngủ sao? Sao muộn vậy rồi mà bà vẫn chưa đi nghỉ?”
Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một giọng nói nũng nịu. Âm thanh tới, người cũng tới theo. Bước chân của Cố Vị Y phát ra tiếng không nhẹ, từ bên ngoài đi vào.
Lúc thấy Cố Cơ Uyển, cô ta cũng không chút ngạc nhiên, chỉ nhíu chặt lông mày, vẻ mặt không vui.
Tiện nhân này quả nhiên tới, lại còn tìm tới bà cụ, là muốn bà cụ giúp cô trở lại bên cạnh cậu cả Mộ lần nữa à? May mà mình đã sớm sắp xếp tai mắt ở đây, bằng không mục đích của tiện nhân này đã đạt được rồi! Cố Vị Y đi vào, theo sau lưng còn có hai cô hầu.
Cô ta tới trước mặt bà cụ, chen vào giữa Cổ Cơ Uyển, trầm mặt nói: "Bà nội, đã không còn sớm rồi, con đưa bà về phòng nghỉ ngơi nhé."
"Còn về mấy người lung tung xông tới kia..." Cô ta quay đầu nhìn Cố Cơ Uyển một chút, trầm giọng nói: “Các người còn không đuổi cô ta đi, muốn để cô ta quấy rầy bà nội nghỉ ngơi, hại tới sức khỏe của bà nội sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...