Nhìn thấy bọn họ, Cố Cơ Uyển lập tức xoay người trốn sau cây. Cách đó không xa, Mộ Khải Trạch quay đầu lại theo bản năng, đưa mắt nhìn xung quanh. Cứ cảm thấy dường như khi nãy nhìn thấy một người rất muốn nhìn thấy.
Như là... thiên sứ của anh ta? Hay là... Cố Cơ Uyển? Sao anh ta lại có thể muốn nhìn thấy Cố Cơ Uyển chứ? Nhưng buổi sáng anh cả đăng báo muốn giải trừ hôn ước với người phụ nữ kia, đến bây giờ anh ta vẫn chưa từng gặp cô Người phụ nữ kia vừa ngốc vừa kiêu ngạo, bị đàn ông vứt bỏ, cũng không biết có làm chuyện ngốc nghếch không nữa...
"Khải Trạch, sao thế?” Cố Vị Y thấy anh ta không đuổi theo mình, lập tức quay đầu lại đi đến bên cạnh anh ta. "Không phải muốn đi vào à, anh đang nhìn gì đấy?"
Cô ta cũng quay đầu lại nhìn, nhưng xung quanh rất ồn ào, cũng không có cái gì không ổn. "Không nhìn gì cả”
Cuối cùng Mộ Khải Trạch cũng thu lại ánh mắt nghi ngờ, đi vào quán cà phê xa hoa phía trước với cô ta. Cố Vị Y cười nhẹ với anh ta, dùng vẻ mặt tự cho là đẹp nhất đối diện với anh ta.
Không thể nghi ngờ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như vậy, thật sự rất quyến rũ Mộ Khải Trạch lại cứ mãi không yên lòng, khi nấy thật sự nhìn thấy Cố Cơ Uyển sao? Nghe nói tối qua cô đã dọn ra khỏi Vọng Giang Các, buổi sáng anh ta mượn cớ đến nhà họ Cố một chuyên, cô nhóc đó cũng không về nhà. Chẳng lẽ thật sự ở lại trong trường à?
"Khải Trạch, lân này hẹn anh ra ngoài thật sự là có chuyện muốn nhờ, em biết địa vị của anh ở Mộ Thị rất cao, em. ” Cố Vị Y lại dừng bước lần nữa, quay đầu lại nhìn theo anh ta.
Nhưng vẫn không nhìn thấy chỗ không đúng, cuối cùng anh ta đang nhìn cái gì? “Khải Trạch, anh có nghe em đang nói không?”
Mộ Khải Trạch hơi mất kiên nhẫn, anh dứt khoát dừng lại: “Cuối cùng tìm anh có chuyện gì?” Cà phê, anh ta sẽ không uống nữa.
Trước kia còn rất thích ngồi uống cà phê trò chuyện với người đẹp, bây giờ, lại cực kỳ mất kiên nhẫn. Đám phụ nữ này đẹp thì đẹp thật, nhưng giơ tay nhấc chân đều giả vờ cao quý tao nhã. Nói thật, xem nhiều rồi, thật sự cảm thấy rất ngắn, rất nhàm chán, rất dối trá.
Còn không bằng người phụ nữ ngốc Cố Cơ Uyển kia, tuy không được đẹp, nhưng ít ra là chân thực.
Đúng, chính là cảm giác chân thực này.
Ăn là ăn thật, uống cũng uống hớp lớn, uống đến cực kỳ sảng khoái. Chỉ có đi cùng với người như vậy, mới có thể ăn uống thoải mái.
Nhưng đang yên đang lành, anh ta lại nhớ đến người phụ nữ xấu kia làm gì? “Phía trước là quán cà phê, không bằng chúng ta đi vào...”
“Hôm nay anh còn có chuyện khác." “Khải Trạch, anh đang giận em sao?”
Cố Vị Y tiến lên một bước, dựa vào anh ta hơi gần. “Vì sao anh phải tức giận?” Mộ Khải Trạch vẫn hơi mất tập trung. Cố Vị Y vẫn không nhịn được, lần thứ ba quay đầu lại nhìn kỹ.
Cuối cùng anh ta đang nhìn cái gì? Một người xinh đẹp như cô ta đứng trước mặt anh ta, anh ta lại còn có thể mất tập trung? Hay là anh ta còn đang giận?
“Khải Trạch, nếu anh không thích quán cà phê, vậy hay là... chúng ta đến khách sạn tâm sự?” Hôm nay Cố Vị Y thật sự rất lo lắng, cho dù thế nào cũng nhất định phải giữ vững đội hình của mình ở Mộ Thị.
Cô ta không dám đi tìm cậu cả Mộ, Lâm Duệ giống như một ngọn núi lớn vậy, gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại, Lâm Duệ đều nói cậu cả đang họp.
Gọi cho Mộ Tu Kiệt, anh không hề nghe máy. Lúc người đàn ông này làm việc thật sự giống như một ngọn núi băng, không nói tình người.
Nhưng đồ đê tiện Cố Cơ Uyển kia sắp hợp tác với Giang Thị rồi! Sự sỉ nhục cậu hai Giang đem lại cho cô ta hôm nay, cô ta nhất định phải trả về.
Nhất định phải làm ra bộ phận hoạt hình của mình trước bọn họ!
“Đi khách sạn?” Mộ Khải Trạch nhướng mày, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn cô ta. Cố Vị Y cười nhạt, rũ mắt, đáng vẻ ngượng ngùng. Nhưng đáy mắt lại xẹt qua sự khinh thường và kiêu ngạo.
Đàn ông đúng là y như nhau, cho anh ta chút ngon ngọt thì cái gì cũng đồng ý. Càng ngày cô ta càng cảm thấy tác dụng thân thể của mình thật sự rất lớn, chỉ cần để Mộ Khải Trạch nếm thử, sau này anh ta nhất định sẽ một lòng một dạ với mình. Dù sao cho một trăm tên đàn ông với cho mười tên đàn ông cũng không có gì khác nhau.
“Khải Trạch, chúng ta đến khách sạn đi.” Cô ta ngẩng đầu chớp đôi mắt to vô tội với anh ta. Mộ Khải Trạch chỉ nhìn vào mắt cô ta, sắc mặt không chút thay đổi: “Gần đây em vẫn luôn ở Vọng Giang Các của anh hai?”
Anh ta đúng là đang tức giận! Cố Vị Y bĩu môi trừng anh ta: “Không phải vì bà cụ sắp xếp em vào trong Vọng Giang Các sao? Nhưng em...”
“Anh cả huỷ bỏ hôn ước với Cố Cơ Uyển là vì cô?” Không ngờ anh cả cũng là người nông cạn như vậy, vì người phụ nữ này mà không cần Cố Cơ Uyển.
Thật ra, anh ta cũng không thể phủ nhận Cố Vị Y xinh đẹp hơn Cố Cơ Uyển rất nhiều, nhưng, sao cứ cảm thấy anh cả chọn Cố Vị Y là bị mù thế nhỉ? Cố Vị Y ngượng ngùng: “Suy nghĩ của cậu cả Mộ sao em có thể biết được?"
Có lẽ...
“Nếu như vậy, cô còn lựa chọn tìm tôi đi thuê phòng vào lúc này?” Mộ Khải Trạch đột nhiên cười lạnh, cười cực kỳ châm chọc.
“Cố Vị Y, cô cho rằng mình đẹp là có thể muốn làm gì thì làm với đàn ông à? Cô thật sự cho rằng thân thể của mình đáng giá lắm sao?”
“Không phải, Khải Trạch, em không có...”
“Cô không có là vì tôi từ chối cô, nếu tôi không từ chối, có phải bây giờ cô đang nằm dưới người tôi không?” Trước kia sao có thể cảm thấy cô gái này tốt bụng đáng yêu chứ? Là vì khuôn mặt này sao? Bây giờ Mộ Khải Trạch nhìn thấy cô ta thì đột nhiên rất muốn nôn, chính là cảm giác buồn nôn kia.
“Cũng không nghĩ xem thân thể này của cô bị anh cả tôi chơi đùa, tôi có phải sẽ ngại bẩn không"
Hôm nay Mộ Khải Trạch hơi bực bội, nghe điện thoại của cô ta đồng ý gặp mặt, thật ra đa phần là muốn nghe thấy tin tức của Cố Cơ Uyển từ trong miệng cô ta. Nhưng chỉ cần nhắc tới Cố Cơ Uyển, người phụ nữ này luôn nói những lời vu oan chỉ trích.
Anh ta cảm thấy rất phản cảm, cũng không muốn nghe hết! Mộ Khải Trạch xoay người muốn rời khỏi, nhưng lúc xoay người, lại nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai bước lên xe taxi.
“Cơ Uyển?” Mộ Khải Trạch đuổi theo. Nhưng Cố Cơ Uyển đã lên xe, xe taxi nhanh chóng rời đi trong tâm mắt anh ta.
“Cố Cơ Uyển?”
Cố Vị Y cũng nhìn thấy được bóng dáng kia. Lại nhìn thấy Mộ Khải Trạch nhìn chằm chằm hướng xe taxi rời khỏi, còn đang ngẩn người. Ánh mắt như vậy, vẻ mặt như vậy, dáng vẻ buồn bã mất mát này...
Đáy lòng Cố Vị Y căng thẳng một trận, Mộ Khải Trạch... Mộ Khải Trạch lại có thể thích Cố Cơ Uyển! Cô ta lăn lộn trong đám đàn ông nhiều năm như vậy, sao có thể nhìn không ra được? Nhưng sao có thể chứ? Tuyệt đối không thể như thất “Anh lại có thể thích người phụ nữ xấu như vậy! Cậu hai Mộ, anh là mắt mù hay tim mù rồi!” Chẳng trách từ chối cô ta, chẳng trách thái độ với cô ta gân đây tệ như vậy! Cho dù Mộ Khải Trạch không phải người đàn ông cuối cùng của cô ta, nhưng người anh ta thích nên chỉ có một mình cô ta thôi! Tất cả đàn ông xuất sắc đều nên thích cô ta! Chứ không phải đồ xấu xí như Cố Cơ Uyển!
“Cậu hai Mộ, anh thật sự điên rồi! Thích đồ xấu xí như vậy, anh không sợ truyền ra tất cả mọi người đều sẽ chê cười anh sao?” Mộ Khải Trạch gượng gạo!
Anh ta hung tợn trừng Cố Vị Y: “Ai nói tôi thích người phụ nữ xấu xí kia?” Bỏ lại lời này xong, anh ta bước nhanh rời ổi, cũng không quay đầu lại nữa Cố Vị Y đứng phía sau nhìn theo bóng lưng lạnh lùng rời đi của anh ta, tức giận đến đầu ngón tay cũng run rẩy Anh ta thật sự thích Cố Cơ Uyển!
Nếu để anh ta nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Cố Cơ Uyển, chẳng phải sẽ một lòng một dạ với Cố Cơ Uyển luôn sao? Không được, khuôn mặt này của Cố Cơ Uyển nhất định không thể giữ lại, tuyệt đối không thể giữ lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...