Đệ Nhất Sủng

Mộ Hạo Phong đến rồi.

Cuối cùng Cố Cơ Uyển đi theo anh ta lên xe, thoáng cái đã rời khỏi nơi này.

Để lại Lâm Duệ đang rung động và kinh sợ, sững sờ đứng trong gió rất lâu.

Xe chạy trên đường phố, Cố Cơ Uyển nhỏ giọng nói: “Hạo Phong, tớ muốn đi uống rượu.”

Bọn họ không đến quán bar, Mộ Hạo Phong chỉ mua ít rượu, hai người trở về sân thượng của văn phòng.

Cố Cơ Uyển vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, không nói lời nào cũng không ầm ĩ không làm loạn.

Nhưng sau khi uống được nửa chai bia, cô ngắm nhìn bầu trời sao phía trên sân thượng, bỗng nhiên òa khóc.

Mộ Hạo Phong ngôi trước mặt cô, chỉ im lặng nhìn cô khóc, không an ủi cũng không ngăn cản.

Thậm chí, anh ta còn đưa chai bia thứ hai đến.

Cố Cơ Uyển ném chai thứ nhất kia đi rồi cầm chai thứ hai lên bắt đầu uống.

Tửu lượng của cô không tốt, khi uống được nửa chai thì ánh mắt đã mơ màng, say rồi.

“Rốt cuộc anh ta vẫn ở bên người phụ nữ kia, có gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng phải chỉ là bề ngoài đẹp trai thôi sao?”

“Anh ta biết Cố Vị Y là ai không? Ngu xuẩn! Ngay cả bộ mặt thật của người ta còn không thấy rõ, lại còn dám thương hại?”

“Hừ! Không biết xấu hổ! Quanh đi quẩn lại vẫn đến với nhau, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!”


“Cố Vị Y là người xấu, cô ta là hung thủ giết người, cô ta giết tớ, biết không? Cô ta giết tớ!” Lúc mới bắt đầu, Mộ Hạo Phong vẫn chưa nghe thấy rõ ràng mấy lời kia.

Nhưng những lời sau đó, anh ta quả thật một câu cũng nghe không hiểu. Cố Vị Y giết cô, có ý gì? Chẳng lẽ, Cố Vị Y đã từng nghĩ muốn giết cô sao? Đáy mắt anh ta lộ ra vẻ hung ác, bàn tay lập tức siết chặt.

Nếu như Cố Vị Y thật sự dám làm gì Uyển Uyển, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!

“Không phải chỉ là xinh đẹp một chút thôi sao? Không, xinh đẹp chỗ nào chứ? Cô ta còn không sánh bằng một đầu ngón tay của tới”

“Ừ” Điểm này Mộ Hạo Phong vô cùng tán thành. Anh ta không cảm thấy Cố Vị Y xinh đẹp, trong mắt anh ta Cố Vị Y cũng chỉ là một cô gái xấu xí.

“Các cậu đều mù cả rồi, không nhận ra tớ xinh đẹp hơn cô ta sao? Mù rồi!”

“Tớ không phải.”

Mộ Hạo Phong nghiêm túc nói.

“Không, các cậu đều như thế cả, các cậu đều mù rồi, hu...”

Cuối cùng cô ôm chân mình, cao giọng khóc rống lên. Thì ra khi hợp đồng kết thúc lại sẽ đau buồn như vậy. Thì ra cô cũng không thật sự có thể không thèm quan tâm như mình đã nói.

Thì ra, trái tim thật sự sẽ đau, rất đau, rất đau... “Cố Vị Y là người xấu, cô ta thật sự là người xấu..."

Men say bốc lên, cô mơ mơ màng màng, không biết khóc bao lâu, cuối cùng cơ thể mềm nhũn, cả người ngã xuống.

Mộ Hạo Phong đỡ lấy cô, cô thuận theo ngã xuống ngực anh ta. Mặc dù Cố Cơ Uyển say rượu nói chuyện đứt quãng không rõ ràng, nhưng Mộ Hạo Phong vẫn nghe thấy rõ thông tin quan trọng trong đó.


Cậu cả Mộ muốn hủy bỏ hôn ước với cô, cô lấy lại được sự tự do.

Có lẽ, phải là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng nhìn thấy cô đau buồn như vậy, anh ta lại không thể vui vẻ được. Anh ta không muốn nhìn thấy cô đau lòng, cô đau lòng, trái tim của anh ta cũng sẽ đau theo.

“Uyển Uyển, tớ đưa cậu về nghỉ ngơi, được không?”

Mộ Hạo Phong ôm cô đứng dậy, đi về phía phòng nghỉ ngơi trong văn phòng. Nơi đó có hai chiếc giường tầng, ban đầu là để cho Tân Chi Châu thuận tiện nghỉ ngơi.

Dáng người Cố Cơ Uyển nhỏ nhắn như vậy, nằm ở phía trên cũng có thể ngủ thoải mái.

Nhưng khi cô nằm xuống, chợt giơ tay ôm lấy cổ của anh ta: “Đừng đi..."

Mộ Hạo Phong sững sờ, bị cô kéo mà nghiêng người cúi xuống, khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn.

Hơi thở như hoa lan của cô phả vào mặt anh ta, tê tê dại dại, khiến anh ta chợt đỏ bừng mặt.

Trái tim bỗng nhiên điên cuồng đập loạn.

“Tớ... không đi.”

Cô như vậy, đêm nay chắc chắn anh ta sẽ trông coi cô: “Đừng lo lắng, tớ sẽ ở bên cạnh cậu, chắc chắn không đi.”

“Đừng đi..."


Giọng nói của Cố Cơ Uyển khàn khàn mà gợi cảm, cánh tay ôm lấy cổ anh ta không ngừng siết chặt.

“Uyển Uyển!” Mộ Hạo Phong cảm thấy khác thường, hai người bây giờ... có phải áp sát quá gần rồi không? Khoảng cách giữa hai khuôn mặt không đến một ngón tay, nhưng cô vẫn đang không ngừng kéo mình gần về phía cô.

Vừa rồi, anh ta cũng uống một chút rượu cùng Cố Cơ Uyển, bây giờ, không biết là vì rượu cồn hay là vì hơi thở của cô rất quyến rũ.

Đến gần như vậy, anh ta lại có một vài suy nghĩ khác thường.

“Uyển Uyển, buông tớ ra trước đã.” Muốn kéo tay của cô ra, nhưng Cố Cơ Uyển lại ôm chặt hơn, không buông tay. Mộ Hạo Phong không dám mạnh tay, sợ làm cô đau.

Nhưng cô vẫn cứ kéo mình lại gân, khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn, anh ta... không khỏi hơi kích động. Buổi đêm yên tĩnh, trai đơn gái chiếc, chỉ có hai người bọn họ...

“Uyển Uyển.” Giọng nói của Mộ Hạo Phong khàn đặc, ẩn giấu nhẫn nhịn mãnh liệt.

“Uyển Uyển, buông tớ ra trước đã, tớ sẽ không đi, tớ cam đoan.”

“Không phải anh muốn tôi sao?” Cố Cơ Uyển chớp chớp đôi mắt trong suốt sáng long lanh.

Ánh mắt như vậy quả thật khiến Mộ Hạo Phong phát điên. Muốn cô sao? Muốn! Rất muốn! Từ rất lâu trước kia đã rất muốn rồi.

Nhưng tình huống bây giờ của cô...

“Muốn tôi...”

Cố Cơ Uyển kéo anh ta, kéo mạnh về phía mình.

Mộ Hạo Phong thật sự sắp điên rồi!

Mồ hôi hột lớn như hạt đậu rịn ra trên thái dương, chảy xuôi theo gò má rơi xuống.

Hơi thở mờ mịt quanh quẩn xung quanh hai người, nóng, nóng đến mức hít thở cũng như đang bốc cháy. “Uyển Uyển...” Cuối cùng, Mộ Hạo Phong không nhịn được cúi đầu sát lại gần cô.


Khi sắp hôn lên bờ môi mỏng của cô, lại nghe thấy cô vô ý thức lẩm bẩm: “Tu Kiệt...”

“Uyển Uyển, xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu cả Mộ lại muốn hủy hôn ước với cậu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sáng sớm Tô Tử Lạp đã cầm điện thoại di động, sau khi hỏi được Cố Cơ Uyển đang ở văn phòng, lập tức phi ngay đến đó.

“Uyển Uyển, cậu tỉnh dậy đi, mau nói cho tớ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Hạo Phong đi từ bên ngoài vào, trong tay còn bưng một bát canh nóng.

“Hủy bỏ hôn ước?” Anh ta khẽ chau mày, biết chắc chắn Uyển Uyển và Mộ Tu Kiệt cãi nhau, nhưng không ngờ Mộ Tu Kiệt lại tuyệt tình như vậy, dứt khoát hủy bỏ hôn ước.

“Là thật, cũng đăng báo rồi!” Tô Tử Lạp cũng không ngờ, chẳng phải mới một ngày thôi, sao lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ là vì hôm qua Uyển Uyển từ chối chuyện của cậu cả Mộ ngay trên sân khấu trao giải sao.

Nhưng chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà muốn hủy bỏ hôn ước, cậu cả Mộ hẹp hòi đến vậy sao? “Không được! Người đàn ông này quá đáng quá! Tớ muốn đi tìm anh ta nói cho ra lẽ!”

Chỉ là ít chuyện nhỏ mà thôi, coi như làm cậu cả Mộ mất mặt, xin lỗi còn không được sao?

Một cô gái bị người ta hủy bỏ hôn ước, sau này, còn có thể sống tốt trong giới này của bọn họ sao?

“Cậu đi tìm cậu cả Mộ?”

Đàm Kiệt đến ngay sau đó, cũng giống như Tô Tử Lạp, vẫn đang cầm điện thoại di động. Anh ta nhìn chằm chằm Tô Tử Lạp, tỏ vẻ hoài nghi: “Dám đi thật? Có lẽ người của anh ta sẽ đánh cậu một trận, sau đó coi cậu như một con gà con mà ném ra khỏi nhà họ Mộ.”

Đàm Kiệt bước một bước đến gần, tỏ vẻ hung ác: “Cậu cả Mộ đó, đế vương thương mại lạnh lùng tàn bạo trong truyền thuyết, cậu dám đi thật sao?”

Tô Tử Lạp bị vẻ mặt của anh ta dọa cho run lẩy bẩy, cô ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh ta rồi lại rụt cổ vào. “Tớ... nhưng mà... nhưng mà tức quát!”

“Tớ tự do, còn không tốt sao?” Sau lưng, không biết Cố Cơ Uyển ngồi dậy từ khi nào, khẽ xoa đôi mắt, cất lời gượng gạo nói.

“Từ nay về sau, không can thiệp vào chuyện hôn nhân của nhau, tớ có thể tự do yêu đương rồi, chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui